Chương 3: Di ngôn của người chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy đại nam nhân trong phòng ngay sau khi nghe đứa trẻ nói xong đều lâm vào trầm mặc, bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Tôn Kiến Quốc phản ứng lại trước, làm bộ muốn đem đứa nhỏ từ trong lòng ngực mẹ nó mang ra đánh cho một trận.

"Này! Cái thằng nhóc này, não mới có bao lớn, loại lời này mày cũng dám nói bậy, ta cho ngươi nói, nói này!"

Mẹ đứa nhỏ biết tính tình chồng mình, ông ta nếu thật sự bị kích thích nhất định sẽ đánh nó, cho nên bà ôm chặt lấy đứa nhỏ, không dám mang nó giao ra.

Hai vợ chồng lập tức lôi lôi kéo kéo.

"Tôn Kiến Quốc, anh chú ý một chút, anh đây là muốn làm cái gì?"

Ngô Đại Hải lúc này mới nghiêm túc kêu lên.

"Anh là cảnh sát của nhân dân, anh nhìn bộ dạng hiện tại của mình xem, muốn bạo hành gia đình sao?"

Tôn Kiến Quốc cũng không thật muốn đánh con mình, ông ta nhìn một chút, đứa nhỏ này thuần túy chỉ hồ ngôn loạn ngữ, lấy chính cái chết của cha hắn mà đem ra nói giỡn, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, chính hắn thế nhưng lại bị lời nói của thằng bé dọa sợ, thời điểm cảm xúc mất khống chế ông ta rất dễ mất khống chế làm ra những hành động không đúng.

"Thật xin lỗi, Ngô đội." Tôn Kiến Quốc cúi đầu, không ngừng thở phì phò, nhưng ánh mắt lại thường thường liếc lên giường.

"Mang di ảnh vào trong phòng khách đi, đứa trẻ này từ nhỏ phần lớn thời gian luôn ở cạnh ông bà nội đúng không?" Lương Xuyên vào lúc này mới mở lời.

"Đúng vậy, hai vợ chồng chúng tôi công tác rất bận, đứa trẻ này từ nhỏ luôn ở nhà cùng ông bà nội." Mẹ đứa nhỏ trả lời.

"Di ảnh đặt ở phòng khách rất dễ tạo thành tâm lý xấu cho trẻ con, hơn nữa đứa nhỏ này lại có thời gian tiếp xúc với người đã khuất khá lâu, hai người cũng tận lực nén bi thương, đừng ở trước mặt đứa nhỏ mà biểu lộ quá nhiều, gia gia nó đi rồi, nó vẫn chưa phản ứng được, rồi lại tiếp nhận một tin tức khủng bố như vậy, chỉ sợ là tự tạo ra ảo giác thôi. Hai người cũng nên chú ý một chút, nếu không rất dễ để lại di chứng."

"Tôi đã biết, Cố vấn Lương, cảm ơn cậu." Tôn Kiến Quốc đối Lương Xuyên nói một câu cảm ơn.

Kế tiếp mọi người liền bắt đầu dùng cơm chiều, có thể là bởi vì câu nói kia của đứa trẻ, làm cho bầu không khí của buổi cơm có chút xấu hổ, sau khi ăn xong, Ngô Đại Hải cũng không tiếp tục ở lại, trực tiếp cùng Lương Xuyên đi ra tiểu khu.

"Mẹ nó, thật đen đủi." Ngô Đại Hải đối với mặt đất phun ra một ngụm nước miếng, sau đó nói với Lương Xuyên, "Xuyên nhi, những lời cậu vừa mới nói đều là sự thật à?"

"Cái gì?" Lương Xuyên như không hiểu ý tứ của Ngô Đại Hải.

"Chính là đứa nhỏ kia á, thật sự chỉ là do nó tự ảo giác ra hả?" Ngô Đại Hải trong lòng siêu cấp hiếu kỳ nhưng lại cố gắng đè nén đến khi ra ngoài, đương nhiên, phỏng chừng lúc ấy người này sẽ theo bản năng mà hỏi ra vấn đề này.

"Vậy anh còn cần giải thích?" Lương Xuyên cười cười, hắn bật lửa đốt thuốc, hút một ngụm rồi phun ra một ngụm khói, "Hoặc là tôi nếu giải thích thành trẻ con tuổi nhỏ, tiên thiên chi khí* chưa tan cho nên có thể nhìn thấy những đồ vật dơ bẩn đó?"

*Tiên Thiên (tóm tắt) là phép thở của chúng ta khi còn trong bào thai của người mẹ, lúc đó lá phổi của chúng ta không làm việc, dinh dưỡng và dưỡng khí được truyền từ người mẹ sang ta qua cuống rún, Khí lực đó được thở qua vùng đan điền và truyền sang vùng Thận và mệnh môn hỏa. Khí Tiên Thiên lúc đó cùng một bản thể với cái Khí uyên nguyên của vũ trụ đã có từ tỷ năm trước cho đến tỷ năm sau, là nơi của tất cả những huyền bí vận hành quanh ta, trong ta, và trên ta. Nên còn gọi là Tiên Khí. (Nguồn: Nam Hải Huyền Môn)

Ngô Đại Hải ngượng ngùng lắc đầu, làm một người cảnh sát, lại đi tin tưởng loại đồ vật phong kiến mê tín hiển nhiên rất không thích hợp.

"Đại Hải, anh sợ quỷ à?" Lương Xuyên đột nhiên hỏi.

"Gì?" Ngô Đại Hải sửng sốt một chút, ngay sau đó lấy bóp tiền của mình ra, từ bên trong móc ra giấy chứng nhận của Lương Xuyên quơ quơ trước mặt, mặt trên của tiền quốc huy rực rỡ lấp lánh, "Có thứ này, tôi vạn tà không xâm."

Tới cạnh bên xe, hai người cùng nhau lên xe.

"Xuyên nhi, kỳ thật tôi rất muốn nghe những chuyện phát sinh gần đây của cậu." Ngô Đại Hải nhìn Lương Xuyên, thành khẩn mà nói.

Lương Xuyên không đáp lại.

Ngô Đại Hải cũng không làm khó người khác, anh ta nhanh chóng lái xe chở Lương Xuyên về dưới lầu "Bách hóa Minh", lúc này điện đã sớm được khôi phục lại, trên đường có mấy quán nướng cùng tiệm uốn tóc đèn đuốc sáng chưng.

"Không lên ngồi à?"Lương Xuyên đứng ở cửa hướng đến Ngô Đại Hải ngồi trong xe, nói.

"Thôi, để lần sau đi." Ngô Đại Hải thật sự không nghĩ muốn đi tham quan cửa hàng của Lương Xuyên, anh ta lo lắng việc này sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của mình.

Chờ đến khi Ngô Đại Hải lái xe rời đi, Lương Xuyên mới mở cửa đi vào trong tiệm, nhà của hắn nằm ở phía trên cửa hàng.

Đèn được mở ra, Lương Xuyên đóng cửa lại, đi lên lầu hai, ở lối vào lầu hai, anh cởi giày da của mình ra, dọc theo gạch men trắng sứ đặt giày vào vị trí chỉnh tề, sau đó lại cẩn thận sửa sang, bảo đảm vị trí giày đã được đặt cẩn thận, sau đó mới đi vào căn phòng được chải chiếu tatami.

"Meo."

Một con mèo toàn thân một màu trắng phủ phục* ở cạnh cửa sổ, nhìn thấy Lương Xuyên trở về, nó ngẩng đầu kêu một tiếng, sau đó lại lần nữa phủ phục trở về, xem như nó đối với chính chủ nhân của mình tỏ ra một chút tôn trọng đi.

*Phủ phục: quỳ và cúi đầu xuống sát đất.

Bố trí của phòng ngủ rất đơn giản, một giường, một chăn, một gối đầu, cộng thêm một đầu máy thu lỗi thời, trừ những cái đó ra, không còn thứ gì được bày biện tại đây, những vật dụng này làm cho căn phòng nhỏ lại có vẻ trống trải.

Mở ra đầu ghi băng, cậu đẩy đó một băng đĩa, ấn xuống nút phát, 

Làn điệu quỷ dị của 《 Huyết sắc lan tràn 》* bắt đầu được phát ra,

Như có một tầng sương lạnh, dần dần thấm nhập vào mỗi một góc trong căn phòng.

Lương Xuyên nhắm mắt lại, nằm xuống, đèn phòng ngủ vẫn như cũ được mở ra, hắn cần ánh sáng, cho dù là khi đi vào giấc ngủ, hắn không sợ bóng tối, nhưng ánh sáng lại có thể mang lại cho người ta cảm giácnhư bị ai đó nhìn chằm chằm, hắn phản cảm nó, căm ghét trong không gian lặng yên không tiếng động có một bóng người.

"Meo."

Bạch miêu lại kêu một tiếng, sau đó lại từ trên cửa sổ nhảy xuống, nằm xuống cạnh người Lương Xuyên.

Con mèo này, tên gọi là "Phổ Nhị", là một chủ nhan khác trong căn nhà này.

Nhạc khúc vẫn không ngừng, nó cứ tuần hoàn, tại bầu không khí này, Lương Xuyên bắt đầu tiến vào giấc ngủ.

*Đây là track thứ 10  "朱に染まる/To Be Dyed Red"  nằm trong "Jigoku Shōjo Original Soundtrack" của manga/anime Jigoku Shōjo. Các bạn có thể tìm kiếm trên youtube và thưởng thức. 

..................

Bóng tối, bắt đầu chậm rãi đánh úp, Lương Xuyên phảng phất nhìn thấy thiếu niên tên Tôn Hiểu Cường, tay cầm bút máy đứng trước mặt mẹ cậu ta, mẹ cậu ta che lại đôi mắt thống khổ mà kêu rên, ở khe hở giữa các ngón tay, máu tươi bắt đầu nhỏ giọt xuống;

Hắn như nhìn thấy đứa trẻ ở mép giường, nằm bên cạnh là một ông lão lạnh băng, hai má ông lão phiếm hồng, đây có lẽ là lớp trang điểm quá dày, bên môi ông lão không hề mang theo nụ cười từ ái, ngược lại lại mang theo nụ cười quỷ dị, tựa như người giấy nhợt nhạt.

Bốn phía, bắt đầu trở nên lạnh lẽo, mang đến một loại cảm giác sợ hãi cùng áp lực,

Cuối cùng, Lương Xuyên nhìn thấy một đôi giày cao gót dừng trước mặt mình,

"Lạch cạch"

Phát ra tiếng vang thanh thúy.

"Hô............"

Lương Xuyên đột nhiên mở mắt ra, hắn có thể cảm giác được toàn thân mình đã sớm toát mồ hôi đầm đìa.

Phổ Nhị bị bừng tỉnh, nó có chút lười nhác nhìn thoáng qua Lương Xuyên, như đang muốn hỏi, lại gặp ác mộng?

Hắn đứng dậy, ấn nút tạm dừng trên máy thu, lại rót cho mình một ly nước đá, lại nhìn thời gian, chính mình chỉ mới ngủ có 3 tiếng.

Phòng ngủ không có TV, cũng không có bất kỳ loại đồ vật tiêu khiển gì, Lương Xuyên cầm ly nước, đứng cạnh cửa sổ, con phố nhỏ hoàn toàn vắng vẻ, nơi xa sẽ ngẫu nhiên truyền đến một ít tiếng vang, lại không đánh vỡ được đêm yên tĩnh này.

Lúc này, điện thoại dưới lầu vang lên, Lương Xuyên bước xuống lầu, từ quầy nhấc điện thoại lên.

"Xin chào."

"Xuyên nhi, ngại quá, xảy ra chuyện rồi, cậu đến đây một chút đi." Bên kia đầu dây truyền đến giọng nói của Ngô Đại Hải.

"Làm sao vậy?" Trên mặt Lương Xuyên không biểu tình.

"Một thi thể được tìm thấy trong một cái giếng ở phía tây thôn, những gì cậu đã nói với tôi trước đây, nếu cậu thật muốn viết một hồ sơ tâm lý, tốt nhất cậu nên đến hiện trường càng sớm càng tốt để cảm thụ bầu không khí này. Tôi sẽ phái người đến đón cậu ngay bây giờ."

"Được." Lương Xuyên gật gật đầu, cúp điện thoại và bắt đầu mặc quần áo.

Quần áo được mặc hôm nay đã được chuẩn bị từ lâu. Lương Xuyên mặc quần áo, hắn đứng trước gương, cẩn thận sửa sang lại trang phục của mình. Đằng sau hắn, là từng hàng vòng hoa, được phản chiếu tự nhiên trong gương.

Lương Xuyên cảm thấy hắn đang tự sửa sang lại dung nhan người chết,

Thiêng liêng,

Lạnh giá.

"Meo."

Phổ Nhị xuất hiện ở cửa thang lầu.

"Ta đi ra ngoài một chút, còn mi giữ nhà."

Như nghe hiểu tiếng người, Phổ Nhị quay trở về trên lầu.

Không bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lương Xuyên mở cửa ra, tới đón hắn là một nữ cảnh sát, tuổi còn rất trẻ, dáng người có chút thon gầy.

"Chào anh, cố vấn Lương, tôi tên là Tần Đào, anh có thể gọi tôi là Tiểu Đào, Ngô đội để tôi đến đón anh."

Lương Xuyên gật gật đầu, ngồi trên xe cảnh sát của cô ấy.

Đi lang thang trong một chiếc xe cảnh sát vào giữa đêm thực sự không phải là một điều rất thú vị. Ít nhất, đối với hầu hết những người bình thường, ngồi trong một chiếc xe cảnh sát gây ra cảm giác khó có thể chịu đựng hơn so với ngồi trong một chiếc taxi.

"Cô đang rất lo lắng." Lương Xuyên ngồi ở ghế sao, nói.

"Không , không, tôi không lo lắng, tôi có hơi lạnh." Nữ cảnh sát có chút co quắp nói.

"Phản ứng vật lý cùng tâm lý lạnh lùng và căng thẳng tương đối giống nhau." Lương Xuyên không tiếp tục chủ đề này, mà nói: "Nói tôi nghe một chút về án này đi."

"Thi thể được tìm thấy trong một giếng trên cánh đồng, tối nay có một người nông dân chuẩn bị bơm nước thì phát hiện ra. Thi thể quá nát đến không nỡ nhìn."

Lương Xuyên khẽ lắc đầu, từ bỏ dò hỏi với nữ cảnh sát.

Mười lăm phút sau, xe cảnh sát đi vào phạm vi phía tây ngôi làng, và dừng lại ở đồng ruộng phía đông, nơi này có không ít thôn dân tụ tập đến xem náo nhiệt, cảnh sát đã kiểm soát việc dọn dẹp hiện trường, đồng thời cũng dựng lên dây cảnh giới.

"Xuyên nhi, cậu đến rồi a." Ngô béo hít nước mũi chạy thẳng đến, dẫn Lương Xuyên đến hiện trường, "Đây, cái giếng này bình thường chẳng có ai dùng, khi cần tưới ruộng mới có người nhớ đến nó, thi thể đã thối rữa đến cực độ, khi phát hiện thi thể đang trong tình trạng đầu ở dưới còn chân ở trên."

Lương Xuyên nhìn qua miệng giếng, miệng giếng không lớn, bốn phía đều là đồng ruộng, ngày thường người dân muốn uống nước sẽ không đến nơi này lấy, về cơ bản các hộ dân ở đây đều có nước giếng hoặc nước máy riêng.

"Thi thể đâu?" Lương Xuyên hỏi.

"Ôi, thi thể ở chỗ này, cậu đi theo tôi." Ngô béo dẫn Lương Xuyên đến một căn lều đơn giản, xốc lều trại lên, đôi mắt Ngô béo nheo lại một chút, thi thể bên trong thật sự không nỡ nhìn thẳng.

Một nữ pháp y mặc đồ trắng đang ngồi xổm cạnh thi thể để kiểm tra.

"Giản Hồng, bác sĩ pháp y mới của đội chúng ta, lão Phương đã về hưu rồi." Ngô Đại Hải giới thiệu cho Lương Xuyên.

"Ngô đội, cố vấn Lương." Vóc dáng Giản Hồng rất cao, khuôn mặt hình trái xoan, mang kính đen, mang lại cho người ta cảm giác vẻ đẹp của tri thức, nhưng nghề nghiệp của cô thực sự mang lại cho người bình thường cảm giác rất đặc biệt.

"Kiểm tra đến đâu rồi?" Ngô Đại Hải hỏi.

"Thi thể ước lượng khoảng 90 kg* và nằm trong khoảng từ 30 đến 40 tuổi. Thời gian tử vong được ước tính là từ 3 tháng đến 1 năm trước.

Miệng giếng rất nhỏ, đường kính chỉ có 33cm, thi thể dường như bị người chèn ép cố nhét vào.

Nguyên nhân tử vong là do hộp sọ bị một đồ vật cùn đâm vào, xương mặt của anh ta bị gãy. Cho dù cơ thể được đưa trở lại đồn cảnh sát, hình ảnh cũng không thể phục hồi được.

Cơ thể hoàn toàn trần truồng và không tìm thấy thông tin nhận dạng nào. Thông tin đăng ký cùng dấu vân tay vẫn đang chờ phản hồi từ Cục, nhưng cá nhân tôi cảm thấy không mấy lạc quan khi thông qua dấu vân tay tìm được danh tính của thi thể. "

*1 cân TQ = 0,5968 kg VN. (90kg = 53,712)

"Thời gian tử vong lâu như vậy." Lương Xuyên ngồi xổm xuống cạnh thi thể.

"Vâng, thời gian cụ thể cần làm thêm một bước phân tích nữa mới có thể xác định, nhưng cố vấn Lương, anh nhìn xem, trên người thi thể đã sớm hư thối, trên mặt cũng chẳng còn dư lại miếng thịt nào, cho nên tôi phỏng đoán thời gian tử vong là vào nửa năm trước." Giản Hồng nói.

"Chết lâu như vậy, tôi sẽ không nghe thấy được di ngôn của anh ta." Lương Xuyên tựa hồ không để ý đến lời nói của nữu pháp y.

"Cái gì?" Giản Hồng nghi hoặc hỏi.

"Cô cảm thấy, thi thể, có thể nói không?" Lương Xuyên nghiêng mặt, anh nhìn nữ pháp y nghiêm túc hỏi.

Nữ pháp y cho rằng Lương Xuyên đang nói chuyện với cô bằng phép ẩn dụ hình ảnh, bèn nói: "Thi thể có thể nói, pháp y chúng tôi đều là thông qua manh mối trên người thi thể để thu thập chứng cú giúp người chết............"

Nữ pháp y dừng bài phát biểu, bởi vì cô nhìn thấy Lương Xuyên trực tiếp đặt tay lên vị trí hộp sọ của thi thể,

"Cố vẫn Lương, anh..........."

"Suỵt.............."

Lương Xuyên làm một cử chỉ giữ im lặng đối với nữ pháp y,

Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại,

Như muốn nghe cái gì,

Đến,

Những lời ngươi muốn nói,

Nói cho ta.............

——————

PS1: Vụ án này dựa trên một vụ án có thật. Sau khi câu chuyện kết thúc, Long sẽ cho các đại gia biết tên của vụ án. CCTV đã từng có một chương trình dành riêng cho vụ án này, vì vậy trong cốt truyện tiếp theo, các đại gia cần phải nghĩ rằng Long đã viết rất nhiều vụ án, bởi vì thực tế vĩnh viễn không thể so với tiểu thuyết.

PS2: Cuốn sách mới đã ra khơi, Tiểu Long ở chỗ này lăn lộn cầu thêm thu thập (thêm vào kệ sách), cầu phiếu đề cử, cầu đánh thưởng!!!!

——————

*Dây cảnh giới: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro