Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Luhan.

Luhan cảm thấy mình bắt buộc phải dành thời gian đi bệnh viện mới được, sau khi trở về, thời gian luyện tập lại càng thường xuyên hơn, thân thể mệt mỏi đã chạm tới giới hạn, hơn nữa trước kia dùng nước lạnh sau khi đá bóng nhễ nhại mồ hôi đã tạo thành thói quen, gần đây lại càng không ngừng ho khan, trường quay hôm nay cũng hoàn thành một cách nhanh chóng, chịu được đến hiện tại, cảm thấy đầu choáng váng đau đến sắp nứt ra rồi.

Sau khi tắm rửa xong, mệt mỏi đẩy cửa kí túc xá, chuẩn bị đắp chăn đi ngủ thì lại thấy được Oh Sehun cùng  Zhang Yi Xing  nói nói gì đó, cười đến ngây ngô, lại nhìn đến người đó trong nháy mắt khóe miệng rũ xuống, như là bị ủy khuất.

"Luhan, anh về rồi" Zhang Yi Xing  thấy Luhan tiến vào, đứng dậy " Sehun đến . . . . "

" Để thằng bé ở đây tối nay đi, đầu của anh rất đau, anh đến phòng nhóm trưởng ngủ." Luhan dùng tiếng trung nói xong, leo lên giường cầm gối của mình rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Gõ cửa phòng của Wu Yi Fan, chính mình cũng không giải thích cái gì, cầm gối ném lên giường Wu Yi Fan, bịt kín chăn rồi nặng nề đi vào giấc ngủ. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ cảm giác như có ai đó sờ vào trán cậu thử độ ấm, nghe được giọng của Zhang Yi Xing  tiến vào đưa thuốc. Cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ. Cậu mơ thấy rất nhiều chuyện, mơ chính mình đang bước đi trong sương mù, phía trước có một thân ảnh quen thuộc, người nọ quay đầu lại, hóa ra là cha của mình, cha nhìn mình nói " Ra ngoài cũng không cần khiến nhà họ Lộc mất mặt!", sau đó là biến thành mình lúc nhỏ, miệng phát ra tiếng khóc trẻ em, có người vỗ vỗ vai Luhan nói " Lộc gia, đã quyết định đi, thì không cần quan tâm đến tụi anh! Thành đại minh tinh rồi thì trở về khiến anh em tự hào," Sau đó khuôn mặt kia phát hiện lại chính mình biến thành người đã đưa mình thành ngôi sao, " Em học sinh, xin chào, có hứng thú đến SM làm thực tập sinh không?" cuối cùng lại biến thành cô gái mình thích, trên mặt đầy nước mắt " Hai ta vẫn là chia tay đi."

Lúc sau mọi thứ đều biến mất, xung quanh lại trở thành một mảnh đen tối, cậu càng hướng về phía trước mà đi, bất tri giác đã tới phòng luyện tập ở SM, cậu thấy mình qua các thời kì, cậu dường như đang di chuyển trong quá khứ, không quan tâm đến bất cứ thứ gì mình nhìn thấy. Cậu nhìn thấy chính mình vừa mới tiến vào công ty trong lòng đầy tin tưởng, nhìn thấy chính mình khổ sở và lần đầu tiên bị gây khó dễ, nhìn thấy được chính mình nản lòng vì thời gian chờ đợi, cậu nhìn thấy chính mình lần đầu tiên khẩn trương đặt bút ký tên với tấm lòng đầy cảm kích.

Cuối cùng là toàn bộ sân khấu, cậu nhìn trên không trung là những mảnh ruy băng rực rỡ, nhìn xuống dưới là sự cổ vũ của mọi người, nhìn xung quanh là các giọng nói thật tâm chúc mừng của các tiền bối, nhìn thấy các thành viên trong nhóm ôm nhau ăn mừng, nhìn đến Sohu đã nhịn không được bắt đầu khóc, sau đó quay đầu, thấy Sehun và Zhang Yi Xing   cùng một chỗ ôm nhau, hết thảy líu lo không dừng, giống như là tận thế của trái đất sắp đến vậy.

" Bi ----------- "

2. Oh Sehun

Oh Sehun bắt đầu thích Zhang Yi Xing   vào lúc nào nhỉ? Cậu cũng không biết nữa , giống như là không biết thời điểm nào chính mình cùng Lộc Hàm có bao nhiêu tốt đẹp vậy.

Lần đầu tiên gặpZhang Yi Xing  , đã là lúc Zhang Yi Xing   vào công ty sau hai ba tháng, thời gian đó vẫn chưa hết trẻ con, mắt cười đều là trong sáng tốt bụng, không quá hiểu tiếng Hàn, một lời nhiệt tình đến bắt tay cậu " Xin chào~ tôi là . . . đến từ Trung Quốc . . . Zhang Yi Xing . . đầu . . . lần gặp mặt. What's your name?"

" Phốc " Oh Sehun lạnh như tượng rốt cục bị màn chào hỏi nửa tiếng Hàn nửa tiếng Anh này làm cho nở nụ cười, cậu ngược lại giơ tay ra bắt lấy tay anh nói " Tôi là Oh Sehun, nice to meet you."

Sau lần gặp mặt đó, lần nữa gặp lại là 6 tháng sau, khi đó Zhang Yi Xing   rõ ràng đã trở nên thành thục hơn nhiều, người cũng gầy đi không ít, không có ai biết là thực tập sinh mới, mà tiếng tăm bên ngoài là " Thần của thực tập sinh .", bọn họ đụng nhau ở ngoài hành lang, Zhang Yi Xing   chính là lãnh đạm vuốt vuốt cằm. Oh Sehun mang theo nghi hoặc nhẹ nhàng gọi " Zhang Yi Xing?" người nọ mới ngẩng đầu lên nhìn kĩ mình, sau đó nở ra nụ cười ấm áp" Oh Sehun? Đã lâu không gặp nha~" tiếng Hàn so với lần đầu gặp mặt đã tốt hơn rất nhiều. Tuy nói là đang cười, nhưng trong mắt lại mang theo một chút cảnh giác.

Kim Jong In nói cho mình không ít về sự tình của Zhang Yi Xing  , khi đó mới biết người này hóa ra lớn tuổi hơn mình. Mới biết được người nọ ở Trung Quốc, được lựa chọn từ cuộc thi. Mới biết được người nọ sau khi đến công ty được năm tháng đã nhận không ít lời châm chọc, khiêu khích, đả kích ngấm ngầm hay công khai. Mới biết được lí do vì sao buộc chính mình không có vũ đạo biến thành " Thần của thực tập sinh ". Khi đó, chính mình cuối cùng cũng hiểu được người nọ vì sao nửa năm ngắn ngủi bị bức bách thành một người ít nói như vậy.

Về sau trở nên thân hơn, cậu cũng không thể gặp lại một Zhang Yi Xing chân chính hay tươi cười nữa, cho đến khi Luhan vào công ty. Thời điểm mà mình nhìn thấy Luhan, Zhang Yi Xing cũng đứng bên cạnh liền, Luhan tay trái ôm lấy vai của Zhang Yi Xing, dùng ngôn ngữ mình nghe không hiểu, Zhang Yi Xing liền nở nụ cười, nụ cười phát ra từ bên trong bản thân, khóe miệng nhếch lên tạo nên cơn xoáy mê người.

" A, Sehun!" Zhang Yi Xing hướng mình phất tay, đem Luhan tiến đến trước mặt cậu " Đây là Luhan. cũng là người Trung Quốc, hôm nay mới tới công ty, về sau phải để ý nhiều hơn nữa a!"

" Xin chào, em là Oh Sehun" Sehun cúi đầu lễ phép chào hỏi, Luhan cười cười đi đến trước mặt " Này em quả thực đáng yêu! Về sau cũng đi theo anh đi. Đi thôi, anh đưa đi uống mấy đồ này nọ nha!" Cậu gật đầu lặng lẽ tăng tốc độ đi đến cạnh Zhang Yi Xing.

Zhang Yi Xing nhìn mình khẽ cười, sau đó xoay người vỗ Luhan một cái, nói cái gì chính mình nghe không hiểu, Luhan chỉ cần nói một câu, hai người vừa cười vừa khoác vai nhau đi.

" Này Luhan nhất định là người tốt". Oh Sehun nhìn nghiêng mặt Luhan trong lòng âm thầm nghĩ " Có thể khiến Zhang Yi Xing cười đến như vậy thì chắc chắn là người tốt, cực kì tốt". Quả nhiên Luhan là một người tốt, anh ấy đưa mình đi uống trà sữa, cùng mình đi dạo phố, mua cho mình những bức tranh châm biếm, thậm chí cha mẹ còn gửi đồ ăn cho anh ấy. Thật là một người anh giống như cùng nhau lớn lên với cậu vậy.

Sau bao lần suy nghĩ đau đầu, Oh Sehun mới dám đem chuyện mình thích Zhang Yi Xing nói ra. Hơn nữa đối phương nhất định sẽ giúp mình.

Bởi vì, Luhan là người anh tốt nhất của cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro