Chương 16: Mầm cây nhỏ cũng có thể thành tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Trong rừng cây rậm rạp hai bóng người một trước một sau tiêu sái, không đúng, phải nói có một thân ảnh màu trắng lay động theo chiều gió, từ xa nhìn lại thấy rất quỷ mị.

Thiên Lan đỡ lấy trán của mình nhìn nam nhân nào đó bên cạnh, " Ngươi có thể đi không?"

"Không thể, mệt mỏi quá." Đế Lâm Uyên hai tay ôm ngực, trên mặt mang theo một nụ cười khiến người ta muốn phạm tội.

Thiên Lan đen mặt, rốt cuộc là ai mệt hơn, sử dụng linh lực mới dễ mệt chứ? Nàng cùng Đế Lâm Uyên trong rừng này đi hai ngày rồi, hai ngày Đế Lâm Uyên dùng tư thế quỷ dị này doạ chạy không ít người, đi theo một người đàn ông như thế, nàng thật sự có chút hối hận rồi.

"Này, Đế công tử cõng ta bay một đoạn đi." Đôi mắt Thiên Lan chuyển động, vẻ mặt đột nhiên gian xảo, chớp chớp mắt nhìn Đế Lâm Uyên bên cạnh thanh nhã tuyệt tục.

Đế Lâm Uyên quả quyết rón mũi chân, bước chân dài đi về phía trước, "Gia nhược bất kinh phong sao có thể ôm Thiên Lan tiểu thư, Thiên Lan tiểu thư muốn đuổi theo gia cũng không cần như thế, đầu hoài tống bão*, nữ tử phải rụt rè."

*弱不经风: Nhược bất kinh phong: Yếu thì không nên ra gió

投怀送抱: Đầu hoài tống bão: Ám chỉ hành động chủ động ôm ấp yêu thương nhưng vì mục đích khác.

Nhược bất kinh phong...

Bốn chữ lớn đó mạnh mẽ đập xuống trên đầu Thiên Lan, một đại nam nhân dùng từ này có tốt không? Nhìn bóng lưng phía trước không chút hiện lên vẻ yếu ớt nào, Thiên Lan bỗng có ý muốn đem hắn đập vào tường, nam nhân này rốt cuộc là hàng loại hai từ đâu ra vậy?

Rụt rè, em gái ngươi a, nàng nếu như rụt rè làm sao đẩy ngã ngươi, Thiên Lan trợn tròn mắt, vén váy đuổi theo sát.

Đế Lâm Uyên đi đường quỷ dị đến có chút đáng sợ, Thiên Lan luôn cảm thấy hắn mang theo chính mình đi vòng vèo, bởi vì nàng nhìn thấy phía trước cái cây lệch tán này rất nhiều lần rồi, cho dù cứ cách một đoạn lại mọc một cây, cũng không thể mọc giống nhau y đúc như vậy chứ?

Đế Lâm Uyên một mặt nhàn nhã tiêu sái ở phía trước, dường như không phát hiện có cái gì không đúng, Thiên Lan bước nhanh đến bên người Đế Lâm Uyên.

"Đế Lâm Uyên ngươi có cảm thấy chỗ này chúng ta đã đi qua rồi không?"Thiên Lan kéo Đế Lâm Uyên đang không ngừng tiến về phía trước, nhăn mày nói.

"Đúng vậy" Đế Lâm Uyên ngoái đầu nhìn lại, chầm chậm cười, trong đầu Thiên Lan bỗng hiện lên một câu "Xoay đầu nhìn lại đã qua một đời."

Đợi chút, hình như có gì đó không đúng, hắn vừa nói là đúng sao? Dmn, biết thế mà còn mang theo nàng đi vòng vo thời gian dài như vậy.

Tim Thiên Lan đập loạn vài lần, vốn muốn tức giận, nhưng nghĩ đến đây vùng hoang dã, không nên đắc tội với nam nhân hỉ nộ vô thường này thì tốt hơn, vì thể nàng cố gắng nghiến răng nặn ra một nụ cười, "Đế công tử bây giờ là đang làm gì?"

"Bước đi a." Đế Lâm Uyên nói tới rất vô tội, vẻ mặt hoàn toàn không thấy được hắn có ý đồ khác.

Thiên Lan tự đấm tay trái và tay phải, làm điều đó lúc này mới tránh việc nàng đem Đê Lâm Uyên đập cho một trận, nàng chỉ là muốn đẩy ngã hắn, chỉ là chuyện đơn giản như vậy, tại sao phải dằn vặt nàng đến như thế, ông trời, nàng rốt cuộc là đắc tội gì hắn.

"Đế công tử không phải là đi sai đường rồi chứ?" Thiên Lan nhịn xuống nhưng trong lòng không kiên nhẫn, trợn tròn mắt, tùy ý nói.

Nàng vừa nói xong, nụ cười trên mặt Đế Lâm Uyên chợt tắt, quanh thân tỏa ra một luồng khí tức tàn nhẫn, cả người Thiên Lan cứng đờ, nàng thuận miệng nói mà nói đúng rồi hay sao?

Kẻ thù chung của đại lục mà lại đi sai đường?

"Ha ha ha ha. . ." Thiên Lan nghĩ đến chuyện này liền cười như điên, cái loại chuyện ngốc nghếch này lại có thể xuất hiện trên người nam nhân này, nghĩ thế nào cũng thấy có chút buồn cười.

Hàn khí trên người Đế Lâm Uyên càng ngày càng nặng, Thiên lan vẫn không ngừng cười, cả đoạn đường sắc mặt nam nhân này biến đổi không biết bao nhiêu lần, nàng sớm đã quen rồi.

Thiên Lan cười xong rồi, vỗ một cái lên ngực Đế Lâm Uyên, cười trên sự đau khổ của người khác nói: "Đế công tử, cần phải theo sát đó, một chút nữa mà đi lạc mất, bổn tiểu thư không đi tìm ngươi đâu."

"Hừ." Đế Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng, thu lại lệ khí trên người, bước chân hướng về bên cạnh, nhường đường cho Thiên Lan.

Thấy Đế Lâm Uyên phối hợp như vậy, trong mắt Thiên Lan loé ra một vệt hoài nghi, người đàn ông này sẽ không có ý đồ xấu gì chứ? Nhìn hắn một lát, mặt Đế Lâm Uyên vẫn không cảm xúc, cằm hơi vung lên, rõ ràng là tư thế kiêu ngạo.

Khuôn mặt Thiên Lan nghi ngờ đi ở phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại đánh giá Đế Lâm Uyên một hồi, nhưng Đế Lâm Uyên cực kì phối hợp, dọc đường đi không nói tiếng nào, ngoan ngoãn đi sau Thiên Lan.

Có thể là nàng cả nghĩ quá rồi, Thiên Lan ở đáy lòng an ủi mình một phen, chuyên tâm tiêu sái lên đường.

Càng chạy sắc mặt Thiên Lan càng đen, nàng cũng biết tại sao cảm thấy Đế Lâm Uyên có mấy phần quỷ dị, cái này rõ ràng là lạc đường rồi.

Thiên Lan vịn tay trên cái thân cây tán mọc lệch kia, ngón tay thon dài run run chỉ vào Đế Lâm Uyên nói: " Đế Lâm Uyên ngươi rõ ràng biết chúng ta lạc đường rồi sao không nói cho ta biết."

Đế Lâm Uyên trên mặt cuối cùng cũng coi như có mấy phần ý cười, bắt chước Thiên Lan Chi lúc nãy cười trên sự đau khổ của người khác, "Thiên Lan tiểu thư không hỏi, gia tại sao phải nói cho ngươi biết."

Thiên Lan tức giận, trợn tròn mắt kéo lên ống tay áo liền muốn đi tới cùng Đế lâm Uyên đánh nhau, người đàn ông này hoàn toàn chính là đang đem cô ra làm trò đùa, quá ghê tởm.

Đế Lâm Uyên lui về phía sau vài bước, ý tứ mười phần uy hiếp, "Thiên Lan tiểu thư, nơi này chính là rừng chết."

Rừng chết, người chết trong khu rừng này nhiều không đếm xuể, Thiên Lan lập tức dừng tay, nàng thật không muốn bị nam nhân này giết chết ở đây.

Thấy Thiên Lan bất động, Đế Lâm Uyên hài lòng cười to, nữ hài tử nên có dáng vẻ của nữ hài tử, nữ nhân này giương nanh múa vuốt thì thôi rồi, còn có thể Tiếu Lý Tàng Đao*, làm gì có dáng vẻ của nữ hài tử.

笑里藏刀: Tiếu lý tàng đao: nham hiểm; miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm; miệng nam mô, bụng bồ dao găm; khẩu Phật tâm xà (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)

"Đế công tử cho là chúng ta bây giờ nên làm gì?" Một lát sau Thiên Lan mới ngẩng đầu lên, phải kìm nén tức giận, nàng cũng phải dùng rất lớn khí lực mới được.

"Gia cảm thấy chúng ta nên giải lao." Đế Lâm Uyên một tay chống cằm, vẻ mặt thành thật nói.

Ra vẻ đạo mạo cầm thú, Thiên Lan thầm mắng một tiếng, trực tiếp ngồi lên cạnh cái cây tán lá mọc lệch kia, bàn tay tiếp xúc với vỏ cây tưởng như thô ráp kia, nhưng cảm giác lại vô cùng trơn bóng, Thiên Lan quỷ dị nhìn vào thân cây, cái này là thế nào vậy?

Đế Lâm Uyên nhìn Thiên Lan, không chút dấu vết mà đứng tại một nơi cách nàng không xa, thanh âm như từ trên trời vang lên, "Thiên Lan tiểu thư đừng trách gia không nhắc nhở ngươi, rừng chết này đâu đâu cũng có nguy hiểm."

Cả người Thiên Lan run run một cái, lại nhìn xuống cái câu mọc lệch dưới thân, khí lạnh ù ù thổi, sắc mặt nàng biến đổi, thân thể muốn rời khỏi cái thân cây này, nàng vừa động một cái liền có một cỗ lực hút đem nàng chặt chẽ dính tại trên cây.

Vẻ mặt Thiên Lan kinh sợ, cây thành tinh?

Thực vật của thương loan trên đại lục vẫn có khả năng thành tinh, có điều là rất ít.

Nhưng đây cũng là điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến, giãy dụa mấy lần vẫn không nhúc nhích, lần này đáy lòng Thiên Lan có chút bối rối, đôi mắt đẹp chuyển tới trên người Đế Lâm Uyên, đã thấy Đế Lâm Uyên bày ra một bộ mặt trêu tứcnhìn nàng, ý định gọi cầu cứu của nàng ngay lập tức nuốt xuống.

Cầu cứu người đàn ông này, nàng còn không bằng chết cho xong.

Thiên Lan tỉnh táo lại, dùng mọi cách thử rời cái cây kia đi, mặc kệ nàng dùng sức thế nào, nàng đều là không nhúc nhích, giống như hợp thành một thể với cái cây đó vậy.

"Thiên Lan tiểu thư ngươi không cần lộn xộn, đồ chơi này rất lợi hại ." Đế Lâm Uyên trong miệng nói lợi hại,nhưng trên mặt hắn rõ ràng là một bộ dạng biểu tình không để vào trong mắt.

Thiên Lan cụp mắt trầm mặc một hồi, lại ngẩng đầu trên mặt lại đổi lại một bộ dạng yêu kiều cười khẽ, dáng dấp thiếu nữ ngoan ngoãn, ngữ điệu mềm mại ngọt ngào, "Đế công tử nhẫn tâm nhìn ta, một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế này bị thứ đồ vật không rõ lai lịch, nhìn là đã muốn buồn nôn này làm vấy bẩn sao?"

Đế Lâm Uyên không ngờ được mà rùng mình một cái, sau đó bắt chước dáng vẻ của Thiên Lan, cười đến gió xuân dạt dào, "Thiên Lan tiểu thư nhẫn tâm để ta đây, một nam tử đẹp trai bức người như ta cùng thứ đồ vật không rõ lai lịch, nhìn là đã muốn buồn nôn này giao thủ sao?"

Oẹ!

Đáy lòng Thiên Lan đang lồng lộn, nam nhân này rốt cuộc cần mặt mũi hay không, được rồi, khuôn mặt của hắn so với ai cũng đẹp hơn.

"Đế Lâm uyên dầu gì cũng là bằng hữu, mau đưa lão nương xuống." Thiên Lan khôi phục dáng vẻ dũng mãnh, trực tiếp giận dữ hét, lực hút kia dường như đang không ngừng gia tăng, nàng đều cảm nhận được toàn thân trên dưới đang không ngừng co rút.

"Thiên Lan tiểu thư nói sai rồi, gia không có nghĩa vụ cứu ngươi." Đế Lâm Uyên khẽ lắc đầu, khuôn mặt tính toán.

Nhưng Thiên Lan lại tự mình hướng tới Đế Lâm Uyên mà đào một cái hố nhảy xuống, "Nói điều kiện."

Đáy lòng Thiên Lan đang sôi sục, người đàn ông này thực sự là quá ghê tởm, quá ghê tởm, khi các vị thân tạo ra hắn chắc chắn đã quên không đóng cửa chính và cửa sổ.

"Gia thiếu cái hầu gái, không bằng Thiên Lan tiểu thư làm hầu gái vậy?" Mắt Đế Lâm Uyên chớp chớp, chính là chờ câu đồng ý của Thiên Lan.

Hầu gái, em gái ngươi a! Tốt xấu gì nàng cũng là Vân gia dòng chính đại tiểu thư, bị trở thành hầu gái người ta là chuyện gì?Mất giá quá, cho dù sau này tên tuổi của nàng lớn đến thế nào, khi mọi người nói đến,ôi, Vân Thiên Lan này không phải là hầu gái kẻ thù chung của đại lục sao?

Sỉ nhục nhân cách như thế, nàng làm sao có thể đáp ứng?

"Thành giao, nhanh đưa lão nương xuống." Đáy lòng Thiên Lan lại đang sôi sục, không đi xuống nàng cảm giác mình cũng bị hút thành người khô rồi.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ nàng đi xuống. . . Chờ nàng đi xuống nàng cũng đánh không lại hắn, không thể trên phương diện chiến thuật chiến thắng hắn, chỉ có thể ở trên thân thể chiến thắng hắn.

Đế Lâm Uyên chậm rãi bay tới bên cạnh người Thiên Lan, duỗi ra cặp tay thon dài cùng vạt áo của nàng hơi dùng sức, sức hút này liền biến mất rồi.

Đơn giản như vậy?

Ta nhổ, cái thủ đoạn hại người này rốt cuộc là tên khốn kiếp nào thiết kế?

Đế Lâm Uyên một tay mang theo Thiên Lan, một cái tay khác nhẹ nhàng vỗ vỗ cây khô, sau đó cảnh tượng trước mắt Thiên Lan không ngừng biến hóa, Thiên Lan trợn to mắt nhìn cánh rừng có chút quen thuộc này, đây không phải là cánh rừng lúc trước cùng vân ninh thấm lúc tiến vào gặp phải sao?

"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng." một đạo thanh âm bén nhọn phá tan màng nhĩ của Thiên Lan, thẳng đến tận tim.

Bên cạnh một cái mầm cây nhỏ không ngừng uốn éo người, trên cành cây một vài phiên lá giống như chỉ cần không cẩn thận liền có thể rụng xuống vậy, mà thanh âm kia xác thực chính là từ này mầm cây nhỏ này vọng lạy.

Đế Lâm Uyên buông Thiên Lan ra, ghét bỏ liếc mắt nhìn mầm cây nhỏ này, "Ngươi giúp ta làm thành một chuyện tốt, gia sẽ không so đo với ngươi.''

"Đa tạ Đại nhân, đa tạ Đại nhân." mầm cây nhỏ đem thân mình cúi gập xuống, dáng dấp như ở cúi mình, giống như nghiêng mình, âm thanh cũng biến thành nhẹ nhàng mấy phần.

Thiên Lan một mặt tức giận mà trừng mầm cây nhỏ đó, vừa rồi Đế Lâm Uyên nói tới chuyện tốt không phải là không cần tốn sức chính là có một hầu gái dễ như ăn bánh? Hừ, nàng sẽ thừa nhận sao? Nàng căn bản sẽ không nhận mình là người của Đế Lâm Uyên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro