Chương 15: Địa ngục môn, ta vì các ngươi mở ra!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cố vấn Lương, mắt của anh?"

Tần Đào ở một bên lái xe, một bên dò hỏi Lương Xuyên đang ngồi ở ghế phụ.

"Không sao, bị viêm một chút thôi." Lương Xuyên thỉnh thoảng lại dùng khăn tay nhẹ nhàng lau, trên khăn tay lúc này đã loang lổ vết máu.

Đôi mắt, là cửa sổ tâm hồn, đây là một hình ảnh so sánh rất đẹp, nhưng kỳ thật nó cũng có biểu tượng vượt xa sự so sánh tượng trưng của ban đầu.

Xe cảnh sát dừng lại trước cửa nhà người bị hại, nơi này đã được bố trí dây cảnh giới, còn có cảnh sát phụ trách trông coi hiện trường.

Tần Đào đưa ra giấy chứng nhận, mang theo Lương Xuyên đi vào.

"Tần Đào, sao lại trở về rồi?"

Trong phòng còn có hai gã cảnh sát trẻ tuổi đang rà soát tìm kiếm bằng chứng còn sót lại. Một số bằng chứng vật lý có giá trị phải được niêm phong và gửi đến phòng lưu trữ chứng cứ vật lý của cảnh sát.

"Ngô Đội bảo tôi trở về tìm đồ." Tần Đào giải thích nói.

"Tìm cái gì?" Tiểu cảnh sát hỏi.

Tần Đào hơi do dự, nhìn về phía Lương Xuyên, cô thật sự không biết Lương Xuyên bảo mình lái xe về chỗ này để tìm kiếm cái gì.

"Tìm một cái quần." Lương Xuyên duỗi tay chỉ vào tủ quần áo trong phòng ngủ, "Đồ ở nơi này đã thu thập qua chưa?"

"Cái này đã kiểm tra qua, tủ quần áo không có đồ vật gì đặc biệt." Tiểu cảnh sát trả lời.

"Tìm thử xem, tìm trong tủ quần áo một cái quần bị thủng lỗ."

Lương Xuyên nhớ rõ "Di ngôn" cuối cùng của Lưu Vĩ Minh, hắn nghe được đoạn đối thoại đó.

Có một hung thủ,

Ở chỗ này thay một cái quần của Lưu Vĩ Minh, nguyên nhân là do quần của hung thủ bị thủng một lỗ.

Lương Xuyên không chắc liệu mấy người hung thủ này khi qua loa rửa sạch hiện trường, có mang cái quần ấy đi không, hết thảy, đều phải dựa vào may mắn, đương nhiên, dựa theo trạng thái tâm lý của hung thủ, khả năng để sót lại cũng không hề nhỏ.

Kỳ thật, hiện tại người tức giận nhất hẳn là Ngô Đại Hải, bởi vì căn cứ vào các manh mối, hung thủ rất có thể chính là một đám nhóc, cũng không phải là tội phạm giết người liên hoàn, hay một tên cướp Giang Dương, cho nên, mỗi một giờ hung thủ vẫn còn nhởn nhơ bên ngoài, thì đây chính là vũ nhục Ngô Đại Hải.

Tần Đào cùng hai gã cảnh sát lập tức bắt đầu tìm kiếm, tủ quần áo lại một lần nữa bị bới tung.

Lương Xuyên đứng ở trước cửa phòng ngủ, một tay theo bản năng xoa đôi mắt, hắn hôm nay đúng thật có chút mệt mỏi, hơn nữa, cảm giác nhức mỏi nơi mắt càng ngày càng mãnh liệt.

"Cố vấn Lương, tìm được rồi!"

Tần Đào cầm một cái quần jean hô lên.

Ở phía sau quần jean bị thủng một lỗ, đây không phải là chiếc quần jean có chủ ý khoét một lỗ lên quần. Cái lỗ này được hình thành do đã mặt nhiều lần và bị mài mòn.

"A, trong túi quần còn có cái gì đó." Tần Đào đem tay đút vào túi quần jean, sau đó lấy ra một tấm thẻ, "Là một tấm thẻ ngân hàng."

........................

"Cầu xin các vị, hãy nói cho tôi biết, con trai tôi rốt cuộc là làm sao?"

Một người đàn ông trung niên có tuổi khẩn cầu trước mặt một vị cảnh sát.

Bên ngoài tấm kính hai chiều của phòng thẩm vấn, Ngô Đại Hải cầm một cái điện thoại, gương mặt anh ta có chút vặn vẹo, một nửa là vì khẩn trương một nửa là cực kỳ phẫn nộ.

Lương Xuyên lấy ra bao thuốc, đưa cho Ngô Đại Hải một điếu, anh ta vừa mới chuẩn bị cầm lấy thì điện thoại vang lên:

"Alo, có kết quả rồi chứ?"

"Ngô Đội, đã có kết quả, chúng tôi đã sử dụng DNA của con Sài Sơn, và DNA được tìm thấy trên khăn trải giường tại hiện trường vụ án, và đã xác nhận, DNA trong số đó hoàn toàn phù hợp với DNA của hung thủ." Người gọi đến là Giản Hồng, coi như thở phào một tiếng, điều này có nghĩa là, đã xác định được hung thủ.

"Được."

Ngô Đại Hải cúp máy, sau đó gọi điện đến cho Tôn Kiến Quốc, đồng thời gật đầu với Lương Xuyên, nói: "Con trai của lão đông tây này là một trong số hung thủ, tôi lập tức gọi điện cho Tôn Kiến Quốc, bảo hắn phát lệnh truy nã, sau đó lại huy động một số anh em cảnh sát ở phụ cận cùng nhau hành động, đám nhãi ranh này, tuyệt đối không thể chạy thoát."

Lương Xuyên tiếp tục trừu trừu điếu thuốc, bảo trì im lặng.

Lúc này, đã là nửa đêm, mà Sài Sơn vẫn đang tiếp tục bị cảnh sát dò hỏi, rốt cuộc, chiếc quần jean được tìm thấy tại hiện trường vụ án và tấm thẻ ngân hàng là của Sài Sơn.

Nhưng căn cứ theo lời khai của Sài Sơn, thẻ ngân hàng của ông ấy vẫn luôn ở chỗ con trai, tiền bên trong thẻ cũng đều do con trai ông ta sử dụng. Lúc trước ông ta không muốn đưa thẻ cho con trai, nhưng con trai ông ta lại đánh cho ông ta một trận rồi cầm thẻ đi mất.

Ngay cả khi nghe được những lời này, trong lòng Lương Xuyên vẫn như cũ, không cảm thấy đáng thương cho người trung niên này, sinh mà không dưỡng, làm ra một tai họa như vậy, tai họa của con trai ông ta thì không nói, dù sao cũng là tự làm tự chịu, nhưng ông ta lại chỉ biết tự trách mình, mà không đoái hoài gì đến người nhà nạn nhân, đạo lý như vậy thật sự không hiểu được sao.

Hiện giờ, trong xã hội hiện nay về cơ bản nếu như trẻ em làm những điều sai trái, trước sẽ đổ cho thể chế chính trị, sau lại nói do xã hội, cuối cùng là đùn đẩy cho tiểu thuyết, trò chơi, phương diện điện ảnh, nhưng trên thực tế, vị thành niên phạm tội, một nửa nguyên nhân nằm về phía cha mẹ, nửa còn lại chính là súc sinh khoác da người.

Toàn bộ cảnh sát Dung Thành xuất lực, bắt đầu truy bắt tội phạm, ga tàu, bến xe, các cửa giao thông đều được bố trí cảnh sat.

Ngô Đại Hải ở bên này chờ đợi tin tức từ các bộ phậm tham gia hành động truy bắt, cục cảnh sát hiện giờ có vẻ trống trãi.

Lương Xuyên không rời đi, bởi vì hắn có chút mệt, nhưng lúc này hắn lại không muốn về nhà, dù sao vẫn chưa bắt được nghi phạm, nếu trở về nhà lúc này, khả năng sẽ gặp phải vài thứ hắn không muốn nhìn thấy nhất.

Hắn ngồi lên bậc thềm trước cục cảnh sát, gió đêm mang đến cảm giác lạnh thấu xương, nhưng Lương Xuyên không nhận ra điều đó.

"Cố vấn Lương, ăn một chút đi ạ."

Tần Đào bước ra từ phía sau, đưa cho Lương Xuyên một ly mỳ ăn liền và một tách trà mới pha.

Cô bị Ngô Đại Hải cố ý lưu lại đây để chiếu cố Lương Xuyên, Ngô Đại Hải cũng nhìn ra được thể trạng Lương Xuyên không tốt, còn nauwx, lần án kiện này có thể nhanh chóng xác định được nghi phạm, phần lớn là nhờ có Lương Xuyên tìm được đồ hung thủ lưu lại tại hiện trường.

Lương Xuyên tiếp nhận ly mỳ, cầm chúng trong tay, Tần Đào cũng ngồi xuống bên cạnh Lương Xuyên, bắt đầu ăn mì, cô ấy rõ ràng đã rất đói bụng.

"Cố vấn Lương, cái này không hợp khẩu vị của anh hả? Tôi đi đổi một cái khác cho anh nhé?" Tần Đào thấy Lương Xuyên không ăn liền hỏ, ở cục cảnh sát, mỳ ăn liền có rất nhiều hương vị khác nhau.

Lương Xuyên lắc đầu, cầm lấy nĩa, bắt đầu ăn, sau đó gian nan nuốt xuống.

"Cố vấn Lương, anh nói xem, một đám nhóc đó, sao có thể làm ra loại sự tình táng tận lương tâm như vậy chứ, tôi thật sự cảm thấy rất ghê tởm." Tần Đào có chút sợ hãi lắc lắc đầu.

Lương Xuyên uống một ngụm nước mỳ, quyết định không làm khso bản thân mình nữa, hắn đặt mỳ sang bên cạnh, chậm rãi nói:

"Con người là động vậy, chúng ta có đôi khi rất đáng yêu, có khi lại rất vĩ đại, nhưng vẫn là động vật. Chúng ta có lẽ sẽ tự cho mình là thiên sứ sa đọa đến thế gian này, nhưng trên thực tế chúng ta cũng chỉ là một con khỉ có thể đứng thẳng lưng."

Tần Đào sững người một lúc, như thể cô ấy đang ngẫm nghĩ lại lời của Lương Xuyên.

"Cố vấn Lương nói rất đúng." Giản Hồng trong tay cầm một ly trà đi ra, "Tiểu Đào, em vừa mới lên làm hình cảnh, chờ một thời gian nữa, em sẽ chậm rãi chết lặng. Đúng rồi, tôi mới vừa giải phẫu thi thể."

Giản Hồng dừng một chút, vành mắt hơi phiếm hồng, cô ấy vừa mới lấy tư thái của người từng trãi an ủi Tần Đào, nhưng ngay lúc này, cô ấy cũng có chút không thể kiềm chế được.

"Tôn Ái Bình, có thai ba tháng."

Nghe vậy, Tần Đào cắn cắn môi, buông ly mỳ xuống, sau đó đem mặt chôn vào đầu gối, hẳn là đang khóc, cô ấy là hình cảnh, nhưng đồng thời cũng chỉ là một cô gái.

Lương Xuyên hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Mọi người thường nói, đáng sợ nhất là hình phạt khi xuống địa ngục, nhưng địa ngục, lại không khủng bố như vậy a.

Di động Tần Đào vang lên, cô ngẩng đầu, lau nước mắt cùng nước mũi, tiếp nhận điện thoại, sau đó đối diện với Lương Xuyên cùng Giản Hồng nói:

"Đã bắt được hung thủ ở bến xe, bốn người, toàn bộ sa lưới, Ngô Đội đang áp giải bọn họ trở về."

"Tiểu Đào, em vội thì đi đi, người trong đội lưu lại cũng không nhiều lắm." Giản Hồng nhắc nhở.

"Vâng, em đi đây."

Tần Đào lập tức đứng dậy chạy vào trong cục cảnh sát.

Nửa tiếng sau, một đội xe cảnh sát tiến vào trong cục cảnh sát, Ngô Đội cùng một số vị đội trưởng đội cảnh sát và các sĩ quan cảnh sát, hộ tống bốn thanh niên, trên mặt còn chưa thoát khỏi nét trẻ con trên người vào cục cảnh sát.

Lương Xuyên vẫn ngồi ở bậc thềm, nhìn theo hướng bọn họ đi vào. 

Bốn người bọn họ, có hai người trên mặt còn mang theo biểu tình sợ hãi run rẩy, còn hai người còn lại, trên mặt treo  cảm xúc khinh thường, chẳng sợ bị bắt đi vào nơi này, bọn họ như cũ vẫn muốn duy trì cái gọi là bản sắc.

Như thể, liệt sĩ đi vào pháp trường, ha ha, nhưng bọn họ xứng sao?

"Lớn tuổi nhất là 23, nhỏ nhất là 17." Giản Hồng đứng ở bên người Lương Xuyên nói.

"Phán quyết như thế nào?" Lương Xuyên hỏi.

"Tử hình." Giản Hồng thở phào một hơim "Chứng cứ vô cùng xác thực, tình tiết cũng rất nghiêm trọng, án tử hình là chắc chắn."

"Còn người 17 tuổi thì sao?" Lương Xuyên hỏi.

".........." Giản Hồng không nói, "Hẳn sẽ không bị phán tử hình, ước chừng sẽ bị tù chung thân."

"Không chắc." Lương Xuyên nhấm nuốt hai chữ này, "Quá tiện nghi cho bọn họ, cho dù là tử hình, cũng quá tiện nghi, viên đại xuyên qua, người nháy mắt sẽ mất mạng, chết như vậy, thật quá nhẹ nhàng.

Huống chi, còn có một người không bị phán tử hình."

"Đây là luật." Giản Hồng nhìn Lương Xuyên nói.

"Như vậy, cô cảm thấy, điều này có công bằng cho Tôn Ái Bình cùng Lưu Vĩ Minh không?"

"Tôi không biết." Giản Hồng lắc đầu, "Tôi đi đây, lập tức sẽ tiến hành thẩm vấn rồi." Giản Hồng trực tiếp rời đi, hiển nhiên, cô ấy không muốn cùng Lương Xuyên nói về vấn đề này.

Lương Xuyên mở lòng bàn tay mình ra, nhìn chưởng văn trong lòng bàn tay, sâu bên trong đôi mắt hắn, có một sợi huyết quang chợt lóe sáng, nhưng hắn quá mệt mỏi, sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt.

"Phổ Nhị." Lương Xuyên nhẹ nhàng gọi.

"Meo!"

Ở lầu hai của "Bách hóa Minh", trước cửa sổ phòng ngủ, Phổ Nhị nguyên bản đang nằm ườn trên đó chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mèo của nó, lập lòe huyết quang nồng đậm.

Cùng lúc đó, sự mệt mỏi trên mặt Lương Xuyên chậm rãi rút đi, tinh thần hắn dần dần khôi phục lại,

Đồng thời, màu đỏ sậm nơi đáy mắt hắn đang ngày càng nồng đậm.

Khóe miệng Lương Xuyên phác họa ra nụ cười tà mị,

Vừa mới,

Bốn nghi phạm hình sự bị áp giải vào bên trong theo thứ tự dần hiện lên trong đầu hắn,

"Luật pháp không công bằng,

Ta sẽ cho,

Địa ngục môn,

Ta vì các ngươi mở ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro