Chương 22: Hai người tàn sát lẫn nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: juki_maiVN

Có Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn, Thiên Lan bọn họ rất nhanh liền đến đại điểm Thần Thú xuất thế, đó là một toà không cao lắm trên núi, trên núi dĩ nhiên không có bất kỳ thực vật nào sinh trưởng, một mảnh trống không, một chút liền có thể nhìn thấy trên đỉnh ngọn núi.

Dựa vào ngọn đồi làm thành một hình tròn, bốn phía đều có người dựng trại, bọn người Thiên Lan có thể tính là muộn nhất rồi.

Mà trước ông lão kia, cũng chính là Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn, ông lão Thừa Đức, chính là Dong Binh Đoàn Đại Trưởng Lão, Đại Trưởng Lão tuổi cũng không phải quá lớn, mới ngoài bốn mươi, chỉ là vẻ ngoài là của một người ngoài sáu mươi, còn lí do vì sao như vậy, người của dụng binh đoàn cũng không nguyện ý nói ra.

"Đám nhãi con mau tới đây." Thừa Đức đứng một chỗ đất trống, hướng về phía Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn dùng sức vẫy tay, dáng dấp kia quả thật giống một Lão Ngoan Đồng.

Thiên Lan rõ ràng cảm giác được người ở bên cạnh cũng không muốn qua, giống như hận không thể không quen biết Thừa Đức, mà bên kia ông lão vẫn đang vẫy gọi cuồng nhiệt.

Không thế nào không đồng ý, Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn người vẫn là đến bên người Thừa Đức, nhìn những người bên cạnh chằm chằm lúc này mới không cam tâm mà rời đi.

"Mấy đứa nhóc này, nhìn xem lão tử lấy được vị trí cho các ngươi." Thừa Đức vẻ mặt đắc ý, chỉ chỉ khoảng đất to trước mặt.

Thiên Lan cuối cùng cũng hiểu vì sao mấy người đứng ở đây lại dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người rồi, lão đầu này vừa rồi là dùng bạo lực chế phục mấy người đó sao?

Trưởng lão của một Dong Binh Đoàn chưa nổi danh này mà thực lực lại ở trên Linh Đế, người này nếu như gia tộc lớn còn không thể tụ tập Linh Đế sao?

"Trưởng lão cực khổ rồi."

Âm thanh thưa thớt ít ỏi, khiến vẻ mặt đang hưng phấn của Thừa Đức sụp đổ, không ngừng quở trách mấy hán tử, hắn vất vả thế nào mới cướp được địa bàn từ trong tay mấy kẻ không kính già trọng trẻ, vân vân...

Có trưởng lão hoạt bát như vậy, thực sự là có phúc ba đời.

"Thiên Lan tiểu thư, Đế công tử bảo ta nói với ngươi ở bên đó đợi hắn." Lam Diệu đột nhiên tiến đến bên cạnh Thiên Lan, chỉ chỉ một chỗ vắng vẻ.

Thiên Lan hồ nghi liếc nhìn bên kia, Đế Lâm Uyên xác định là đứng ở một bên đó, chính là hướng về bên này, thấy nàng nhìn sang, còn đưa tay vẫy cô, quá xa không thấy rõ vẻ mặt của hắn, thế nhưng trong đầu Thiên Lan đã mau chóng hiện ra hình dáng đáng sợ của Đế Lâm Uyên.

Thiên Lan vỗ Lam Diệu, nhấc chân hướng về bên kia đi đi đến, người đàn ông này không phải là muốn tìm một chỗ không người đem mình giết diệt khẩu chứ?

"Làm. . ." Thiên Lan há mồm muốn hỏi, Đế Lâm Uyên ôm chầm lấy àng, lúc nàng hoàn toàn không có phản ứng, cả người đều bay lên, bên tai phải tiếng gió gào thét không ngừng, quần áo bay phần phật.

Trong lồng ngực ấm áp của Đế Lâm Uyên, nàng có thể nghe được rõ rõ ràng ràng nhịp thở tim hắn, Thiên Lan có cút hốt hoảng, không phải là bởi vì ở trong lòng một nam nhân,mà bởi vì cái nam nhân hỉ nộ vô thường này đang đem nàng hướng tới một nơi hoang vu không một bóng người.

Đây đúng là tiết tấu đầu tiên của việc giết người diệt khẩu!

"Đế lâm uyên, ngươi. . . Ngươi sẽ làm gì?" Thiên Lan có chút sốt sắng cầm lấy vạt áo Đế Lâm Uyên, người đàn ông này sẽ không giết nàng chứ?

Đế lâm uyên hơi cúi đầu, nhìn nữ nhân trong lòng này từ trước đến giờ to gan, lúc này lại toát ra một bộ thần sắc sốt sắng, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, nữ nhân này cũng không phải không sợ gì hết!

"Yên tâm, gia sẽ không giết ngươi." Đế Lâm Uyên trào phúng cười, nhanh hơn tốc độ hướng về một phương hướng lao đi.

Thiên Lan vừa nghe Đế Lâm Uyên không muốn giết chính mình, nàng ngay lập tức yên tâm, Đế Lâm Uyên thật sự muốn giết lời nàng, dù sao nàng vẫn không đối phó thế nào hắn.

Bốn phía cây cối không ngừng lùi lại, gió thổi khiến gò má nàng đau đớn, theo bản năng vùi đầu vào lòng Đế Lâm Uyên, mùi hương nhè nhè trên người hắn len vào khoang mũi của nàng, khiến nàng không miễn được có chút khinh bỉ, một đại nam nhân mà trên người lại có một mùi hương thế này, thật là đàn bà.

Đế Lâm Uyên đứng ở một chỗ trên vách núi, trực tiếp đem Thiên Lan ném xuống đất, Thiên Lan không phòng bị được ngã xuống đất, nhất thời bị đau, trừng mắt nam nhân đứng bên cạnh, ngứng răng nghiến lợi nói: "Đế Lâm Uyên rốt cuộc ngươi có phong độ biết thương hoa tiếc ngọc không hả?''

Đế lâm uyên cười gằn, "Đối với Thiên Lan tiểu thư không cần thương hương tiếc ngọc mà?"

Thấy Đế Lâm Uyên đột nhiên trở mặt, Thiên Lan chỉ cảm thấy không hiểu ra sao, từ trên đất bò dậy việc đầu tiên là rà soát một lượt vị trí hiện tại của mình, tuy rằng Đế Lâm Uyên nói sẽ không giết nàng, nhưng ai có thể đảm bảo cái tên nam nhân hỉ nộ vô thường này không đột nhiên thay đổi chủ ý.

"Gia."

Bên cạnh loạt xoạt vài tiếng, nhìn lại, trước mặt Đế Lâm Uyên đã có mấy hắc ý nhân đang quỳ xuống, mỗi người bộ dáng đều rất tuấn tú, thần sắc lãnh liệt.

"Vị trí đã điều tra xong."

"Đã điều tra xong, ở hướng đông nam sườn núi, những khí kia tức gợn sóng mạnh nhất, Thần Thú nên đang ở bên trong." Một người áo đen giọng lạnh lùng trả lời.

Thiên Lan mắt trừng lớn, lúc ày chỉ có hai từ có thể biểu đạt được tâm tình nàng, ta nhổ! Người ta còn đang đợi ở bên dưới, ngươi ngay đến vị trí cụ thể đều đã tra ra rồi.

"Ngươi dẫn người đi lên trước." Đế Lâm Uyên rất đơn giản, hoàn toàn không phải như lúc nói chuyện với Thiên Lan lưu manh du côn, dáng vẻ la dặm dài dòng.

Vài tên người áo đen nhận lệnh rời đi, dường như trên vách núi lớn cũng chỉ còn sót lại Thiên Lan, cùng với những cơn cuồng phong gào thét không ngừng.

"Thiên Lan tiểu thư, chúng ta bây giờ có lẽ sẽ có một thử nghiệm rất khác biệt." khuôn mặt yêu nghiệt của Đế Lâm Uyên nhuộm lên vài phần yêu dã, giơ tay hướng tới Thiên Lan trên mặt là nụ cười như có như không.

Đế Lâm Uyên một thân áo trắng, tóc đen tựa thác, con ngươi xanh lấp lánh, nếu như bây giờ thay một bộ vest của hiện đại, tuyệt đối sẽ tỏa sáng nhất vũ trường, tỏa sáng đến mức không ai có thể mở nổi mắt.

Thiên Lan cũng chỉ hơi sửng sốt chốc lát, cười đưa tay cho bàn tay trắng nõn rộng lớn của Đế Lâm Uyên, bàn tay Thiên Lan nhỏ gầy mảnh khảnh trong tay hắn có vẻ càng là nhỏ lại, nhiệt độ hai người đều lạnh, giao hợp cùng nhau cũng không cách nào để khiến cho hai bàn tay ấm lại.

"Vinh hạnh đến cực điểm."

Con người lãnh huyết, Thiên Lan cười cười tự giễu, để mặc Đế Lâm Uyên dắt mình đi lên núi.

Đồng thời cũng có chút bi ai vì chính mình đã bỏ rơi Lam Diệp cùng Lam Diệu, còn cái đoàn người kì quái Hồng Nguyệt Dong Binh Đoàn kia, sự an toàn của hai người họ chắc cũng không cần lo lắng.

Rõ ràng là người có linh lực, mà lại phải đi bộ lên, Thiên Lan không cần nghĩ cũng biết Đế Lâm Uyên là đang hành hạ mình.

Đoạn thời gian Đế Lâm Uyên cùng Thiên Lan ở bên nhau, Thiên Lan và Vân Ninh Thấm luyện tập mấy chiêu thức đơn giản, quan trọng nhất là trước mặt Đế Lâm Uyên, Thiên Lan đều là một bộ dạng yếu nhược bất kinh phong, vì thế Đế Lâm Uyên không biết được thể lực của Thiên Lan.

Ai dằn vặt ai còn không biết đây! Thiên Lan cười lạnh một tiếng, đi theo sau Đế Lâm Uyên, dáng vẻ nhược bất kinh phong, vừa đi vừa nghỉ, không phải chỗ này khó chịu thì là chỗ kia không thoải mái.

Đế Lâm Uyên lúc đầu còn có chút kiên nhẫn, sau đó là thật sự hết sạch kiên nhân, nhưng Thiên Lan là bám chặt hắn không chịu buông, không làm sao dứt ra được.

"Thiên Lan tiểu thư, trai gái khác nhau, xin ngươi chú ý thân phận." Sắc mặt Đế Lâm Uyên đã có chút đen.

"Trai gái khác nhau? Thiên Lan là đang muốn theo đuổi Đế công tử, có thể cùng Đế công tử tiếp xúc thân mật Thiên Lan cầu mà không được, làm sao có thể để ý ánh nhìn thế tục" Thiên Lan cười cười nhìn Đế Lâm Uyên, nắm tay thôi mà, có gì mà trai gái khác nhau?

Trong con ngươi Đế Lâm Uyên mang theo một chút hàn quang, trong tay dùng sức lôi kéo, Thiên Laan liền ngã vào trong lồng ngực của hắn, một tay khác dễ dàng giữ vòng eo Thiên Lan, chậm rãi cúi người sát vào gò má Thiên Lan.

Thiên Lan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn gương mặt tuấn mĩ đang không tiến lại gần, tim đập tình thịch, trêm mặt cúc bất giác hiện lên hai đóa hoa đỏ hồng, cho dù là ai nếu bị một tuyệt thế mĩ nam ôm vào lòng thế này tim đều vô thức mà đập loạn, Thiên Lan hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng.

"Thiên Lan tiểu thư nếu lần nữa khiêu khích tính nhẫn nại của ta, tốt nhất cầu khẩn đây không phải lần cuối cùng." Đế Lâm Uyên hơi nghiêng đầu, âm thanh lạnh nhạt không chút trọng lượng đập thẳng đến bên tai nàng.

Thiên Lan thuận thế ôm lấy cổ của hắn, đem chính mình hướng về phương hướng của hắn đưa tiễn, đồng thời ghé vào lỗ tai hắn nói: "Đế công tử phong hoa tuyệt đại, Thiên Lan lòng sinh ngưỡng mộ, tin tưởng Đế công tử sẽ không ra tay đối với một nữ tử ngưỡng mộ mình, có đúng hay không?"

Ngữ điệu mang theo dáng vẻ của một tiểu nữ tử thế gia, lại mang theo vẻ mê hoặc của một nữ tử yêu mị, làm Đế Lâm Uyên thân thể có chút cứng đờ, nhanh chóng đẩy Thiên Lan ra, sắc mặt đã trở nên âm hàn, phủi tay áo tiếp tục hướng lên trên đi tiếp.

Thiên Lan đứng tại chỗ nhìn bóng người Đế Lâm Uyên, trong lòng cười lớn, hóa ra Đế Lâm Uyên không chịu nổi đùa giỡn a!

Đế Lâm Uyên đi rất nhanh, nhưng hắn phát hiện nữ nhân yếu đuối như Đóa Nhi Bạch Liên Hoa trước kia vậy mà chỉ cách hắn có vài bước chân, vẻ mặt nhàn nhã, làm gì có vẻ gì là bộ dáng muốn sống muốn chết vừa rồi.

Nữ nhân đáng chết, lại lừa hắn,Đế Lâm Uyên càng tức giận mà đi nhanh hơn, đợi đến khi hắn mặt đen xì đi đến lưng chừng núi, mấy hắc y nhân kia nhìn thấy bộ dạng của Đế Lâm Uyên đều đồng nhất đứng thành một hàng, bình tĩnh mà lùi lại vài bước.

Động tác tiêu sái chỉnh tề, phối hợp đều như nước, rõ ràng là kết quả của việc thường xuyên luyện tập.

Đế Lâm Uyên nhìn lướt qua thuộc hạ vô căn cứ, sắc mặt càng ngày càng đen, xem ra hắn đến đổi một nhóm thị vệ.

Nếu như mấy hắc y nhân kia mà biết được suy nghĩ lúc này của Đế Lâm Uyên, nhất định sẽ lập tức hô hoán, bọn họ thật sự không muốn làm việc dưới trướng của vị chủ tử buồn vui thất thường này nữa.

Một lúc sau, Thiên Lan mới chậm rãi xuất hiện, từ trên vách vúi trèo lên đến nên liền ngồi phịch xuống dất, leo núi thật sự cũng rất mệt người đó, đặc biệt là trên núi lại toàn là đá cuội hỗn loạn nữa.

Mấy hắc y nhân nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Thiên Lan, nhất loạt đều chê trách công tử nhà mình, cô nương này bộ dáng cũng không tồi, dù sao ngài ấy cũng nên thương hương tiếc ngọc một chút chứ?

"Lối vào ở nơi nào?" Đế Lâm Uyên thấy Thiên Lan tới, lập tức lên tiếng dò hỏi.

Mọi người ngươi xem ta một chút, ta xem ngươi một chút, cuối cùng mấy người đồng thời đem ma trảo đưa về phía thân thể ...nhất kiều tiểu kia, người kia không có phòng bị, lảo đảo một cái, đụng vào Đế Lâm Uyên trước miễn cưỡng dừng lại.

Gương mặt như búp bê toàn là vẻ uất ức, giận dữ trừng mắt với mấy kẻ phía sau, mà mấy người đó kẻ nhìn trời cứ nhìn trời, người nhìn đất cứ nhìn đất, không thèm ngó tới.

Đỉnh đầu lạnh lẽo, tầm mắt đang không ngừng ''nướng'' hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, trên mặt bỏ ra một vệt cười, "Gia, ở bên kia." Hắn chỉ chỉ một bụi cây trên vách núi.

Trên vách núi hiện ra một đường vòng cung nhìn như bị người ta đào đi một khoảng vậy, vị trí bọn họ tìm được là một cái đài không lớn lắm, nói là không lớn, nhưng thực tế khoảng trên dưới mười mét, trên vách núi mọc đầy những lùm cây nhỏ thấp bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro