Chương 21: Gặp chuyện bất bình bổ lưỡng đao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Thiên Lan vuốt cổ tay, hướng về bên cạnh trên cành cây di dời, trong lòng oán thầm, đều nói nữ nhân trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, nàng xem nam nhân trở mặt so với nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn.

Lại theo bản năng sờ sờ giấu ở trâm bạc giấu trong tay áo, đây là nàng cố ý để Vân Huyền Khê tìm tới, chính là muốn dùng trong thời điểm kia, không ngờ tới thật sự có chút tác dụng, tuy rằng đối với Đế Lâm Uyên mà nói hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng đợi sau này phong ấn của nàng được giải trừ, thì khó mà nói trước được điều gì.

Người phía dưới Thiên Lan cùng Đế Lâm Uyên cùng những người đánh nhau trong kia đều lẻn hết trên cây, mà ông lão kia lại sử dụng linh lực bay lên không trung, ra là Linh Đế.

Tại đây trên đại lục, chỉ có Linh Đế mới có thể bay trên trời, đương nhiên cũng có linh khí phụ trợ có thể làm người ta bay lên, thế nhưng loại phi hành linh khí này cũng rất khó thấy.

Đế lâm Uyên cho nàng cảm giác chính là cao thâm không lường được, nhưng làm cho nàng chỉ vừa nhìn qua đã tin tưởng nam nhân chỉ mới 20 tuổi này là Linh Đế, hoặc cao hơn, nàng tuyệt đối sẽ bị đả kích, không riêng nàng, trên đại lục này tất cả mọi người đều bị đả kích.

Có người nói trên đại lục này người Linh Đế trẻ tuổi nhất tên Mộ Thương Linh, là bây giờ thương loan trên đại lục siêu cấp thế gia người nhà họ Mộ, không may cô gái này đã chết, hưởng thọ 25 tuổi.

Tiếng hí hí dưới cây kéo tâm tư Thiên Lan trở lại, vừa cúi đầu nhìn, bầy rắn đan xen vào nhau lít nha lít nhít, không ngừng hướng bên này bò đến.

"Tiểu Mộc." Thiên Lan thu lại quyết tâm dư thừa bên trong ý nghĩ, hướng về phía xa xa kêu một tiếng.

Theo thanh âm của nàng, xung quanh cảnh tượng bắt đầu biến hóa, vẫn như cũ là rừng cây rậm rạp, nhưng không thấy những bầy rắn kia.

Mọi người tâm trạng kinh hãi, đây là đã xảy ra cái gì?

Ông lão kia kinh ngạc nhất, từ trên không trung bay tới phía dưới cái cây mà Thiên Lan trèo lên, một đôi mắt tràn đầy vẻ khôn khéo, tầm mắt của hắn ở trên người Đế Lâm Uyên và Thiên Lan chuyển động, cuối cùng khóa chặt ở trên người Đế Lâm Uyên.

Trên người Thien Lan không có một chút nào sóng linh lực, thêm vào thanh âm mới vừa rồi pha thêm âm thanh bầy rắn phát ra, hắn cũng không nghe rõ là nam hay nữ, tự nhiên đem tầm mắt chuyển đến bên cạnh trên người cho hắn một cảm giác cao thâm khó lường, Đế Lâm Uyên.

"Công tử vừa nãy sử dụng ma thuật gì vậy?" Thanh âm bên trong ông lão lộ ra một luồng hưng phấn, giống như tìm tới một món châu báu quý hiếm.

Đế Lâm Uyên đã khôi phục bộ dạng lưu manh, miệng hướng về phía Thiên Lan bất tài kia, "Gia cũng không bản lĩnh như vậy, người ngươi muốn tìm ở bên kia."

Ông lão đầu tiên là sững sờ, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người Thiên Lan, lần thứ hai thăm dò một phen, nhưng không có linh lực a, tiểu cô nương này có phép thuật?

Thiên Lan có cảm giác bị người nhìn thấy liền quẫn bách, tự mình an i kéo chặt xiêm y, ông lão này tướng mạo rất hiền hòa, không nghĩ tới là mặt người dạ thú, ngay cả tiểu cô nương nhỏ bé như nàng cũng không buông tha, so với Đế Lâm Uyên còn điên hơn.

Ông lão thấy động tác xủa Thiên Lan, sắc mặt tối sầm lại, tiểu nha đầu này đem mình trở thành cái loại người gì? Hắn nhìn qua như loại mặt người dạ thú bại hoại kia sao? Nhìn ông một bộ dáng vô cùng nhân ái thế này là biết không phải rồi.

"Tiểu nha đầu, ngươi vừa nãy sử dụng ma thuật?" Ông lão ở trên mặt tạo ra một vệt tự cho là rất nụ cười từ ái, có thể trong mắt vẻ hưng phấn đó làm sao cũng che lấp không được.

Thiên Lan lại lùi về phía sau, tỉ mỉ đánh giá người này một lượt "Không phải"

Đây cũng không phải là nàng sử dụng, đương nhiên là không phải, đương nhiên nàng cũng sẽ không nói nguyên nhân là do hoan mộc thụ, trên đại lục hoan mộc thụ đã trở thành truyền thuyết rồi, nếu như truyền ra ngoài nàng không phải sẽ bị người trên đại lục đuổi chạy khắp nơi sao?

Cây biết chạy không có gì lạ, là ở chỗ cây biết chạy còn biết phép thuật.

"Vậy đây là?" Ông lão rõ ràng không tin, khung cảnh này không phải ma thuật là thì cái gì?

"Ngươi hỏi hắn, ta không biết." Thiên Lan lại đem mũi tên hướng về phía Đế Lâm Uyên, nàng không muốn mình đang trong tình trạng không có thực lực bị người khác ghi nhớ.

Đế Lâm Uyên vốn là đang xem kịch, không nghĩ tới ngàn lan sẽ đem cái đề tài này lại dẫn về trên người hắn, nhất thời sắc mặt liền trở nên hơi khó coi lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt Thiên Lan, trong mắt rõ rõ ràng ràng viết lên mấy chữ lớn, Vân Thiên Lan, ngươi chờ đó cho ta!

Thiên Lan đáp trả Đế Lâm Uyên bằng một nụ cười, vừa rồi ngươi đá cầu da không phải đá rất vui vẻ sao?

Vẻ hưng phấn trong mắt ông lão không giảm chút nào, tàm mắt nóng rực lại chuyển đến trên người Đế Lâm Uyên, Đế Lâm Uyên sờ sờ cái cằm của mình, quay về phía ông lão nở ramột nụ cười cao thâm, "Gia đoán nhất định là bởi vì gia lớn lên đẹp trai, có người gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ."

Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, a. . . Thiên Lan trong lòng cười gằn, nếu như nàng không rút đao để bổ lưỡng đao thì thật là có lỗi với quần chúng của đại lục này.

Giương mắt nói láo mà mặt không đỏ tim không loạn, trên cái đại lục này chỉ sợ chỉ có tên Đế Lâm Uyên phát bệnh hiếm thấy.

Tầm mắt khinh bỉ của Thiên Lan không chút nào ảnh hưởng đến thái độ đùa bỡn của Đế Lâm Uyên, ông lão trong mắt hơi nghi hoặc một chút, ước chừng là nhìn Đế Lâm Uyên và Thiên Lan đều tuổi còn trẻ, vậy mà lại tin cái lý do vụng về này.

"Hai vị cũng là đến tranh cướp Thần Thú ?" Ông lão không cam lòng trầm mặc, chủ động nói chuyện với Thiên Lan.

Đừng hỏi tại sao là Thiên Lan, đương nhiên là vì Đế Lâm Uyên mang đến cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm, nhìn Đế Lâm Uyên gương mặt đó cũng khiến tâm tình không tốt, vì lẽ đó lúc nhìn Thiên Lan hắn cảm thấy hợp mắt hơn vạn lần.

"Ôi chao, ai, ôi?" Thiên Lan nghi ngờ một lúc, chốc lát mới phản ứng được, "Ta là đến xem náo nhiệt, hắn là đi cướp Thần Thú. " Thực sự là bất cứ lúc nào cũng không quên kéo theo Đế Lâm Uyên xuống nước.

Đế Lâm Uyên cười khẩy, thay đổi tư thế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

"Ngươi tiểu nha đầu này không có một chúy linh lực nào còn dám đến xem náo nhiệt." Ông lão kinh ngạc thốt lên một tiếng, khuôn mặt đầy vẻ khâm phục.

Hắn sống quá nửa đời người, chỉ thấy người ta quý mệnh như vàng, chưa thấy qua ai không sợ chết đi hiến mạng mình cả, có linh lực đi tranh đoạt thần thú còn có lúc không cẩn thận liền bị hiểu lầm, một người không có linh lực đi đến đó còn có thể sống sao?

Thiên Lan quét mắt Đế Lâm Uyên, trong lòng thở dài một tiếng, người đàn ông này là 360 độ không góc chết khiến người ta đố kị a.

"Xem trò vui còn muốn phân người sao?" Thiên Lan không giống ông lão kia, nàng đứng xa một chút xem còn không được sao?

Ông lão cười mỉa vài tiếng, ''Cũng không phải, chỉ là tiểu nha đầu không có thực lực đến xem náo nhiệt bị đánh trọng thương có thể mất mạng , tiểu nha đầu còn chưa đi thật là tốt."

Thiên Lan có thể nghe ra ông lão là có ý tốt mới nói như vậy, cho nên nàng lộ ra một nụ cười rất thiện ý, "Lão gia gia cũng là đi đoạt thần thú sao?"

Ông lão vừa nghe danh xưng này trong nháy mắt kích động muốn đập chết nha đầu trước mắt, nha đầu này cười đến thật sự quá ngây thơ, một đại nhân vật như ông làm sao có thể ra tay như vậy, nhịn xuống manh động muốn đem nàng đánh bay đi, " Tiểu nha đầu gọi ta thúc thúc được rồi."

Thiên Lan quái dị liếc nhìn ông lão, rõ ràng chính là dáng vẻ ông già mà còn muốn gọi thúc thúc. . . Không chịu nhận mình già ngươi trước tiên cần phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đi a!

Thiên Lan cười gượng vài tiếng, trong lòng rất bất đắc dĩ, sao đại lục này tất cả đều là quái nhân thế.

"Các ngươi là người gì." Thiên Lan quyết định không muốn đôi co vấn đề rối rắm này với ông lão nữa, làm cho nàng gọi một ông lão thúc thúc, nàng thật sự không làm được.

"Chúng ta a, khà khà, nói cho ngươi biết a tiểu nha đầu, chúng ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn." Ông lão gương mặt kiêu ngạo.

Dong Binh Đoàn? Hồng Nguyệt? Thiên Lan dò trong đầu cái tên Dong Binh Đoàn kia, xác thực không biết tên Hồng Nguyệt này, có điều nàng không biết cũng rất bình thường, dù sao nàng còn không có chân chính đặt chân trên cái đại lục này.

"Cái gì đại danh đỉnh đỉnh, cùng lắm là ở bên trong Vân Thành có chút danh tiếng." Thanh âm không thích hợp của Đế Lâm Uyên chen vào, tràn đầy ngữ khí khinh bỉ.

"Ngươi tiểu tử thúi này nói như thế nào đây, Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn sớm muộn sẽ dương danh Đại lục." Ông lão giống như dẫm phải mìn, lập tức giậm chân, nhưng hắn quên mất là mình đang đứng ở trên cành cây, cái dậm chân vừa rồi khiến cơ thể cứ thế trượt xuống dưới, may là ông phản ứng nhanh, nếu không lúc này đã ngã xuống dưới kia rồi, tuy rằng là trong thế giới ảo ảnh, nhưng bầy rắn bên dưới nói không chừng vẫn còn ở đó.

"Vang danh rồi hãy nói đi" bộ dáng khinh khỉnh kia của Đế Lâm Uyên khiến Thiên Lan cũng cảm tháy không chấp nhận đươc, dù sao cũng là với một lão nhân gia, nói chuyện cũng phải giữ lại chút khẩu đức có được không hả.

"Ngươi. . . Ngươi. . ." Ông lão tức giận, một cái tay ôm thân cây, một cái tay run run rẩy rẩy chỉ vào Đế Lâm Uyên, một lát không nói nên lời.

Đây là tên tiểu tử từ đầu tới, quá không hiểu chuyện, quá không hiểu chuyện, ông lão chỉ có thể ở đáy lòng kêu rên.

Lời không hợp ý hơn nửa câu, ba người cũng không mở miệng, ông lão thở phì phò ôm thân cây, vẻ mặt không ưa Đế Lâm Uyên, kể cả Thiên Lan cũng cảm thấy không vừa mắt, Thiên Lan vô tội bị liên lụy biểu thị nàng thật sự rất vô tội, rõ ràng đều là lỗi của Đế Lâm Uyên.

Mãi đến tận hừng đông, tất cả mọi người mới từ trên cây hạ xuống, thực vật bốn phía hiện ra cũng thật khí thế, rõ ràng trong bầy rắn đêm qua có một thành viên đã chết vì không nghe lời tiểu cô nương kia, mọi người đều cảm nhận thấy một trận rét lạnh lướt qua, may mắn đã nghe lời vị cô nương này.

Lúc mọi người quay về phía Thiên Lan biểu thị sự sự cảm kích, Đế Lâm Uyên lạnh lùng xuất hiện như đang muốn nói gì đó, đôi mắt sắc như dao của Thiên Lan quét qua, Đế Lâm Uyên sờ sờ cằm rồi cũng thật sự đem lời đã ra đến miệng nuốt xuống.

"Thiên Lan cô nương cũng muốn đi về bên kia a, vậy chúng ta đi cùng đi!" Trong đội ngũ có người đề nghị, hiển nhiên Thiên Lan đã lên đến cấp độ cao, ân nhân cứu mạng rồi.

Lam diệp cùng Lam Diệu cũng bị mọi người vây vào giữa, chỉ có điều hai người hiển nhiên bị bọn họ không thèm đếm xỉa đến, đôi mắt lão thành của Lam Diệp cứ thế nhìn Thiên Lan, mà Lam Diệu tràn đầy hiếu kỳ, những người này cho nàng cảm giác không giống những người đã từng tiếp xúc kia chút nào.

"Trưởng lão, ồ? Trưởng lão đâu?" Có người muốn hỏi ý kiến của trưởng lão, chợt phát hiện trưởng lão dĩ nhiên không thấy.

"Trưởng lão chạy rồi." Không biết là ai kinh ngạc thốt lên một tiếng, theo phương hướng của thanh âm liền nhìn thấy ông lão kia bay trên trời, lúc bọn họ nhìn sang, người đã không thấy.

Lông mày Thiên Lan giật giật, vị trưởng lão này có thật là trưởng lão của họ không vậy, bỏ lại nhiều người như vậy tự mình bỏ chạy, còn nữa mấy người này nói trưởng lão của mình chạy rồi là có ý gì?

Cuối cùng Thiên Lan cũng không lay chuyên được đám hán tử nhiệt tình này, chỉ có thể đi cùng với bọn họ, Đế Lâm Uyên mặt mày ghét bỏ, nhưng vẫn là đi theo phía sau.

Lam diệp cùng Lam Hay bị mọi người bảo vệ ở giữa, Thiên Lan ra phía sau, cùng Đế Lâm Uyên vẫn duy trì cự ly không gần không xa, nàng là lo lắng Đế Lâm Uyên chạy trốn, món hàng này nếu như chạy, nàng muốn đang tìm hắn quả thực chính là mò kim đáy biển.

Đế Lâm Uyên nhàn nhã tiêu sái, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại giải lao một lát, sau đó khi Thiên Lan mất kiên nhẫn quay trở lại hắn lại mặt không chút biểu tình mà chậm rãi đi tiếp.

Kiên trì kiếp trước mà Thiên Lan tu luyện đều sắp ở trên người Đế Lâm Uyên mài hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro