Chương 8: Chơi sáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chơi sáp/Nhiễu sáp (Wax play (滴蜡)): Chơi sáp là một hình thức chơi nhiệt độ được thực hành trong bối cảnh BDSM. Ý tưởng của chơi sáp là giới thiệu một cảm giác bỏng rát nhẹ cho da. Đây được coi là một hình thức chơi vừa phải tiên tiến. Nếu làm sai, chơi sáp có thể gây bỏng đủ nghiêm trọng để yêu cầu chăm sóc y tế. 

~~~

"Meo."

Phổ Nhị ở cửa thang lầu lại phát ra tiếng kêu.

Ở tại cửa hàng chật hẹp, thậm chí có hơi sơ sài này, tiếng mèo kêu đặc biệt có lực xuyên thấu.

"Đẹp thật đấy, chàng trai trẻ."

Bà lão trong gương hỏi, dường như bà khá hài lòng với bộ quần áo này. Khi mọi người bắt gặp được thứ gì họ yêu thích, họ luôn muốn nhận được sự chấp thuận từ những người xung quanh.

Lương Xuyên tiếp tục giúp đỡ chỉnh sửa lại cổ áo cho ông lão, sau đó nhẹ nhàng cong lưng, đem khuôn mặt của mình kề ở sườn bên khuôn mặt của ông lão, cùng ông lão nhìn vào bà lão trong gương.

Nói:

"Có chút diễm."

Trên thực tế, đúng thật có chút diễm, tuổi tác quá lớn lại ăn mặc hoe hòe lộng lẫy quá, không phù hợp với thẩm mỹ chung của người Trung Quốc.

"Đẹp là được rồi." Bà lão trong gương tức giận mà liếc mắt nhìn Lương Xuyên một cái, "Tôi còn chưa có già đâu."

Người già không thích người khác nói mình già, âu cũng là chuyện thường.

Khách hàng là thượng đế, hắn chỉ cần làm vừa lòng họ là được.

Lương Xuyên lui về phía sau một bước, đại khái là muốn nhìn toàn bộ quần áo một chút, hỏi:

"Vậy lấy cái này?"

"Đúng, lấy cái này."

Ông lão cởi áo liệm ra, đưa cho Lương Xuyên.

Lương Xuyên trở lại quầy biên, lấy ra túi plastic sau đó đem áo liệm bỏ vào trong.

"Bao nhiêu tiền?" Ông lão đứng trước quầy hỏi.

"Meo." Phổ Nhị lại phát ra tiếng kêu.

"90."

"Có hơi đắt." Ông lão bất mãn, nếp nhăn trên mặt nagỳ càng sâu, hiển nhiên đối với giá cả Lương Xuyên đưa ra không hài lòng.

"Trên thế giới có hai loại quần áo, thường được cho là chỉ mặc một lần, một cái là áo cưới, và cái còn lại là áo liệm. Thế nhưng, trên thực tế, áo cưới có thể mặc được rất nhiều lần, còn áo liệm, cả đời chỉ được mặc có một lần."

Ông lão thở dài, lấy tiền ra khỏi túi, đặt ở trên quầy.

Là một trăm đồng đại đoàn kết (100 nhân dân tệ).

Lương Xuyên cầm lấy tiền giấy, sau đó mở ngăn kéo nhỏ bên trong quầy ra, bên trong có một xấp minh tệ*, những thứ này vốn là được bày bán bên trong cửa hàng, nhưng lúc này đây lại được Lương Xuyên đặt cạnh nhau.

*Minh tệ (冥币):  Còn được gọi là giấy âm và tiền âm phủ, là một trong những truyền thống bái tế của dân gian, để thờ cúng quỷ thần hoặc tổ tiên. Là tế phẩm cần thiết khi hỏa táng, có ý nghĩa cung tiền cho người chết ở âm phủ có thể sử dụng.

Lương Xuyên lấy ra một tờ mười đồng minh tệ đưa cho ông lão, ông lão nhận lấy.

"Cậu có thể đưa nó đến nhà của ta được không?" Ông lão hơi cúi đầu, hiển nhiên cảm thấy yêu cầu của mình rất vô lý, đặc biệt lúc nãy mình còn tính toán muốn mặc cả.

"Được, chỉ cần để lại địa chỉ."

"Ta không biết chữ, Số 33, Phố thứ hai, Đường Vĩnh Thắng, khu Kim Ngưu." Ông lão sau khi nói xong lại nhìn Lương Xuyên, có chút lo lắng hỏi: "Nhớ kỹ chứ?"

"Đã nhớ." 

"Được, vậy ta đi nhé."

Ông lão rời đi với cái lưng còng.

Lương Xuyên ngồi lên ghế, lại uống một ngụm nước sôi để nguội.

Phổ Nhị nhảy lên quầy, nhìn Lương Xuyên.

Lương Xuyên cũng cúi đầu nhìn nó.

Một người và một con mèo nhìn chằm chằm vào nhau khoảng một phút. Cuối cùng, Phổ Nhị quay lại, nhảy khỏi quầy và đi lên lầu.

Nhiệt độ trong phòng đã bị hạ xuống trước đây, nhưng bây giờ lại đang chậm rãi tăng lên.

Lương Xuyên nhìn áo liệm được bọc trên quầy, nhớ lại địa chỉ một lần nữa, hắn đứng dậy, cầm lấy áo liệm, chuẩn bị đưa qua.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ bên ngoài, lại cho người ta một loại cảm giác không chân thật.

Hắn bắt một chiếc taxi, ngồi vào và nói cho tài xế địa chỉ, đại khái khaongr hai mươi phút đã đến nơi.

Nơi này, là một khu phố cũ, với các tòa nhà chung cư ở trên và nhiều cửa hàng nhỏ khác nhau bên dưới.

"25." Tài xế chỉ vào đồng hôd tính cước nói.

Lương Xuyên từ tỏng túi lấy ra tờ một trăm, là tờ tiền lúc trước ông lão vừa đưa qua, tờ giấy màu đỏ, lại mơ hồ tỏa ra một loại nghèo nàn.

Nhưng tài xế sau khi cầm lấy tiền cũng không xem lại, thay vào đó, tìm ra 75 nhân dân tệ đưa cho Lương Xuyên.

"Anh cũng không xem thử tiền thật hay giả à." Lương Xuyên nhắc nhở nói.

"Ha, một trăm đồng mà thôi." Tài xế cười cười, "Nói thật, bây giờ WeChat trả rất nhiều, tôi hiếm khi nhận được tiền giấy."

Lương Xuyên xuống xe, tìm biển số nhà, số 33,  cư nhiên lại là một cửa hàng vật tư dành cho người lớn. 

Hắn đi vào trong cửa hàng, bài hát  《Ngứa》 đang được phát. Cửa hàng được thiết kế vô cùng ấm áp, màu chủ đạo là hồng phấn, ánh sáng đèn cũng mờ ảo. Một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở quầy hàng chơi máy tính.

"Nhảy dù, đuổi theo giấc mơ!"

Thanh niên trẻ chơi rất hăng say, như thể không chú ý tới khách hàng.

Lương Xuyên duỗi tay, gõ nhẹ lên vách tường,

Thanh niên trẻ ngẩng đầu, nhìn lướt qua Lương Xuyên, hô: "Người anh em, tự cậu xem một chút đi, tôi lập tức tới liền."

Lương Xuyên gật gật đầu, và ngồi xuống ghế. Đồng thời, để chiếc túi có áo liệm lên bàn tròn nhỏ.

Trước mặt Lương Xuyên, có một tủ trưng bày chứa đầy các loại sản phẩm dành cho người lớn. Người dân Trung Quốc luôn e ngại về khía cạnh này, như thể họ có một điều cấm kỵ rất lớn, nhưng nhu cầu bản năng của con người là vô tận.

"Mẹ kiếp, tên kia là đầu cấp ba!"

Thanh niên trẻ di chuyển con chuột, tháo tai nghe xuống, từ sau quầy đi ra, đi đến trước mặt Lương Xuyên,

"Anh, mua thuốc hay mua dụng cụ?

Cứ nói với tôi đi, thuốc ở nơi này của tôi đều là hàng nhập khẩu cả đấy. Tôi cũng đã tự thử qua để đảm bảo an toàn cho khách hàng. Anh muốn cương lâu hay kéo dài?" Thanh niên trẻ rút ra điếu thuốc, rồi đưa cho Lương Xuyên một cái.

Nói chung, nếu bạn chỉ đơn giản muốn mua bao cao su, thì căn bản không cần phải vào cửa hàng, ở ngoài cửa hàng, luôn có một cái máy bán hàng tự động. Tất nhiên, lợi nhuận của việc bán hàng như vậy rất thấp, mấu chốt nếu bán thuốc, thì có khoảng mười hai bao nhỏ trong một hộp lớn. Chỉ cần bán được một hộp nhỏ, tiền lãi được trả. Mười một hộp sau bán nhiều hơn và bán ít hơn là tất cả lợi nhuận.

"Tôi tới giao đồ."

Lương Xuyên chỉ vào cái túi đặt trên bàn tròn.

"Chuyển phát nhanh?"

Thanh niên trẻ ngậm thuốc lá, duỗi tay cầm lấy túi đồ. Khi nhìn thấy áo liệm trong túi, lại không nổi cơn giận, ngược lại lộ ra vẻ mặt không thể tin được, cả người lui về sau vài bước, đụng vào kệ hàng phía sau, làm những cây gậy được đặt trên kệ rơi xuống.

"Thật sự được gửi tới?" Thanh niên trẻ lẩm bẩm tự nói, "Ai kêu anh mang tới đây?"

"Ông của cậu, hoặc là, bà của cậu." Lương Xuyên thành thật trả lời.

"Gặp quỷ, thật sự gặp quỷ." Thanh niên trẻ dùng sức gãi gãi đầu, "Tối hôm qua tôi còn nằm mơ thấy bà nội, bà nội còn nói muốn mặc áo mới."

"Tôi đã giao hàng xong." Lương Xuyên đứng dậy, nói lời tạm biệt, nhưng vừa mới xoay người, lại dừng chân, nói: "Tôi tin cậu thật sự đã thử qua tất cả các loại thuốc ở đây."

"Cái gì cơ?" Thanh niên trẻ sửng sốt một chút.

"Mấy thứ này, uống nhiều sẽ khiến tinh thần suy nhược." Lương Xuyên duỗi tay chỉ lên đầu, "Cho nên cậu mới có thể mơ thấy bà của mình."

"Ha hả." Thanh niên trẻ cười gượng hai tiếng, "Người anh em, anh đây là đang đoán mệnh à?"

"Mở cửa hàng, cùng cậu khá giống."

"Đây là danh thiếp của tôi, sự trùng hợp này dù đúng dù sai, tôi cũng không nói được, nhưng bộ quần áo này, anh đã thiêu nó à?

Đúng rồi, tối hôm qua, bà tôi ở trong mộng có nói qua, nói cái gì mà ông tôi rất đáng thương, bị thiêu hai lần, anh có thể phân tích giúp tôi, bà tôi là đang muốn nói gì không? Tôi có phải đã thiêu cái gì không đúng không?"

"Tiền đã đưa qua, bị thiêu hai lần? Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi không phải đoán mệnh."

"Vậy, cảm ơn anh, người anh em." Thanh niên trẻ không hỏi nữa.

Lương Xuyên bước khỏi cửa hàng, con phố nhỏ này rất khó bắt được xe. Hắn muốn bắt xe đi ra bên ngoài, thế nhưng Lương Xuyên vẫn đứng tại chỗ trong chốc lát.

Lương Xuyên lấy ra danh thiếp của thanh niên trẻ, mặt trên có ba chữ "Đàm Quang Huy" được thiết kế rất thanh lịch, 

Nhưng khi một người nói dối, bất kể họ có che đậy như thế nào, sẽ luôn có đủ loại chi tiết sai sót,

Đặc biệt là trước mặt một nhà tâm lý học. Nói dối, sơ hở luôn vượt quá.

Nhưng đây không phải là điều mà Lương Xuyên cần quan tâm.

Trên thế giới này, có quá nhiều điều khó tin, quá nhiều khúc quanh, quá nhiều điều kỳ quái, giống như người bình thường khó có thể tưởng tượng được, tại sao một người trưởng thành lại quan tâm đến trẻ nhỏ, dưới bản chất của con người, sự xấu xí thường rất đáng sợ và rất khó tin cậy.

Lòng tốt của con người, là giới hạn cho trí tưởng tượng của họ.

Đốt điếu thuốc do đối phương đưa tới, nhấp một ngụm, Lương Xuyên cảm thụ được phổi của hắn đang được đong đầy. Lương Xuyên họ nhẹ một tiếng. 

Điện thoại lúc này rung lên, người gọi tới là Ngô Đại Hải.

"Uy, xuyên nhi, cậu đang ở đâu?"

"Ở bên ngoài."

"Ồ, nói cho cậu biết điều này, vụ án có tiến triển rồi, cậu không phải đã từng nói Triệu Thanh Sơn có khả năng đã chết à, mà lá cây dính vết máu xuất hiện trên xe được Giản Hồng cầm đi ấy, là của Triệu Thanh Sơn. Hiện tại chúng ta đang tạm thời bắt giữ đối tượng được Triệu Thanh Sơn thuê người giết  —— Từ Huy, nhưng chúng ta hiện tại không tìm thấy bằng chứng, nếu không, ngày mai cậu tới cục một chuyến đi?"

Ngô Đại Hải hy vọng Lương Xuyên sẽ giống như lần trước, làm ra một màn thẩm vấn giống như lần thẩm vấn Trương Bảo Quân lúc trước.

"Từ Huy, làm nghề gì?" Lương Xuyên lại nhấp một ngụm, thuốc lá trừ bỏ Nicotin ra còn có những thành phần khác có tác dụng kích thích tinh thần con người.

"Nhân viên trong nhà hảo táng, ngày thường chịu trách nhiệm phụ trách lái xe đưa thi thể đi hỏa táng." Ngô Đại Hải trả lời nói, "Tôi nghĩ là, Triệu Thanh Sơn thuê người giết Từ Huy nhưng không thành công, nên Từ Huy đã phản kích............"

"Chờ đã." Lương Xuyên cắt lời Ngô Đại Hải.

"Làm sao vậy?"

"Tôi có chút mơ hồ." Hắn nghĩ đến câu nói thanh niên trẻ kia vừa nói, bà cậu ta nói ông cậu ta rất đáng thương, bị thiêu cháy hai lần, "Đại Hải, hãy kiểm tra hồ sơ người bị hỏa thiêu."

"Hả?" Ngô Đại Hải ngu ngơ.

"Đợi đã, tôi đi hỏi tên." Lương Xuyên cúp điện thoại.

Hỏi được tên của ông lão ấy, sẽ tìm được manh mối quan trọng nhất. Người chết chỉ có thể hỏa táng một lần. Nếu bị thiêu hai lần, như vậy, người bị thiêu đó nhất định sẽ là một người khác.

Lương Xuyên một lần nữa đi vào cửa hàng người lớn, chủ tiệm kêu Đàm Quang Huy kia cũng không còn đứng ở quầy, thế nhưng, sau quầy có một cái cửa nhỏ, bên trong hẳn là phòng bếp cùng phòng ngủ.

Đó là cửa hàng như nhà. Đây là mô hình phổ biến cho hầu hết các cửa hàng nhỏ.

Lương Xuyên bước tới, đẩy cửa ra. Cánh cửa bị khóa trái từ bên trong. Lương Xuyên dùng một lực nhỏ. Hắn không biết đó có phải là sự trùng hợp hay không. Khóa cửa vẫn được giữ nguyên nhưng cánh cửa cứ như vậy bị Lương Xuyên mở ra.

Bên trong, có một chiếc giường. Ở hai bên giường, không phải là chiếc tủ được trưng bày, mà là hai cái ghế dựa bằng gỗ.

Hai cái ghế, một bên trái và một bên phải, một ông lão và một bà lão, đang ngồi ở đó.

Ông lão, Lương Xuyên đã gặp qua,

Bà lão, Lương Xuyên cũng đã gặp qua,

Hai người mỉm cười ngồi ở trên ghế, sinh động như thật,

Nhưng trên người bọn họ, không ngừng có dầu sáp nhỏ giọt xuống dưới,

Như một con người bình thường, tuyệt vọng đổ "mồ hôi",

Người thanh niên trẻ kia, lúc này lại đang mặc áo liệm cho bà lão,

Tiếng cửa bị đẩy ra, làm cậu ta sửng sốt,

Cậu ta quay đầu,

Khiếp sợ nhìn Lương Xuyên,

Lúc này đây, sự khiếp sợ,

Không phải giả vờ.

---

*Bài hát phía trên:

https://www.youtube.com/watch?v=-fw9-_a9xoE

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro