Chương 9: Tiền âm phủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có việc gì thế?"

Đàm Quang Huy nghiêng đầu, nhìn Lương Xuyên, người tự tiện xông vào cửa.

Mới đây, cậu thanh niên vẫn là một ông chủ tiệm ấm áp như gió, hiện tại, có thể là do bởi vì ánh đèn, mà sắc mặt của cậu ta có hơi âm trầm.

 "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện?" Lương Xuyên duỗi tay chỉ về ông lão ngồi bên phải. "Ông của cậu tên là gì?

"Đàm Gia Tài." Người thanh niên trả lời.

"Được, cảm ơn, đúng rồi, bức tượng sáp rất tinh xảo."

Đây là lời nhận xét của Lương Xuyên.

"Cảm ơn." Thanh niên trẻ quay đầu, tiếp tục thay áo cho bà của mình.

Đây là áo liệm Lương Xuyên vừa đưa tới, là quần áo mà bà lão ưng ý nhất.

Lương Xuyên chuẩn bị rời đi, nhưng khi hắn vừa mới đi đến cửa tiệm,

Lại có người gọi hắn lại,

"Tiên sinh."

Vẫn là cậu thanh niên trẻ tuổi kia, cậu ta bước ra, hơn nữa còn bước đi rất nhanh. Trong quá trình này, Lương Xuyên nghe được tiếng kim loại giòn vang, đối phương hẳn là vừa đi ra, trên đường cũng thuận tiện cầm lấy.

Có thể khi bạn quay đầu lại nhìn,

Sẽ có thứ một cái gì đó sẽ đập vào đầu.,

Bạn, sẽ trực tiếp rơi vào hôn mê,

Cũng có thể, đi đời nhà ma,

Nhưng Lương Xuyên cũng không lựa chọn chạy đi, mà cứ đứng tại chỗ,

Không quay đầu, cũng không nhúc nhích.

Con người là những sinh vật có cảm xúc. Khi một người kích động, họ thường sẽ trở nên rất đáng sợ, nhưng đồng thời, họ cũng rất yếu ớt. Họ có thể bị coi là một con hổ sắp ăn thịt người, cũng có thể được coi là một con mèo xù lông*, đang chờ người đến an ủi nó.

*Tạc mao miêu mễ (炸毛的猫): Phản ứng mạnh mẽ của những người dễ bị dao động lớn trong cảm xúc sau một chút kích thích. Nói cách khác, họ không bình tĩnh.

"Bây giờ thời tiết đã trở nên rất kỳ lạ, ban ngày rất nóng, nhưng rất lạnh vào ban đêm." Lương Xuyên nói.

Đối phương trầm mặc hồi lâu, đứng phía sau Lương Xuyên.

Mỗi người, đều có một bí mật thuộc về mình, chẳng qua, có những người có bí mật tương đối nông cạn, nhưng lại có những người có bí mật tương đối sâu sắc. Một khi bí mật ấy bị đâm thủng, họ thường sẽ bị chi phối bởi những cảm xúc tận sâu trong trái tim của họ.

"Anh uống  chút nước rồi hãy đi, làm phiền anh đến đây một chuyến mà." Đàm Quang Huy nói.

Lương Xuyên gật đầu, xoay người. Gia đình của cậu ta cũng đi theo hắn, cách chưa đầy nửa mét, ngay phía tay trái.

Lương Xuyên đã chủ động quay lại và ngồi xuống chiếc ghế trước một lần nữa. Đối phương đi đến quầy để rót nước, nhưng đã buống xuống cái gì đó, sau đó mới bưng hai hai ly nước đi đến.

"Bảo tàng tượng sáp, tôi cũng thường hay đi đến." Lương Xuyên nhấp một ngụm nước.

"Rất nhiều người sợ chúng." Đàm Quang Huy ngồi đối diện Lương Xuyên, "Bọn họ cảm thấy mấy loại đồ này rất khủng bố."

"Đây là chuyện bình thường, trên thực tế, không chỉ có tượng sáp, tất cả sự xuất hiện của con người, hay hình dạng của những vật thể làm cho con người sợ hãi, đều có thể khiến cho con người có loại cảm xúc bài trừ. 

Một, xuất phát từ hình thức mô phỏng về hình thái rất cao, khiến người không phân biệt được thật giả, gây ra trạng thái bất an, khi mô phỏng với hình thái thấp, người ta sẽ không sợ, bởi vì họ biết rằng đó là đồ giả, nhưng nếu mô phỏng cao đến một mức độ nhất định nào đó, người ta có đôi khi sẽ không xác định được đó là thật hay giả, và nếu họ coi người thật là người giả, hay người giả như người thật, đều sẽ khiến người sợ hãi.

Một khả năng khác, là sự xuất hiện của bệnh nhân và cơ thể giống với sự biến dạng thị giác, gây ra sự hoảng loạn tương tự cho người quan sát, và những biến động cảm xúc.

Trong tâm lý học, họ gọi nó là "Lý thuyết thung lũng khủng bố*."

*Thung lũng khủng bố - 恐怖谷理论 -Uncanny valley: 

Về mặt lý thuyết, thung lũng kỳ lạ là mối quan hệ được đưa ra về mặt giả thuyết giữa mức độ tương đồng của một đối tượng với con người và phản ứng cảm xúc đối với một đối tượng như vậy. Khái niệm này cho thấy các vật thể hình người không hoàn toàn giống với con người thực sự gây ra sự kỳ lạ hoặc cảm giác kỳ lạ quen thuộc của sự háo hức và sự nổi loạn cho các nhà quan sát. "Thung lũng" biểu thị sự nhúng trong mối quan hệ của người quan sát đối với bản sao, một mối quan hệ khác đi với sự giống nhau của con người của bản sao.  (Này là dịch theo Wikipedia.)

Thung lũng khủng bố là một giả thuyết về nhận thức của con người, của robot ,và các đối tượng không phải con người, mà theo các chuyên gia robot của Nhật khá tương tự nhau về mặt hành động, khi những cảm xúc tích cực được tạo ra, phản ứng của họ sẽ đột nhiên trở nên cực kỳ kinh tởm, ngay cả khi có một chút khác biệt giữa robot và con người, nó sẽ rất dễ thấy, khiến toàn bộ robot trở nên rất cứng nhắc và kinh khủng, khiến mọi người phải đối mặt với loại cảm giác như đi chết. Mức độ mô phỏng của đồ chơi hoặc robot hình người càng cao, mọi người càng được ưa chuộng, nhưng trước khi mức độ tương tự đạt tới 100%, sự ưu ái này sẽ đột nhiên giảm xuống, giống như con người, nỗi sợ hãi ghê tởm hơn và sự ưu ái giảm xuống đáy, được gọi là Thung lũng khủng bố. Tuy nhiên, khi sự tương đồng giữa ngoại hình và chuyển động của robot và con người tiếp tục tăng lên, con người, những phản ứng cảm xúc của họ đối với họ cũng sẽ trở lại tích cực, gần với sự đồng cảm giữa con người và con người. Có lẽ vì điều này, nhiều chuyên gia robot cố gắng tránh sự xuất hiện của "robot" quá cá nhân hóa khi chế tạo robot, để tránh rơi vào "cái bẫy khủng bố". (Này là mình dịch theo Baidu.)

"Nhưng anh lại không có." Đàm Quang Huy cười cười, lại rút ra một điếu thuốc, trong khoảng thời gian này, cậu ta dường như đã ổn định lại cảm xúc.

"Góc nhìn của mọi thứ rất khác biệt." Lương Xuyên trả lời, "Tượng sáp, là do cậu tự làm à?"

"Đúng vậy, là tự tôi làm, cũng tự tay bảo dưỡng." Đàm Quang Huy lấy ra bật lửa, "Tôi được ông bà nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ. Bố mẹ tôi ly dị khi tôi còn rất nhỏ. Tôi rất hiếm khi gặp được họ. Vì vậy, khi ông bà tôi qua đời, tôi đã làm như vậy. Tượng sáp trong cửa hàng của tôi. 

Giống như là, 

Bọn họ vẫn luôn ở cạnh bên tôi,

Mỗi ngày khi tôi ngủ, họ đều sẽ ngồi cạnh giường tôi. Giống như khi tôi còn là một đứa trẻ, ông tôi đã dùng quạt để đuổi muỗi và bà tôi sẽ kể cho tôi nghe một số câu chuyện để tôi ngủ.

Mỗi khi tôi tỉnh giấc,

Họ vẫn ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi thức dậy, nhìn tôi bắt đầu một ngày làm việc và sinh hoạt trong cuộc sống.

Có họ ở đó, tôi mới có thể cảm nhận từng nagỳ trôi qua. "

Lương Xuyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

"Anh thật sự có thể hiểu được loại cảm giác này à?" Đàm Quang Huy bỗng nhiên đứng lên, đem mặt của mình tiến đến trước mặt Lương Xuyên, "Hay đơn giản chỉ vì muốn phụ họa cho tôi?

Hay, ở tỏng mắt của anh, tôi chính là một tên biến thái? Một bệnh nhân tâm thần?"

"Đó là chuyện thường tình." Lương Xuyên trả lời, "Ít nhất cậu còn biết bày tượng sáp ở trong nhà, không có bày ra ngoài cửa hàng."

Đúng vậy,

Thử nghĩ một chút,

Nếu có một khách hàng bước vào cửa hàng dành cho người lớn này, đang chuẩn bị tâm lý mau một ít đồ vật người lớn, kết quả vừa mới đi vào, lại thấy hai bức tượng sáp ngồi ở tỏng góc. 

Có khả năng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý cả đời, cho dù có uống bao nhiêu thuốc cũng không bổ nổi.

"Tôi cần sống. " Đàm Quang Huy mỉm cười một chút. "Tôi có thể phân biệt rõ ràng một số ranh giới. Nhân tiện, anh vừa hỏi tên ông tôi để làm gì? "

"Có chút chuyện, có thể có liên quan đến ông của cậu."

"Ông nội của tôi qua đời được nửa năm rồi." Đàm Quang Huy nhắc nhở nói.

"Là chuyện phía sau."

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Cái này tạm thời không thể nói, liên lụy đến một án tử, chờ thêm hai ngày nữa, cậu có thể nhìn thấy trên kênh tin tức."

Lương Xuyên nói xong liền đứng dậy,

Lúc này đây,

Hắn thật sự có ý muốn đi.

"Nếu anh có việc, thì cứ đi về đi, có rảnh thì nhớ đến nơi này của tôi chơi nhá, nếu anh cảm thấy có hứng thú với tượng sáp, tôi có thể dạy anh." Đàm Quang Huy lần anỳ không có chạy theo hắn.

"Tượng sáp rất thật, nhưng vẫn chỉ là đồ giả." Lương Xuyên nhìn Đàm Quang Huy đứng bên quầy, nghiêm túc nói.

"Tôi chỉ muốn có động lực sống, tôi không điên, cũng không bệnh."

"Cậu biết không, đồ giả thì vẫn chỉ là đồ giả thôi, điều này chỉ khiến cậu cứ chìm mãi trong hồi ức.'

"Anh có ý gì? Tự tôi có thể hiểu rõ, nếu tôi có vấn đề, nhất định tôi sẽ đi gặp bác sĩ."

Không phải là cậu, mà là bà ấy.

Lương Xuyên lắc đầu, đi ra khỏi cửa hàng, thong thả từng bước chân đi khỏi khu phố nhỏ, duỗi tay chặn lại một chiếc xe taxi.

Hắn vừa mới bước lên xe, tài xế liền kinh ngạc một chút, cười nói:

"Anh bạn, thật trùng hợp."

Lương Xuyên cũng cười, không nghĩ tới lại chính là người lái xe đã trở mình tới đây.

"Tôi vừa lúc đi đến nhà vệ sinh gần siêu thị, ha ha, ở chỗ đó nhặt được 100 nhân dân tệ."

"Anh không chê dơ à." Lương Xuyên trêu chọc nói.

"Dơ cái gì mà dơ, tiền tất nhiên sẽ không dơ, nó có mùi thơm ngào ngạt, lại nói, đây không phải lấy ra từ trong hố nha, vận khí của tôi thật tốt. À không, tiền trong hố phân thì cũng là tiền, vẫn có thể nhặt lên được, những cái nào ở trong phong bì đỏ, thì không thể nhặt được."

Tài xế taxi phần lớn rất thích nói huyên thuyên, cho dù họ là tài xế ở DUng Thành hay ở Bắc Kinh, đều giống như nhau.

"Tại sao?" Lương Xuyên biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

"Tôi nghe nói, có một số gia đình rất xui xẻo, hoặc là con cái sinh bệnh, họ sẽ nhừo cái gì mà đạo sĩ, bà cốt tìm biện pháp, nhận một cái phong bì màu đỏ, lại đặt mấy chục đồng tiền vào bên trong bao. Sau đó đặt thêm tóc hay móng tay của người sinh bệnh hay người gặp xui vào đó, rồi ném lên đường. Nếu có ai nhặt lên, họ sẽ đem những cái xấu ấy đi theo."

"Nếu không phải là người vứt phong bì thì sao?" Lương Xuyên hỏi.

"Hơ, không phải người vứt thì là quỷ vứt chắc?"

"Ai biết được."

"Quỷ dùng tiền âm phủ cơ mà." Tài xế khinh thường nói.

"Tích âm đức." Lương Xuyên giải thích nói.

"Còn có dụ này cơ à?" Tài xế khởi động xe, đồng thời nói, "Tôi đây về sau sẽ chú ý, nhìn xem trên đường có cái gì như tiền âm phủ rơi xuống không, tôi nói cậu nghe, vợ tôi đang mang thai, tích chút đức cũng tốt.

Đúng rồi, anh bạn quay lại nơi ban đầu à?"

"Đúng vậy."

..................

Ở tại cửa hàng đồ dùng người lớn, Đàm Quang Huy đặt lại hàng hóa lên kệ, sửa sang lại nhà cửa một chút. Một lúc sau, cậu ta đi đến cửa hàng ngũ kim trên phố, mua một cái ổ khóa khác và quay lại căn phòng.

Làm xong tất cả, Đàm Quang Huy ngồi xuống mép giường.

Ông và bà cậu ta vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ.

Dầu sáp vẫn tiếp tục nhỏ giọt. Thứ này, luôn yêu cầu người chế tác ra nó phải giữ gìn và tu bổ liên tục. Tất nhiên, đó cũng là do điều kiện nơi này của Đàm Quang Huy không tốt, không phù hợp cho việc lưu trữ tượng sáp.

"Bà nội, người nói muốn mặc một cái áo mới, liền có người đưa quần áo tới đây." Đàm Quang Huy nhìn bà mình đã mặc xong áo liệm mới, "Khi con còn nhỏ, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cái gì người cũng muốn để cho con, bây giờ điều kiện của con đã tốt lên rồi, cái gì ăn được thì ăn, nên đổi quần áo thì đổi."

Đàm Quang Huy lại một lần nữa sửa sang lại quần áo trên người bà cậu ta một chút, bà nội yêu thích vẻ đẹp, có tính sĩ diện, quần áo trước kia đều cũ nát, dù sao cũng phải tẩy rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề gọn gàng, hiện tại bà nội không thể động đậy, tất cả đều phải dựa vào cậu ta.

"Bà nội, lần sau người muốn cái gì, chỉ cần báo mộng cho con là được, không cần làm phiền tới người khác."

Tiếng chuông di động vang lên,

Đàm Quang Huy từ buồng trong đi ra, cầm lấy di động ở trên quầy lên, người gọi tới là người phân phối hàng háo.

Đàm Quang Huy đang tập trung nhìn vào danh sách hàng, nói chuyện cùng người phân phối, chắc chắn không thể thấy được,

Ở trong phòng cậu ta,

Tượng sáp bà lão ngồi ở ghế,

Đôi mắt đột nhiên nhắm lại,

Sau đó lại chậm rãi mở ra,

Dầu sáp ở trên người,

Nhỏ giọt ngày càng nhanh...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro