Chương 5: Kẻ bị tình nghi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, một tiếng gõ cửa truyền đến, đi vào là nữ cảnh sát tên Tần Đào,

"Ngô đội, đây là báo cáo điều tra mới nhất."

Tần Đào nhìn thoáng qua Lương Xuyên, sau đó đặt báo cáo mới nhất lên bàn làm việc của Ngô Đại Hải.

"Đội cảnh sát hình sự khu Kim Ngưu sẽ cử một số người đến hỗ trợ chúng ta, mọi người cũng đã bận rộn suốt một đêm rồi, để bọn họ nghỉ ngơi trước đã." Ngô Đại Hải dặn dò nói.

"Được, cảm ơn Ngô đội." Tần Đào đi ra khỏi văn phòng.

"Chăm sóc cấp dưới không tệ." Lương Xuyên chia báo cáo thành hai phần, một phần đưa cho Ngô Đại Hải, phần còn lại để tự mình xem.

"Tôi không nghĩ mình có trình độ phá án cao, vì vậy đôi khi gặp phải một vụ án, tôi cơ bản đều chịu trách nhiệm về hậu cần. Thực tế, tôi đã từng có một phó đội trưởng, năng lực nghiệp vụ rất tốt. Đáng tiếc, tôi đã đến khu Song Lưu này làm đội trưởng , may mắn, còn có cậu ở bên cạnh giúp tôi giải quyết."

"Hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, tôi không có việc gì làm cũng rất nhàm chán."

Ngô Đại Hải không nghe ra được thâm ý trong lời nói của Lương Xuyên, anh ta cho rằng Lương Xuyên chỉ khách khí một chút, đương nhiên, nếu anh ta có thể tận mắt nhìn thấy sinh hoạt của Lương Xuyên, phỏng chừng sẽ không hề cho rằng đây chỉ là một câu khách khí.

Hai người chia ra đọc báo cáo, sau khi đọc xong lại trao đổi một hồi.

Ngô Đại Hải đọc xong, ngã đầu lên ghế.  Anh cũng có chút mệt mỏi. Tất nhiên, phần nhiều hơn là sự bất đắc dĩ.

"Có chuyện gì à?" Lương Xuyên hỏi.

"Thật đúng là do thiếu nợ nên mới chạy trốn, án tử này, không dễ phá."

Báo cáo này được làm rất tỉ mỉ, bởi vì hiện tại chỉ có Triệu Thanh Sơn là cách duy nhất để phía cảnh sát theo án, cho nên phần điều tra về hắn ta cũng được chú ý.

"Không thấy được." Lương Xuyên lắc đầu, "Triệu Thanh Sơn csó vấn đề."

Ngô Đại Hải sửng sốt một chút, hỏi: "Cậu cảm thấy hắn ta không phải trốn nợ?"

"Cái này khó nói, nhưng anh có thể thấy trong báo cáo này, Triệu Thanh Sơn trốn nợ đi ra ngoài, hắn ta cũng đã nhắn cho người nhà thông tin liên lạc của mình, nói rằng nợ của hắn ta đã bùng phát và hắn ta phải chyạ trốn, mở đầu tin nhắn của anh ta chính là "Huynh đệ, nợ của tôi bùng phát, muốn trốn ra ngoài một thời gian.........." Tin nhắn này cũng được gửi cho cha mẹ hắn ta.

Tôi không cho rằng hắn ta sẽ làm một việc như vậy, tin nhắn này được ghi lại trong báo cáo, cha mẹ hắn ta chỉ nhận được phần tin nhắn này nhưng lại không nhận được thêm bất kỳ thông tin nào khác. Trong sáu tháng qua, Triệu Thanh Sơn chưa từng gọi điện thoại về nhà."

"Nói không chừng là người nhà anh ta bao che." Ngô Đại Hải nhún vai, "Sợ cảnh sát đuổi theo thu nợ."

"Điều này rất khó khăn." Lương Xuyên lắc đầu. "Cha mẹ của Triệu Thanh Sơn đều là nông dân và sống ở tây thôn, hơn nữa tây thôn vừa mới phát hiện một thi thể. Ngay cả khi phương tiẹn truyền thông không tiết lộ ra bên ngoài, thì ngươid dân địa phương gần đó khẳng định cũng sẽ biết được tin này thôi. Cho nên, khi cảnh sát điều tra Triệu Thanh Sơn, cha mẹ hắn ta có thể nghĩ đến điều gì đây?

Đó chính là, con trai bị cảnh sát coi là nghi phạm giết người.

Trừ phi cha mẹ của Triệu Thanh Sơn đã biết tin tức về vụ giết người của con trai từ sớm, và họ đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý để đối phó với cảnh sát, nếu không, họ nhất định sẽ lộ ra dấu vết. Tất nhiên, điều quan trọng nhất là không thể lấy loại lý do đơn giản như vậy để lấy cớ tới qua loa lấy lệ. 

Hơn nữa, trong báo cáo cũng nói rằng cha mẹ của Triệu Thanh Sơn yêu cầu đến đồn cảnh sát để xem xác chết có phải là con trai của bọn họ hay không. Hai người đã lau nước mắt tại nhà.

Chà, tôi không nghĩ rằng những người nông dân đều đơn giản như thế này, nhưng tôi nghĩ rằng hai người già này có thể đem ký thuật diễn xuất trở nên thực tế như vậy.

 Hơn nữa, cha mẹ của Triệu Thanh Sơn nói rằng con trai của họ đã xa nhà gần nửa năm, không gọi điện cho gia đình và cũng không có bất cứ thông tin liên lạc nào khác. Đi ra ngoài để trốn nợ, sao có thể không liên lạc với gia đình?

Với nhiều người trên thế giới, ngay cả khi hết nợ, họ vẫn thường liên lạc với gia đình. "

"Cậu vòng tới vòng lui, kỳ thật còn chưa đi đến mấu chốt của vụ án." Ngô Đại Hải nhắc nhở nói, "Xuyên nhi, lúc trước cậu nói nếu Triệu Thanh Sơn giết người, hắn ta căn bản sẽ không chạy trốn, nhưng hiện tại cậu lại nói hắn ta không phải trốn nợ, này........ có rất nhiều mâu thuẫn."

"Biện pháp đơn giản nhất, đem mâu thuẫn xóa bỏ."

Lương Xuyên duỗi tay cầm lấy hai cây bút trên mặt bàn,

"Mâu thuẫn thứ nhất, Triệu Thanh Sơn không giết người." Sau đó, Lương Xuyên đặt bút xuống, rồi nói: "Mâu thuẫn thứ hai, Triệu Thanh Sơn không trốn nợ." Ngay sau đó, Lương Xuyên đem hai cây bút đặt xuống.

Ngô Đại Hải nhíu nhíu mày, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói":

"Ý của cậu là?"

"Đúng vậy, theo suy đoán của tôi, Triệu Thanh Sơn rất có khả năng đã chết."

"Không không không..........." Ngô Đại Hải lập tức lắc đầu. Đối với anh ta mà nói, một mạng người cùng hai mạng người không giống nhau, "Cậu cũng quá võ đoán*, chỉ một báo cáo đã trực tiếp nói người ta đã chết."

*Võ đoán: chỉ dựa vào ý chủ quan, không có căn cứ nào cả.

" Có chết hay không, điều tra một chút là biết, tôi kiến nghị chúng ta nên tiến hành thêm một bước điều tra về Triệu Thanh Sơn, huống hồ, một nơi đã có người chết, nếu lại chết thêm một người nữa, cũng không có gì bất ngờ cả." Lương Xuyên nói xong, lại lấy một cái màn thầu cắn một cái.

Ngô Đại Hải gật đầu, chuyện nhân mệnh quan thiên* này, anh ta cũng không thể không thận trọng, "Tôi hiện tại liền đi bố trí nhiệm vụ một chút, cậu có đi cùng tôi không?"

*Nhân mệnh quan thiên: Sinh mệnh con người có liên quan tới trời.

"Quên đi, anh mau đi đi, tới giờ cơm trưa nhớ kêu tôi."

Ngô Đại Hải xua xua tay, bước ra khỏi văn phòng.

Lương Xuyên ngồi xuống ghế văn phòng của Ngô Đại Hải, một bên vừa uống sữa đậu nành, vừa xem video của thiếu niên tên Tôn Hiểu Cường trong máy tính của Ngô Đại Hải.

Ngô Đại Hải không trở lại văn phòng cho đến trưa. Gần một giờ, Tần Đào bước vào văn phòng và gõ cửa, "Cố vấn Lương?"

"Ân?" Lương Xuyên ngẩng đầu.

"Ngô Đội kêu tôi mang anh đi ăn cơm."

"À, được."

Lương Xuyên đứng dậy,  đi theo Tần Đào đến nhà ăn. Mặc dù đã qua giờ ăn trưa, nhưng cũng còn một số ít người vẫn còn ngồi trong nhà ăn, công việc của cảnh sát rất bận rộn, không kịp ăn cơm cũng là chuyện thường tình.

"Ngô Đội đâu?" Lương Xuyên ngồi xuống sau đó lại hỏi.

"Ngô đội đi đến Đội cảnh sát hính sự khu Song Lưu."

"Đi khu Song Lưu?" Lương Xuyên nghe vậy khẽ nhíu mày, một bên vừa ăn cơm một bên hỏi: "Vụ án có tiến triển mới?"

"Vâng, nhân tiện, Ngô đội đã gọi cho tôi, anh ấy nói không thể liên lạc được với anh, vì vậy anh ấy đã kêu tôi tới đưa anh đi ăn cơm, anh ấy còn nói anh sẽ quên ăn." Tần Đào mỉm cười, cô nghĩ Lương Xuyên cảm thấy xấu hổ khi một mình tới nhà ăn.

Lương Xuyên gật gật đầu, Ngô béo còn nhớ tật xấu của mình, bởi vì hắn không có cảm giác đói, tuy rằng hắn cũng cần thức ăn để duy trì sự sống, nhưng hắn vẫn luôn không cảm giác được cơn đói, đây là tật xấu từ nhỏ, cũng bởi vì không cảm giác được đói, cho nên hắn luôn quên ăn.

"Nói tôi nghe một chút về vụ án đi." Lương Xuyên nhắc nhở nói.

"Vâng, khi chúng tôi tập trung điều tra Triệu Thanh Sơn, chúng tôi đã thu được hai tin tức có giá trị. Một là, người chết được một pháp y xác nhận đã chết vào tháng 1, dựa theo nhật ký cuộc gọi của Triệu Thanh Sơn, hắn thường xuyên liên lạc với hai dãy số đến từ Thiên Tân. Chúng tôi đã điều tra hai số điện thoại đến từ Thiên tân kia, nhằm truy ra danh tính của họ, trong đó có một người có hình thể rất giống với người chết kia.

Trong hai số điện thoại kia, chỉ có một số vẫn còn liên lạc được. Khi điều tra, hai người này là đồng hương cùng làm công từ Thiên Tân đến Dung Thành. Một người là Trương Bảo Quân, người còn lại là Trương Nghị Cường, số điện thoại không liên lạc được là của Trương Nghị Cường, còn về phần Trương Bảo Quân, hắn ta nói trong một năm trước chưa từng gặp lại đồng hương của mình.

Hiện tại, Trương Bảo Quân đã bị cảnh sát hình sự bên khu Song Lưu gọi đến hỗ trợ điều tra, Ngô đội cũng vì chuyện này mà đi đến đó.

 Ngoài ra, chúng tôi còn biết được vào tháng ba, Triệu Thanh Sơn mua một chiếc xe mới nhưng không đến nửa năm thì xe được đưa đến một tiêm sửa chữa để sơn lại."

"Hủy thi diệt tích*." Lương Xuyên uống một ngụm canh nói.

*Hủy thi diệt tích là một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là loại bỏ các bằng chứng.

"May mắn thay, sau khi xe được sơn lại xong, cũng vì Triệu Thanh Sơn không đến lấy xe mà xe vẫn được đỗ lại gần đó, pháp y Giản giống như đã đến nơi đó lấy manh mối quan trọng rồi."

Sau khi ăn cơm xong, Lương Xuyên mượn một bộ sạc di động từ chỗ Tần Đào, khi đi trở về văn phòng của Ngô Đại Hải, trùng hợp gặp được hai pháp y ở tầng hai, Giản Hồng bươc ra tay còn đang cầm một bản báo cáo.

"Nghe nói có phát hiện mới?" Lương Xuyên hỏi.

"Chúng tôi đã liên hệ cục cảnh sát tại quê nhà Trương Nghị Cường, và lấy được dữ liệu DNA, sau khi đối chiếu, Trương Nghị Cường xác thật là thi thể kia, còn có............"

Giản Hồng giơ bản báo cáo trong tay lên, tay trái còn cần theo một cái túi nilon, bên trong là một mảnh lá cây.

"Chiếc xe đã được sơn lại, nhưng may mắn thay vì Triệu Thanh Sơn vẫn luôn không đến lấy xe, cũng phải cảm ơn anh trai sửa xe cũng lười, không cẩn thận làm sạch xe, đây là thứ tôi tìm thấy trong cốp xe sau của Triệu Thanh Sơn, lúc đầu tôi nghĩ chỉ là sơn bắn lên, nhưng khi mang về kiểm nghiệm.

Anh đoán xem, vết máu trên lá cây là của ai?"

"Không phải vết máu của Trương Nghị Cường, là của Triệu Thanh Sơn." Lương Xuyên trực tiếp nói ra đáp án.

Giản Hồng lộ ra thần sắc kinh ngạc, hơi khó hiểu nói: "Buổi sáng Ngô đội đã cùng tôi nói qua, Cố vấn Lương cho rằng Triệu Thanh Sơn đã chết, tôi rất tò mò, lúc ấy trên tay anh không có báo cáo xét nghiệm DNA, anh làm sao có thể phân tích được những điều đó."

Lương Xuyên không trả lời, hắn chỉ duỗi tay muốn cầm lấy bản báo cáo xem qua, nhưng lại bị Giản Hồng chuyển đi, "Báo cáo này tôi phải giao cho Ngô đội, tôi biết rằng quan hệ giữa anh và Ngô đội rất tốt, phần báo cáo này Ngô đội nhất định sẽ cho anh xem, nhưng xin lỗi đây là quy tắc của pháp y chúng tôi, anh ấy cũng chính là............."

"Hả?"

Lương Xuyên như nghĩ đến cái gì đó, đánh gãy lời Giản Hồng muốn nói, "Anh ta, của tôi, bởi vì quan hệ của chúng tôi tốt?"

Lương Xuyên lặp lại những lời này,

Ngay sau đó nói: "Cho tôi mượn di động của cô một chút, máy của tôi hết pin rồi, gọi cho Ngô đội."

Giản Hồng lấy ra di động của mình gọi cho Ngô Đại Hải, sau đó đưa máy cho Lương Xuyên.

"Giản Hồng, báo cáo giám định xong rồi à?" Giọng nói Ngô Đại hải từ một bên truyền đến.

"Là tôi, Lương Xuyên."

"Nga, Xuyên nhi?" Ngô Đại Hải ho khan một chút, "Có chuyện gì à?"

"Các anh đã tiến hành hỏi chuyện Trương Bảo Quân chưa?"

"A ha, tôi ở đội cảnh sảnh sát này, hỏi chuyện vừa mới kết thúc, trời có chút sương mù chắc là sắp mưa, không có gì đáng chú ý............."

"Đừng thả Trương Bảo Quân đi, có khả năng rất lớn hắn chính là hung thủ."

Hung khí giết người là vật riêng của người chết. Nếu có thể dùng đồ vật của người chết giết chết người chết, như vậy hung thủ rất có thể là người thân cận của người chết, mà Trương Bảo Quân là đồng hương cùng làm việc vơi sngười chết từ Thiên Tân đến Dung thành, hiềm nghi nháy mắt được phóng đại ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro