Chương 4: Người chết và búa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nào trí tưởng tượng của con người hoạt động mạnh nhất.

Đó là khi bạn nhắm mắt lại.

Khi suy nghĩ của bạn không còn phụ thuộc vào đôi mắt để quan sát và tiếp nhận thông tin, trí tưởng tượng của bạn sẽ tự nhiên trỗi dậy. Hầu hết mọi người sẽ hìn thấy một mảnh đen nhánh sau khi nhắm mắt lại, mà Lương Xuyên ngay tại lúc này dường như có thể thấy một cái gì đó mơ hồ.

Ngô Đại Hải ở bên cạnh ngăn Giản Hồng đang định nói lại, anh ta cho rằng mình đã phát hiện được điều gì đó, nhưng anh ta căn bản không dám tưởng tượng đến, Lương Xuyên xác thật có thể nhìn thấy thứ gì đó. 

Thời gian tử vong của người đó thật rất lâu, trong khoảng thời gian này tầm nhìn Lương Xuyên rất tối, nhưng hắn vẫn đang tìm kiếm, thật chậm rãi, hắn cúi đầu, chính xác mà nói, hắn nỗ lực cúi xuống phía dưới, bởi vì trong khoảng không đen nhánh này, hắn dường như chỉ nhìn thấy được chân của chính mình, vẫn còn một ít cái gì đó tồn tại trong khoảng không này.

Đó là một đôi chân,

Không phải chân của mình,

Mà là một đôi chân mặc một chiếc quần jean cũ nát,

Rất dày, và khỏe,

Đồng thời,

Lương Xuyên còn nhìn thấy trong tay mình, như đang nắm cái gì đó,

Anh cẩn thận muốn đi nhìn rõ ràng đồ vật kia, thế nhưng điều đó lại rất khó khăn, anh cảm thấy cổ mỏi mệt, sự mỏi mệt này đến rất nhanh, cho nên không còn nhiều thời gian cho Lương Xuyên.

Ít khi, 

Lương Xuyên mở bừng mắt, tròng trắng mắt che kín tơ máu, điều này khiến Ngô Đại Hải có chút kinh ngạc, anh ta cảm thấy chính mình nhờ hỗ trợ một chút đã làm cho Lương Xuyên không được nghỉ ngơi tốt.

"Xuyên nhi, nếu cậu mệt, thì có thể đi về trước nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ kêu cậu đến xem sau khi tư liệu được hoàn chỉnh vào ngày mai........"

"Ngô đội, đã tìm được hung khí rồi." Một viên cảnh sát đi tới, trong tay cầm theo một cái túi nilon, trong túi là một cây búa.

Ngô Đại Hải duỗi tay tiếp nhận túi, trước tiên giao cho Giản Hồng, Giản Hồng mang bao tay sau đó cô lấy cây búa ra đối chiếu với vị trí hộp sọ của thi thể, nói:

"Ngô đội, nếu không có bất ngờ gì xảy ra mà nói, thì đây chính là hung khí, tôi sẽ quay lại phòng thí nghiệm của cục cảnh sát để so sánh chi tiết hơn, nhưng hẳn là không có khả năng xảy ra lỗi gì. Đường kính của cây búa cùng miệng vết thương của nạn nhân về cơ bản là giống nhau. 

Tuy nhiên, có một việc mà anh phải chuẩn bị tâm lý trước."

"Gì cơ?" Ngô Đại Hải hỏi.

"Đó là, về cơ bản không thể trích xuất dấu vân tay và DNA từ chiếc búa này. Rốt cuộc, nó ở dưới đáy giếng quá lâu và cái giếng đó lại không phải là một cái giếng khô." Giản Hồng bất lực nói.

"Có thể cho tôi xem cây búa môt chút được không?" Lúc này Lương Xuyên, trên mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi vẫn đang ngồi một bên bỗng nhiên mở miệng nói.

Giản Hồng do dự một chút, lại nhìn về phía Ngô Đại Hải, Ngô Đại Hải đối cô gật đầu.

"Được, xin vui lòng đeo găng tay vào." Giản Hồng nhắc nhở nói.

"Cảm ơn."

Sau khi nhận được găng tay từ nữ pháp y, Lương Xuyên cầm cây búa trong tay, sau đó đổi nó qua tay phải để nhẹ nhàng cầm nó hơn, lại tự nhiên buông xuống.

Giản Hồng ngay từ đầuđã luôn tò mò về vị cố vấn Lương này, Theo quan điểm của cô, hiện trường vụ án dù là vật nhỏ nhất cũng rất quan trọng, nhưng cái người cố vấn tâm lý này có khả năng đang mang theo một loại cảm giác tìm kiếm thứ mới lạ mà làm việc.

Ngô Đại Hải rất tin tưởng vào người anh ta đã mời về này, bởi vì Lương Xuyên đóng vai trò rất quan trọng trong các vụ án trước đó.

Lương Xuyên híp mắt, cố gắng nhìn rõ một chút, sau đó cúi đầu nhìn chân mình, sau đó lại nhìn bàn tay bên phải,

Đứng rồi,

Chính là cái này,

Thứ mà mình mới vừa nãy không nhìn thấy rõ,

Chính là cây búa này.

Hình dáng đại khái giống nhau.

Lương Xuyên đem hung khí đưa cho nữ pháp y, sau đó gỡ bao tay xuống, nói:

"Người chết có thể có liên quan đến hung khí này. Ý của tôi là, nếu chúng ta không thể xác định được danh tính của người chết, chúng ta có thể bắt đầu từ hung khí này. Đây không phải là một chiếc búa gia dụng thông thường. Nó hẳn đã được chế tạo đặc biệt, cho nên chúng ta có thể phái cảnh sát đến các cửa hàng ngũ kim* ở Dung Thành để tiến hành dò hỏi.

*Cửa hàng vật liệu ngũ kim( 五金建材商店).

"Đó là kẻ giết người có liên quan đến vũ khí này, sao cậu lại nói thành người chết." Nữ pháp y nhắc nhở Lương Xuyên về sai lầm này.

 "Đây đúng là chỗ tôi cũng rất khó hiểu, thế nhưng tôi có thể chắc chắn rằng, vũ khí này có mối quan hệ mật thiết với người chết."

Có một câu mà Lương Xuyên đã không nói ra, bởi vì anh thông qua ký ức của người chết, từng nhìn thấy người chết cầm lấy cây búa này, đương nhiên loại lời này nói ra ai sẽ tin chứ.

"Được rồi, để một nhóm người ở lại bảo vệ hiện trường không bị phá hư. Sau đó, gửi một nhóm người đến hỏi dân làng chuyện đêm qua. Xác chết và bằng chứng được tìm thấy đều sẽ được đưa trở lại cục để tiến hành kiểm tra. Nhân tiện, để người đến tra hồ sơ về những người mất tích ở Dung Thành trong năm gần đây và những từ khóa mấu chốt để giảm bớt mục tiêu, phiền toái nhóm pháp y một chút, phiền đưa tôi báo cáo về thi thể. Cái này sẽ được thực hiện trước."

"Tôi đã hiểu." Giản Hồng gật đầu, Dung Thành là một thành phố lớn, nếu không cung cấp thông tin cụ thể về người chết, sẽ rất khó để nhắm mục tiêu cụ thể từ một số lượng lớn người mất tích.

"Ngoài ra, sáng mai lại gửi người đến bắt đầu điều tra các cửa hàng ngũ kim trong thành phố một chút, hỏi cụ thể xem cây búa này khi nào được bán ra. Thời gian đã rất lâu, mong các đồng chí khi điều tra hãy kiên nhẫn một chút."

Vài viên cảnh sát nghe xong phân phó lập tức lên tiếng, từng người đi xuống an bài công tác.

"Xuyên nhi, tôi chở cậu về trước." Ngô Đại Hải cùng Lương Xuyên đi ra lều trại, hai người đốt điếu thuốc, đứng đó hút, "Làm không tốt, sẽ lại là một án treo đấy."

"Không nhất thiết." Lương Xuyên không nghĩ vậy, bởi vì vụ án này có điểm rất kỳ lạ, đó là người chết cùng hung khí rất quen thuộc nhau. Nói như vậy, hung thủ cũng là người quen thuộc với hung khí. Có chi tiết này tồn tại, cái án này có hi vọng được phá rất lớn, hung thủ nếu lấy đồ vật của người chết giết người chết, thì mối quan hệ của hai người sẽ không bình thường, chỉ cần có thể xác định được thân phận của người chết, phần quan hệ xã hội này sẽ rất nhanh được đột phá.

"Thi thể trống trơn, không có bất kỳ thứ gì có thể xác minh được thân phận, đồng thời chúng ta cũng không chắc có thể lấy ra được dấu vân tay hay là DNA trên cây búa ấy được, hiện tại còn phải chờ kết quả điều tra người dân mất tích vào ngày mai."

"Anh đang lo lắng mình không thể phá án à?"

"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi như thế chứ." Ngô béo lắc lư, "Loại chuyện này tôi đã nhìn thấy nhiều rồi, tôi chỉ có thể cố hết sức mình thôi, tới, tôi đưa cậu về nhà."

"Tôi sẽ không về nhà, trời cũng đã gần sáng, tôi cùng anh trở về cục cảnh sát qua đêm, cũng có thể đón tin tức nhanh nhất." 

Ngô béo sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, lại lái xe cùng Lương Xuyên trở về cục cảnh sát.

Lương Xuyên trực tiếp nằm xuống ghế sô pha ở cục cảnh sát, Ngô béo tìm cho anh một tấm thảm lông, mà chính anh ta cũng bắt đầu bận rộn, một vụ án giết người mới, mặc kệ tiếp theo có phát triển hay thậm chí là đi vào ngõ cụt, nhưng ít nhất hiện tại nắm chặt lấy thời gian, nỗ lực một phen.

Cục cảnh sát rất náo nhiệt, thực sự đó không phải là một vấn đề nhỏ, nhưng Lương Xuyên lại ngủ rất thoải mái, bốn phía thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, cũng có tiếng lật xem tài liệu cùng tiếng gọi điện thoại.

Hắn có chứng sợ không gian kín* rất nghiêm trọng, nhưng ngay cả khi hắn là một bác sĩ tâm lý, lại không có biện pháp chữa trị tận gốc, thậm chí không dám chạm vào nó.

*Hội chứng sợ không gian kín,có tên khoa học là Claustrophobia ,là nỗi sợ bị bao vây trong một không gian nhỏ hoặc phòng và không thể trốn thoát. Nó có thể xảy ra trong rất nhiều tình huống bao gồm trong thang máy đông khách, phòng không cửa sổ, phòng khách sạn có cửa kín và cửa sổ kín, xe nhỏ và thậm chí cả quần áo bó sát. Nó thường được phân loại như là một rối loạn lo âu, thường gây ra các cơn hoảng loạn. Nguyên nhân của Hội chứng sợ không gian kín được cho là phụ thuộc vào nhiều yếu tố, bao gồm việc giảm kích thước của hạnh nhân, điều hòa cơ bản, hoặc khuynh hướng di truyền khi ở trong các không gian nhỏ. 

Chờ đến khi hắn  tỉnh dậy, thì trời cũng đã sáng.

Ngô béo thức trắng một đêm, hai mắt đỏ lên, anh ta vừa mới báo cáo xong công việc của mình từ văn phòng cục trưởng, thuận tiện đi đến nhà ăn ăn cơm sáng, vừa nhìn thấy Lương Xuyên tỉnh, liền đem bánh màn thầu cùng cháo đặt ở trước mặt Lương Xuyên.

"Ăn chút đi." Ngô Đại Hải cũng không vội vàng ăn, mà là châm một điếu thuốc, cái gặt tàn trên bàn anh ta đã sớm đầy.

Lương Xuyên trước tiên đi rửa mặt một chút, mới trở lại bàn.

"Có tiến triển gì không?"

Ngô béo thở dài một hơi, "Không có biện pháp lấy dấu vân tay cùng DNA trên hung khí, tin tức về thi thể cũng không, không có chứng cứ chứng minh thân phận, nói ngắn gọn thì cho đến hiện tại, chúng ta vẫn chưa biết người chết là ai."

Ngô béo vỗ một cái thật to lên mặt bàn, thức trắng cả một đêm, kết quả vụ án không có bất cứ tiến triển nào, đây thật sự khiến người ta bực bội.

"Đây là danh sách báo cáo người mất tích à?" Lương Xuyên ăn màn thầu, mở ra báo cáo trên bàn làm việc.

"Đúng vậy, mới vừa được đưa tới, thời gian tử vong của người chết trong báo cáo khám nghiệm tử thi là tám tháng trước. Dựa theo đặc điểm của người chết, danh sách mất tích đã được điều tra. Trong phạm vi của Dung Thành, không có bất cứ trường hợp người mất tích nào trùng với điều kiện trên." Ngô béo bất lực nhún vai, "Nói không chừng là người ngoại lai đến đây, cái này căn bản không có biện pháp đi kiểm tra a."

"Ở đây, có một người mất tích ở thôn tây." Lương Xuyên duỗi tay chỉ vào một cái ảnh chụp trên danh sách, "Có phải là cái thôn nơi tìm thấy thi thể không?"

"Tôi cũng có chú ý đến điều này, nhưng hình thể của người này cùng người chết không phù hợp, cho nên bị loại bỏ, dựa theo báo cáo, do thiếu nợ của bọn cho vay nặng lãi cho nên mới bỏ trốn."

Lương Xuyên gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên ảnh chụp.

Họ tên: Triệu Thanh Sơn;

Ngày sinh: 12/08/1978;

"Anh ta mất tích cụ thể là vào ngày nào?" Lương Xuyên hỏi.

"Sáu tháng trước, gần hai tháng sau vụ án mạng, gia đình hắn ta đã đến đồn cảnh sát để báo cáo về vụ mất tích." Ngô Đại Hải nhíu mày, "Hiện tại chỉ có thể nghi ngờ hắn ta là nghi phạm lớn nhất trong vụ án mạng lần này, giết người xong bỏ trốn, theo những manh mối trước mắt, chỉ có thể trước tiên điều tra người này một chút."

Lương Xuyên lắc đầu, "Nếu hắn ta là hung thủ, vậy sẽ không chạy trốn."

Ngô Đại Hải nheo mắt, nhìn Lương Xuyên, hỏi: "Sao cậu lại chắc chắn như vậy?"

"Thi thể được ném xuống một cái giếng, xung quanh là một cánh đồng, tất cả những thứ có thể chứng minh được thân phận thi thể, tỉ như quần áo đều bị vứt bỏ, cơ thể bị biến dạng do một vết thương trí mạng gây ra. Đây là một kế hoạch giết người hoàn hảo;

Hung thủ từ đầu đến cuối đều làm rất tốt. Cách làm của hung thủ rất khôn ngoan, vụ án bị kéo dài thì thi thể trong khoảng thời gian dài đó sẽ không bị phát hiện, mức độ hư thối của thi thể sẽ gia tăng, tâm thái của hung thủ cũng sẽ tăng theo đến xu thế ổn định hơn.

Đây là một tâm lý rất khác so với việc gây án xong bỏ chạy, nói cách khác, vụ án giết người này cùng vụ án thông thường không giống nhau, nếu lỡ như thi thể có bị phát hiện, cảnh sát trước tiên sẽ bắt đầu điều tra nơi nào?

Nếu hung thủ đột nhiên bỏ trốn, chẳng khác nào nói cho mọi người biết nơi này có một thi thể, trực tiếp biến bản thân thành đối tượng hoài nghi lớn nhất của cảnh sát?

Hung thủ không phải là một đứa trẻ, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro