Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Luhan

Sau khi bài hát chấm dứt, các thành viên chia nhau ra đứng trên sân khấu, nhóm thiếu niên lười nhác đứng vào vị trí đã được sắp xếp, chậm rãi xếp thành hàng bắt đầu tự giới thiệu.

" Xin chào mọi người, tôi là baby của EXO Sehun "

Trên sân khấu thiếu niên dùng giọng nói ngọt ngào tự giởi thiệu về bản thân, môi hồng răng trắng. Đẹp trai như hoàng tử ma cà rồng sống ở trong lâu đài nhiều năm vậy, ánh đèn sân khấu chiếu xuống khuôn mặt ẩn ẩn tà khí, mồ hôi chảy xuống cổ sau khi thực hiện những vũ đạo mạnh mẽ. Nghe thấy phía dưới có những tiếng hét chói tai, thiếu niên ngại ngùng cúi đầu liếm liếm môi, lúc sau đầu hướng sang bên cạnh tìm kiếm gì đó.

" Đệ đệ lại đang nhìn ca ca kìa !"

" Xunlu! ! !" tiếng hét của một nhóm nhỏ như đốm lửa cháy lan ra xung quanh vậy, " Xunlu !!" Tiếng hô nháy mắt tràn ngập tất cả mọi nơi. Trên sân khấu bộ dạng của các thành viên rõ ràng là đã nghe được, Chanyeol lại rung đùi đắc ý ngón tay bắt đầu chỉ trỏ xung quanh.

Luhan như cũ nở ra nụ cười giống như thiên sứ, chính là đôi mắt luôn luôn tràn đầy ánh sáng, có một chút ảm đạm tiến đến gần người bên cạnh, bình tĩnh nói " Đừng để ý."

" Không sao đâu" người bên cạnh không ai là không cười, " Chạy nhanh chuẩn bị giới phần giới thiệu của mấy người đi, mỗi lần đều là câu nói ấy, tôi nghe rất phiền nha."

" Nói tiểu gia ít thôi a! Cẩn thận gia tước ngươi." Luhan nhanh nhẹn nhấc tay lên mà chỉ lung lay một chút cái mic đã bị Huang Zi Tao lấy mất, giương nanh múa vuốt cười đùa với Luhan.

Cuối cùng buổi biểu diễn cũng nhanh kết thúc, hai đội K và M như thường lệ chia nhau lên xe, Oh Sehun vẫn như trước nghe tiếng cười của Luhan mà mù quáng đi theo quản lý lên xe M.

" Hyung~~" giọng nói nhẹ nhàng làm nũng, Oh Sehun dùng đầu của mình dựa vào người bên cạnh, giống như con cún nhỏ tìm chỗ cọ cọ, người bên cạnh sủng nịch sờ sờ đầu của cậu, đem đầu của mình nhẹ nhàng đặt lên đầu Oh Sehun.

2. Oh Sehun

Ai cũng biết rằng Oh Sehun phi thường thích Luhan, thích đến mức lúc nào cũng phải dính lấy một chỗ. Chỉ có Luhan biết người cậu ấy thích là ai. Sự che chở và giúp đỡ từ Luhan, chính mình cũng có cơ hội để tiếp cận gần gũi với người nọ, thậm chí còn có khuynh hướng thân mật hơn nữa.

Kể từ lúc trở về tới nay, Oh Sehun luôn cảm thấy cuộc sống thật hoàn mỹ, mọi người có thể cùng nhau chung sống. Chỉ có một việc, làm cho hắn cảm thấy có chút phức tạp thậm chí khổ sở. Luhan gần đây thái độ đối với mình có chút kì quái, vẫn như trước chiếu có mình, nhưng lại đặc biệt không giống như vậy, người ấy vẫn như trước mang cậu đi uống trà sữa, lại phá lệ mang theo cả Đào Tử và Kai. Tóm lại cậu cảm thấy rằng, Luhan đang chậm rãi cách xa mình.

" Sehun! Đang nghĩ cái gì vậy?" Chanyeol vỗ tay, dùng cánh tay đập đập Oh Sehun đang đi vào cõi thần tiên gọi, thằng bé này, đang lúc nhận giải thưởng mà nghĩ linh tinh là không tốt đâu." A~ không có a." Oh Sehun bị người bên cạnh làm cho hoảng sợ lắc lắc đầu, lúc này mới chậm nửa nhịp bắt kịp mọi người cùng nhau vỗ tay.

Giải thưởng Sohu đã trao xong, phần encore cũng bắt đầu. Oh Sehun đối với các tiền bối cúi chào lễ phép, đứng thẳng lên, liền thấy Luhan đang đứng cách đó không xa, tiến lên hai bước liền có một người nhào vào lồng ngực, cúi đầu một chút, hóa ra là mình đang tập trung vào người kia, người nọ nhìn thấy cậu, trên trán còn có lấm tấm vài giọt mồ hôi trong suốt, bời vì cậu khá cao nên người kia ngẩng đầu lên nhìn thấy Oh Sehun nở nụ cười rạng rỡ liền bị xoáy vào: " Sehun, thật tốt, chúng ta làm được rồi!"

Nhìn thấy người ấy như vậy, Oh Sehun liền nở nụ cười, vòng tay thành hình tròn ôm lấy: " Hyung, Chúng ta làm được rồi "

Hai người ôm nhau một giây ngắn ngủi liền buông ra, Oh Sehun một lần nữa ngẩng đầu, Luhan đứng xa chỗ cậu hai bước, ở phía sau đứng nhìn ngây người như khúc gỗ. Nhìn về phía cậu yếu ớt nở nụ cười dùng tay ra hiệu cố lên, xoay người cùng Kai cãi nhau ầm ĩ.

Oh Sehun có chút mất mát, thật ra người đầu tiên cậu nghĩ đến việc chia sẻ vui sướng chính là Luhan, cho dù không ngờ nhận được cái ôm từ người mà mình thích, cũng là nghĩ muốn lập tức đến ôm Luhan, nhưng ở trên sân khấu, người ấy cũng không có ý lại đây tìm mình.

Đột nhiên nhớ lại lúc Luhan thích nghịch cằm của cậu, Luhan trước mắt lịch sự chu đáo này làm hắn cảm thấy có chút mất mát, mà chính cậu cũng không biết vì sao lại cảm thấy mất mát như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro