Chương 17: Thiếu nữ quỷ dị biến thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Dáng dấp, cách ăn nói khép nép của mầm cây nhỏ chiếm được 200% khinh bỉ của Thiên Lan, không phải chỉ là một tên kẻ thù chung của đại lục sao sao, chết rồi hai mươi năm sau lại là một cái cây hảo hán, thấp giọng hạ khí như thế rõ ràng là nỗi nhục đối với thụ cách.

Mầm cây nhỏ đâu quan tâm Thiên Lan có khinh bỉ hay không, được Đế Lâm Uyên tha mạng, rút ngay rễ cây của chính minh rồi chạy trốn, nó vất vả tu luyện ra linh trí, cũng không muốn cứ như vậy tổn hại ở nơi này trong tay nam nhân.

Thiên Lan nhìn tình cảnh quỷ dị trước mặt, nàng biết đại lục này rất quỷ dị không sai, nhưng cây sẽ chạy trốn chuyện này làm cho nàng làm sao tiếp thu được?

Chuyện này hoàn toàn chính là không đi theo kịch bản đó!

"Gia cho phép ngươi đi rồi saoĐế Lâm Uyên tay chắp trước ngực, một chân đạp mầm cây nhỏ kia.

Mầm cây nhỏ ở dưới chân Đế Lâm Uyên cả người càng lúc càng run dữ dội hơn, không chút nào dám phản kháng, rất s ợcái chân trên thân thể nó chỉ cần dùng chút lực là nó liền hồn bay phách tán.

"Đại nhân còn có gì dặn dò." Thanh âm của mầm cây nhỏ đã đã biến thành âm thanh nịnh nọt, trên thân mấy phiên lá nhỏ cũng hùa theo mà rung rung.

Đế Lâm Uyên rời chân đi, dùng hai ngón tay thon dài cầm vào lá của thân cây non mà nhấc lên, giữa không trung lắc lắc, lá cây kia chịu đựng sức nặng của thân cây nhỏ mà không hề có ý sẽ rụng xuống, Đế Lâm Uyên lại lắc thêm vài cái nữa, lần này lực đạo có chút lớn, cây non rõ ràng run lên càng mạnh.

"Nào, Thiên Lan tiểu thư cái này coi như món quà đầu tiên gia tặng ngươi." Đế Lâm Uyên cuối cùng cũng không lắc nữa, tảng đá trong lòng cây non còn chưa hạ xuống liền bị câu nói của Đế Lâm Uyên kích cho tan nát.

Tặng ngươi. . .

Sự tự do của nó chẳng phải là cũng chưa có? So với tự do, mạng số nên quan trọng, tặng thì tặng, so với chết còn tốt hơn!

Thiên lan nhìn mầm cây nhỏ trước mặt mình run không ra hình thù gì, thật sự là không nghĩ ra được Đế Lâm Uyên người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì, thực vật thành tinh xác suất là một phần vạn, một khi tu luyện ra linh trí, lực công kích của thực vật như vậy tuyệt đối so với Linh Thú cùng đẳng cấp lợi hại hơn rất nhiều.

Mầm cây nhỏ này rõ ràng là đã có linh trí, cộng thêm một màn vừa rồi, thiên phú của mầm cây nhỏày chắc là ảo ảnh, một vật hỗ trợ tốt như vậy Đế Lâm Uyên vậy mà dễ dàng tặng cho nàng?

Nhận thấy tầm mắt quái dị của Thiên Lan, sắc mặt Đế Lâm có chút chuyển sang đen, Thiên Lan lập tức tiếp nhận mầm cây nó hướng về phía Đế Lâm Uyên ngoan ngoãn cười.

Đế Lâm Uyên hài lòng xoa đầu Thiên Lan, chiều cao quyết định tư thế, cùng lắm Thiên Lan chỉ vỗ ngực Đế Lâm Uyên được thôi, Đế Lâm Uyên lại xoa đầu nàng dễ như ăn cháo, nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể ở đáy lòng an ủi mình, nàng còn nhỏ, còn có thể lớn lên, còn có thể lớn lên.

Mầm cây nhỏ bị Thiên Lan nắm ở tay, đáy lòng kêu rên, còn không bằng bị :đại nhân đạp ở dưới chân đây, khí lực lớn như vậy là muốn bóp chết nó sao?

"Ngoan ngoãn làm một hầu gái tốt." Đế Lâm Uyên lập tức tươi tỉnh, mang một gương mặt mà người thần đều phải phẫn nộ, nói ra những lời không có nhân tính, Thiên Lan một mặt bi phẫn nắm chặt mầm cây nhỏ.

"Đế công tử đang nói cái gì, ta sao lại nghe không hiểu nhỉ?" Thiên Lan hừ lạnh một tiếng, nàng sẽ không thừa nhậnhắn có thể làm gì nàng?

Đế Lâm Uyên đã sớm ngờ tới Thiên Lan sẽ nói như vậy, lông mày nhíu lại, châm chọc nói: "Hóa ra Thiên Lan tiểu thư nói không giữ lời, tiểu nhân.''

Đôi mắt đẹp của Thiên Lan khẽ chớp, nuốt xuống, cố tạo ra nụ cười yếu ớt, giọng nói êm ái: "Đế công tử có thể nói sai rồi, ta là nữ nhân, không phải tiểu nhân."

Nữ nhân cùng tiểu nhân đều khó nuôi, Đế Lâm Uyên hôm nay cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này, Đế Lâm Uyên quay người đi, lời hắn nói vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng mà nói thôi.

Nhìn Đế Lâm Uyên không để ý tới mình, Thiên Lan cười gằn vài tiếng, vẻ mặt lạnh lẽo làm người ta sợ hãi, mầm cây nhỏ cảm nhận được hơi thở kia lập tức không dám run lên, hóa ra cô nương này so với đại nhân kia đáng sợ hơn.

Nghĩ đến những ngày tháng sau này, mầm cây nhỏ, cũng có chút nhụt chí, theo một chủ nhân như vậy nó có thể hay không bị chết rất thảm?

Phạm diệt ở trong tay áo Thiên Lan trở mình cười trên sự đau khổ của người khác, chờ ngược đãi đi!

Khu vực này là địa bàn của mầm cây nhỏ, nó chỉ biết mình là hoan mộc thụ, bây giờ mới chỉ là ấu mầm, đợi nó thành niên, thân cây ít nhất phải năm sáu người ôm, hoan mộc thủ am hiểu biên chế ảo ảnh, người có thực lực thấp hoàn toàn không thể nhìn ra, giống như Thiên Lan đây.

Nhưng đối với người có cấp cao, ảo ánh đối với bọn họ mà nói hoàn toàn có thể dễ dàng nhìn ra, hoan mộc thụ chỉ có thể không ngừng trưởng thành mới có thể chế trụ được người có cấp cao. Nhưng điều kiện để hoan mộc thụ trưởng thành cũng rất kì quái, đó là hấp thụ khí sinh linh của vật còn sống, bảo sao lúc trước Thiên Lan cảm thấy lực hút kia rất kì quái, không có khí sinh linh, người sẽ chết rồi.

Cầm trên tay hoan mộc thụ, Thiên Lan có cảm giác như đang cầm một củ khoai lang nóng, nàng đi đâu tìm khí sinh linh cho nó tu luyện chứ?

"Thật ra cây cỏ bình thường cũng có khí sinh linh, chỉ là rất ít, cần phải hấp thụ rất nhiều" hoan mộc thụ cảm nhận được âm khí trên người Thiên Lan, nhỏ giọng mà mở miệng.

"Ấy?" Thiên Lan nghiêng đầu nhẹ kêu lên một tiếng, sau đó hoan mộc thụ từ trên tay nàng thoát ra, " Nếu ngươi có thể chạy vậy ngươi vừa đi theo ta vừa hấp thụ đi"

Hoan mộc thụ hóa đá tại chỗ, đây là kiểu chủ nhân gì vậy?

Làm sao mà nó dám chạy, ai nói phía trước kia còn có một vị thực lực cao không thể đoán kia chứ, huhu, mệnh của nó sao mà khổ quá vậy. Thực ra hoan mộc thụ nghĩ nhiều rồi, cho dù nó có chạy mất Đế Lâm Uyên cũng chẳng làm gì, hắn cũng không có thời gian mà để ý một cái cây, ai bảo hoan mộc thụ không hiểu chứ, chỉ có thể lệ rơi khắp mặt vừa hấp thụ khí sinh linh xung quanh, vừa lắc lư mà đi theo phía sau.

Một mầm cây nhỏ chạy, một sẽ thân ảnh màu trắng bay lượn, một người lúc thì thô bạo, khi thì mềm mại, một thiếu nữ quỷ dị, nhóm này tập hợp khiến người trong rừng chết nhìn thấy người của bọn họ đều là sững sờ ở tại chỗ, bọn họ là chưa tỉnh ngủ?

"Mau nhìn mau nhìn, chính là bọn họ." Thiên Lan đi tới, bên cạnh trong bụi cây đột nhiên truyền đến mấy âm thanh thì sao.

"Thật không ngờ những gì bọn họ nói là thật, nhưng cô nương kia nhìn có vẻ rất bình thường mà? Cũng không nhìn thấy cái cây nào biết chạy?" một giọng nói khác cũng lập tức vang lên.

Thiên Lan mân mê lọn tóc trước ngực, hướng về phía bụi cây quét một lượt, khóe miệng lộ ra một đường cong, dưới ánh nhìn rình rập kia, Thiên Lan trực tiếp đem hoan mộc thụ từ đằng sau lấy ra, hướng về phía bụi cây làm bộ ném đi, hung thần ác liệt mà nói: "Ăn bọn họ."

"A!"

"Chạy mau, quái vật cật nhân." Vài âm thanh hoảng loạn vang lên, bụi cây lay động một trận, hỗn độn tiếng bước chân từ từ đi xa.

Thiên Lan thuận tay ném hoan mộc thụ đi, cười ác liệt, nàng cũng chưa bệnh hoạn đến mức cho hoan mộc thụ đi ăn người vô tội, chỉ là muốn hù dọa bọn họ một chút, không chịu được bị dọa như vậy, còn dám đến đây rình rập.

Hoan mộc thụ hoa mày chóng mặt, không ngừng lăn tròn, chóng mặt quá, chóng mặt quá, có thể đừng lăn nữa không?

Nhưng cũng từ đó về sau những thông tin liên quan đến nàng từ thiếu nữ quỷ dị biến thành thiếu nữ tàn bạo, dựa vào ăn người để sống, biểu hiện của Thiên Lan đối với chuyện này, nàng là vô tội mà, nàng ngay đến một con gà cũng không có giết, làm sao có thể ăn thịt người, thật là bệnh hoạn.

Đế Lâm Uyên nghe Thiên Lan không ngừng kêu ca, động mạch trên trán không ngừng giật giật, kết quả như vậy rõ ràng là do nàng tự làm ra, bây giờ còn đem tội danh đổ lên đầu hắn, chuyện này tính thế nào chứ?

" Đế Lâm Uyên, ta nói cho ngươi biết. Đến nay danh tiếng của ta đều mất hết rồi, sau này ta mà bị truy sát lỗi chính là do ngươi, ta có chết cũng không bỏ qua cho ngươi đâu." Thiên Lan kéo theo hoan mộc thụ đi theo phía sau Đế Lâm Uyên, nói liên tục không ngừng.

Nếu hoan mộc thụ mà có một khuôn mặt thì chắc chắn bây giờ lệ sẽ rơi khắp mặt cộng thêm ai oán, chủ nhân à, ta có thể đi, thật sự có thể đi.

"Thiên Lan tiểu thư sống sót gia cũng không sợ, còn sợ ngươi chết?" Âm thanh của Đế Lâm Uyên giảm thấp xuống mấy phần, trào phúng nói.

Thiên Lan nhíu mày lại, Đế Lâm Uyên lại phát điên gì vậy?

"Ầm!"

Thiên Lan đang muốn vòng tới phía trước Đế Lâm Uyên, ai biết phía trước đột nhiên truyền đến một tiếng phá hủy kịch liệt, chớp mắt bụi mù liền từ phía trước bay lên, trong rừng tia sáng vốn là ám, càng lúc càng mờ ảo.

Cũng may bụi mù cũng không tràn ngập, bụi mù bên trong thỉnh thoảng còn truyền đến thanh âm binh khí tương giao, bụi mù thỉnh thoảng sẽ có tia sáng chói mắt thoáng qua.

Có người đánh nhau?

Thiên Lan buông hoan mộc thụ ra, đỡ lấy cằm suy nghĩ một lúc, nàng không muốn giống như lần trước vô cớ chịu mệt đâu.

"Thiên lan tiểu thư không đi xem sao?" Đế Lâm Uyên quay lại bên cạnh Thiên Lan, thong dong nói.

"Đế công tử ngươi thấy trên mặt ta viết hai chữ ngớ ngẩn sao?" Thiên Lan ngẩng mặt lên, khuôn mặt vốn vàng vọt mặt lúc này đã uyển chuyển lên, trắng nõn hồng hào, như một bàn tay có thể che hết.

Đế Lâm Uyên khẽ liếc nhìn một chút, khẽ gật đầu, "Thiên Lan tiểu thư đừng buồn, thông minh thứ này là trời sinh, gia sẽ không kỳ thị."

"Đế - Lâm - Uyên -" Thiên Lan nghiến răng nghiến lợi trừng mắt đang cười ôn nhuận trước mặt này, nàng kiếp trước là nợ hắn sao?

"Ca, phía trước có người." Một giọng nữ trong trẻo bên trong mang theo một tia cấp thiết cùng hi vọng, tiếng bước chân cũng từ bên kia truyền đến.

"Diệu Diệu, muội đi trước đi." Trầm ổn nhưng vẫn như cũ mang theo chút non nớt.

Thiên Lan không nhìn Đế Lâm Uyên nữa, nghiêng đầu nhìn về phía sau Đế Lâm Uyên, một khuôn mặt thiếu nữ đẹp đẽ đỡ một thiếu niên có chút chật vật, hai người dung mạo giống nhau đến mấy phần, thiếu niên tự hồ bị thương rất nặng, thiếu nữ đỡ hắn rất là vất vả.

Thiếu nữ trong lòng còn ôm một con vật lông xù, nhìn dáng vẻ khá giống hồ ly, nhưng trong ấn tượng của Thiên Lan về hồ ly không giống lắm.

"Phải cùng đi, ca, huynh chịu đựng đi, phía trước có người, chúng ta nhất định sẽ được cứu trợ ." Thanh âm của thiếu nữ lộ ra một luồng kiên định, nàng vất vả đỡ thiếu niên không ngừng hướng về phía Thiên Lan.

Đế Lâm Uyên di chuyển về phía bên cạnh, dựa vào một thân cây, con mắt thâm sâu đang nhìn hai người không ngừng tiến lại gần.

Thiên Lan nhìn hai người kia, khẽ nhíu mày, hai người trẻ tuổi như vậy, thiếu niên cùng thiếu nữ, độc thân xuất hiện bên trong rừng chết, có gì đó sáiai

Sau lưng hai người lại truyền tới một trân tiếng bước chân cùng quần áo xé rách không khí, Thiên Lan nhìn chăm chú, hóa ra là một đoàn nam tử, ai ai mặt mày cũng hung tợn, trong mắt toàn là hận ý, trong tay là các loại binh khí còn đang dính đầy máu tươi, mùi máu tanh theo bọn họ tập kích tới tận đây.

Đội ngũ khoảng chừng hơn mười người nhanh chóng bao vây họ, thiếu nữ đẹp đẽ trên khuôn mặt lộ ra sự hận thù, không biết là hận những người kia hay là hận chính mình vô dụng.

"Hừ, thằng nhóc con, các ngươi ngon thì chạy tiếp đi!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro