Chương 7: Áo liệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Áo liệm (寿衣):  Quần áo mặc cho người chết, sau cái chết của một người, họ sẽ làm áo này để mặc cho người đã mất, tiếng khen áo liệm, ngụ ý muốn khỏe mạnh và trường thọ. Ở thời hiện đại, với cái gia đình theo lối tây hóa, họ sẽ thay thế vải liệm thành một loại trang phục khác cho tổ tiên. (Dịch theo Baidu.)

---

Bên ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa, mười lăm phút sau, Lương Xuyên mới bước khỏi nhà vệ sinh, hắn không đi đến phòng thẩm vấn, mà đi đến văn phòng của Ngô Đại Hải.

Trước cửa văn phòng, có một thanh niên trẻ mặc áp hoodie màu xanh lam, dáng vẻ thoải mái, còn đang nhai kẹo cao su.

Khi Lương Xuyên đi vào văn phòng, cậu ta còn cố ý cười cười với Lương Xuyên, mà không nói gì.

Đẩy cửa văn phòng ra,

Lương Xuyên nhìn thấy sau bàn làm việc của Ngô Đại Hải, người đàn ông trung niên mặc một cái áo khoác màu đen, trong tay còn đang thưởng thức một chiếc bút máy.

Hành động này có nghĩ là đối phương đang đợi người.

Lương Xuyên lui về phía sau một bước, chuẩn bị rời đi.

Nhưng đối phương lại đứng lên,

"Ngài* chính là cố vấn Lương nhỉ." (*您 đại từ nhân xưng, có ý kính trọng.)

Người đàn ông trung niên chủ động đi tới, vươn tay ra.

Khi hai người bắt tay nhau, Lương Xuyên có thể cảm nhận sự tinh tế cùng độ đàn hồi ở lòng bàn tay đối phương, đồng thời ở vị trí đầu các ngón tay của đối phương có một sự thô ráp độc đáo. Đây là một cảm giác rất tinh tế mà Lương Xuyên bắt được.

Nói chung, trong xã hội hiện đại, nhiều người làm việc trong ngành CNTT hoặc cần phải làm việc với bàn phím trong một thời gian dài thường tạo thành một lớp màng mỏng ở đầu ngón tay.

"Xin chào." Lương Xuyên trả lời.

Đối phương dường như không phải đang đợi Ngô Đại Hải, mà là đang đợi chính hắn.

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không? À, đúng rồi, tôi tên là Hình Minh, chúng ta cũng coi như là đồng nghiệp đấy." Hình Minh duỗi tay ý bảo Lương Xuyên tiến vào trong.

Lúc này, Ngô Đại Hải đi tới, tuy rằng bận việc cả một ngày lẫn đêm, nhưng vụ án đã có bước đột phá mới, Ngô Đại Hải cực kỳ hào hứng, anh ta nhìn thấy Lương Xuyên cùng Hình Minh đứng ngay cửa văn phòng, cười nói giới thiệu với Lương Xuyên:

"Xuyên nhi, đây là Hình chủ nhiệm ở bộ phận điều tra mạng, Hình chủ nhiệm, đây là cố vấn của cục cảnh sát chúng ta, Lương Xuyên."

Trong mắt Hình Minh lóe lên tia sáng nhạt, buông lỏng tay ra, sau đó chỉ văn kiện trên bàn làm việc, nói: "Đây là tư liệu mới nhất chúng tôi mới điều tra được."

"Ai da, cảm ơn Hình chủ nhiệm, làm phiền anh quá, còn tự mình đến đây một chuyến nữa, anh gọi điện cho tôi rồi tôi gọi người đến lấy là được rồi mà." Ngô Đại Hải vội vàng nói khách sáo, anh ta là loại quan liêu, các kỹ năng khác có thể không thành thạo, nhưng giao tiếp giữa mọi người gần như đã là bản năng.

"Không có việc gì, tôi vừa lúc tiện đường." Hình Minh cùng Ngô Đại Hải bắt tay, "Như vậy đi, tôi sẽ không làm phiền Ngô đội phá án nữa, chúng tôi đi trước."

"Được rồi, không tiễn a."

Hình Minh đi rồi, thiếu niên trẻ tuổi khoác hoodie màu xanh kia cũng cùng đi theo.

"Bộ phận điều tra mạng?" Lương Xuyên không hỏi tiến trình vụ án.

"À, mới thành lập không lâu, nhưng có tác dụng rất lớn đó, chà, chính là thường được biết để kiểm tra đồng hồ nước*." Ngô Đại Hải cố ý khoe khoang với Lương Xuyên, "Nhưng năng lực của bọn họ không chỉ đơn giản như kiểm tra đồng hồ nước thôi đâu.

Giống như trên điện thoại di động có rất nhiều APP phần mềm, các thông tin cá nhân trên máy tính cá nhân, họ có thể tìm ra dấu vết cùng đủ loại các chi tiết khác mà có thể đã bị cậu lãng quên, bọn họ đều có thể tìm ra được.

Bây giờ, có không ít ứng dụng có thể ghi lại nơi cậu đến, thậm chí có đủ loại quyền hạn, đặc biệt là ngày nay, là thời điện thoại thông minh được sử dụng vô cùng phổ biến. Bộ phận của họ có khả năng và được cho phép lấy mọi dấu vết của mục tiêu. Hiệu quả không kém manh mối DNA là bao."

*Kiểm tra đồng hồ nước (查水表): là một thuật ngữ phổ biến trên Internet. Nó đề cập đến hành vi của công ty nước, đến kiểm tra đồng hồ nước trong nhà của người dùng có hoạt động tốt hay không, để đọc đồng hồ nước trong nhà của người dùng và tính phí. Thứ hai là thuật ngữ mạng, trong loạt phim truyền hình "Câu chuyện về đồn cảnh sát". Khi cảnh sát xử lý vụ việc, họ đã nói dối về danh tính của mình để người dân mở cửa cho họ vào nhà. Chủ yếu được sử dụng trong mạng để chế giễu và châm biếm. (Dịch theo Baidu)

Ngô Đại Hải mãi nói, bỗng nhiên gõ đầu một cái, 

"Tôi quên mất, cậu không sử dụng smartphone."

Di động Lương Xuyên vẫn là loại di động kiểu cũ, chính là loại chỉ có thể nhắn tin gọi điện. Phần còn lại của các chức năng bổ sung không có sẵn và phần mềm xã hội thì không thể cài đặt được. 

"Xuyên nhi, tôi nghĩ cậu nên đi đổi một cái điện thoại đi."

"Không cần, công năng nhiều, dễ phân tâm." Lương Xuyên đi đến bàn làm việc, "Vụ án đến đâu rồi?"

"Trương Bảo Quân thú nhận, Triệu Thanh Sơn chi tiền cho hắn ta và Trương Nghị Cường đi giết người, nhưng không thành công, đúng rồi, mục tiêu Triệu Thanh Sơn thuê giết cũng ở Tây thôn, gọi là Từ Huy, cấp dưới của tôi đã đi điều tra, cậu có biết lý do vì sao Trương Bảo Quân muốn giết Trương Nghị Cường không?"

Tên Triệu Thanh Sơn kia là tên biến thái, hắn ta biết hai người kia không giết được Từ Huy, nên mới nói cho Trương Bảo Quân, chỉ cần một trong hai người bọn họ chết, hắn mới giao tiền ra."

"Ồ, vậy tôi về trước." Lương Xuyên chuẩn bị ra về.

Ngô Đại hải vẫn còn có một số chuyện muốn hỏi, nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ này của mình mà Lương Xuyên mệt, nên lập tức gật đầu, nói: "Được, cậu trở về nghỉ ngơi đi, cơ thể cậu vẫn luôn không tốt mà."

Từ cục cảnh sát đi ra, Lương Xuyên ở trước cửa ngăn một chiếc xe taxi, trước khi lên xe, ánh mắt Lương Xuyên cố ý nhìn lướt qua sườn chiếc Audi màu đen một lúc, rồi mới ngồi vào trong xe.

............

"Boss, sao anh lại có hứng thú với anh ta thế?" Ở trong xe Audi, thiếu niên khoác hoodie màu xanh có chút khó hiểu nói.

"Tôi ban đầu chỉ nghĩ người đó trùng tên, trùng họ, không nghĩ tới thật sự chính là cậu ấy." Hình Minh vươn tay ra ngoài cửa sổ để gạt đi tàn thuốc, "Cậu ấy đã thay đổi, thay đổi rất nhiều."

"Boss, anh quen anh ta à?"

"Bốn năm trước, khi bộ phận điều tra mạng được thành lập, phía trên an bài gửi đến một đám nghiên cứu tâm lý học tới để đào tạo chúng tôi, như cậu biết đấy, nếu muốn phân tích thông tin hữu ích từ một người, nhất định phải có nền tảng tâm lý học cơ sở.

Cậu ấy là một trong ít giảng viên đến giảng bài cho chúng tôi."

"Vậy anh ta làm sao lại như không quen anh vậy?"

Hình Minh liếc mắt nhìn trợ thủ của mình một cái, phun ra một ngụm khói,

"Lúc đó, cả nước tổ chức đào tạo ở Bắc Kinh. Phía dưới có hơn một trăm người, cậu ấy không biết tôi cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trong tất cả các nhà tâm lý học đã giảng bài cho chúng tôi, cậu ấy là người truyền cảm hứng cho tôi nhiều nhất. Một số quan điểm và lý thuyết của cậu ấy về nhân cách thứ hai của Internet, cũng như những phác thảo phù hợp cho bộ phận điều tra mạng chúng tôi.

Tôi vốn dĩ điều tra cậu ấy một chút, chỉ vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, và nhìn xem người đã truyền cảm hứng cho tôi đã từng có khoảng thời gian sống như thế nào.

Kết quả, tôi phát hiện, ba năm gần nhất trong cuộc đời của cậu ấy hoàn toàn trống rỗng."

Hình Minh càng nói càng kích động, giống như không thể tin tưởng được,

"Mấy năm nay, tôi dành ra rất nhiều thời gian, nhưng vẫn không tra ra được tin tức gì của cậu ấy, cho dù chỉ là vé xe lửa, vé máy bay hay, vé xe buýt, số điện thoại đặt phòng, số điện thoại hiện tại mà cậu ấy đang dùng là số chỉ mới dùng gần đây khi cậu ấy xuất hiện tại Dung Thành.

Dựa theo lý luận của cậu ấy, và cũng dựa theo lý luận ở bộ phận điều tra mạng, tính cách thứ hai trên Internet đã biến mất trong hai năm!

Tôn Dương, cậu có biết không, ngay cả một bà lão không biết cái gì còn biết sử dụng smartphone, cậu ấy có phải cũng nên đến bệnh viện xem xét một chút không? Cậu ấy muốn làm an sinh xã hội? Có phải cũng muốn có tiền nghỉ hưu luôn không?

Thậm chí, nhóm này có thể tìm thấy các dấu vết về sự tồn tại và hoạt động của họ trên Internet, nhưng người này, hiện tại còn chưa đến 30 tuổi, bốn năm trước cậu ấy có một tương lai vô cùng hứa hẹn, thế nhưng cậu ấy lại biến mất trong thời gian lâu như vậy.

Ha ha, cậu nói xem có kỳ quái hay không?"

..................

Xe taxi dừng lại trước "Bách hóa Minh", Lương Xuyên ra khỏi xe và mở cửa.

Diện tích của cửa hàng không lớn lắm. Khi bước vào đó, hơi thở của Lương Xuyên rõ ràng tăng tốc. Hắn ngồi xuống sau quầy và cầm lấy tách trà trên quầy hàng. Đó là nước sôi để nguội của ngày hôm qua.

Ngay sau khi uống một ngụm nước,

Từ bên ngoài cửa hàng có một ông lão với cái lưng còng đi vào. Ông lão mặc quần áo giản dị, trên mặt đầy những nếp nhăn.

Có người bước vào, Lương Xuyên cảm thấy sự khó chịu của mình dần tiêu tán.

"Muốn mua cái gì?" Lương Xuyên hỏi.

"Áo liệm, bạn già của tôi sắp rời đi rồi, hiện tại bà ấy đang nằm ở trên giường, bà ấy muốn tôi ra ngoài mua áo liệm trước." Ông lão khom lưng, ho một cái, "Bạn già nhà tôi là một người rất tốt, so với các cô gái trên đường còn lợi hại hơn. Tôi còn nhớ, sau khi tôi ra đi, tôi nằm bên trong quan tài lạnh băng, người thân và bạn bè còn đến xem bộ dạng tôi nằm trong quan tài có tốt không."

"Đến đây đi." Lương Xuyên đi đến giá treo áo liệm trước mặt, "Đây là mấy mẫu của phụ nữ, ông có thể tới chọn."

"Được, được."

Ông lão lưng còng ngẩng đầu, nhìn về phía trước, sau đó duỗi tay chọn một cái áo liệm màu đỏ, thêu hoa đào, nói: "Cái này, tôi muốn lấy cái này."

Lương Xuyên đem cái áo kia lấy xuống.

"Meo..................."

Lúc này, Phổ Nhị đứng trước cửa thang lầu, kêu ra một tiếng.

"Nhà cậu nuôi mèo à?" Ông lão.

"Vâng, một người ở cửa hàng, buồn chán."

"Haha." Ông lão cười cười, rồi lại ho khan, "Ta thích thì thích thật, nhưng không biết bạn già nhà ta có thích cái áo này hay không thôi, sơ suất quá, trước kia không nghĩ muốn đặt mua, hiện tại lại mua, ta có chút luống cuống,"

"Ai có thể đoán trước được mình sẽ đi đâu, khi nào thì đi." Lương Xuyên nói.

"Đúng vậy, ai sẽ sẵn sàng nghĩ đến điều này chứ."

"Ông mang về nhìn xem, nếu bà ấy không hài lòng, có thể tới đổi."

"Không được, không được, bạn già nhà ta chân cẳng không tốt, đi lại rất phiền, ta cùng bạn già, dáng người không khác nhau là bao, để ta mặc thử trước xem như thế nào đã, chỗ này của cậu có gương không?"

Mặc thử áo liệm là một chuyện vô cùng đen đủi, người bình thường đừng nói mặc, nhìn một cái thôi đã cảm thấy tâm hoảng, nhưng sau này về già rồi, một ít việc cũng chẳng còn để tâm đến nữa, ở trong mắt ông lão, đây là thử quần áo cho vợ mình.

"Gương ở chỗ này." Lương Xuyên chỉ vào vị trí của hông.

"Được."

Ông lão đi đến trước gương, cởi áo khoác ra, mặc áo liệm lên người.

Lương Xuyên đứng phía sau lưng ông lão, giúp ông ấy mặc vào.

Sau khi mặc tốt quần áo, ông lão sửa sang một chút, cài nút trước và bắt đầu chỉnh lại tóc mình. Một bên xử lý, một bên nhìn kỹ vào tấm gương phía trước.

Đồng thời còn hỏi Lương Xuyên, người vẫn luôn giúp ông sửa sang lại quần áo, nói:

"Chàng trai, bà lão nhà tôi mặc quần áo này vào đẹp chứ?"

Ở trong gương,

Một bà lão tuổi tác cao đang chải lại mái tóc trắng của mình,

Đồng thời hơi nghiêng người, đánh giá bộ quần áo mới mình mới mặc vào người,

Như một cô dâu trẻ thử quần áo và nhìn vào gương đánh giá mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro