Chương 3 (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Oh Sehun

Buổi chiều, Luhan theo lời hứa dẫn Sehun đi uống trà sữa, hai người mặc quần áo bình thường đi cửa sau của công ty ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã bị fan phát hiện, bọn họ trước tiên không thể tin nổi mà mở to hai mắt nhìn, lúc sau cũng sắp khóc nhìn theo hướng Luhan dùng tiếng trung gọi tên.

Luhan có chút xấu hổ gật gật đầu về phía họ, liền túm lấy Oh Sehun tiến lên phía trước.

" Là fan của anh sao?" Oh Sehun trộm quay đầu lại phía sau vui vẻ hướng về phía fan hô to hỏi.

" A? Aww~"

" Bọn họ là kêu Lộc Hàm sao?" Oh Sehun cẩn thận nhớ lại đã nghe thanh âm ấy ở đâu rồi, mở miệng bắt chước " Xin~lu? xinlu là cái gì a? Giống như đã nghe thấy ở đâu rồi."

" Cái gì cũng không phải đâu." Luhan máy móc chuyển hướng đề tài " Hay là anh dẫn em đi ăn thịt nướng nhé? Đến tiệm trà sữa bây giờ rất đông người, bị nhận ra sẽ phiền toái."

" Được rồi~" Sehun ngay lập tức bị thịt nướng hấp dẫn, vẫn không quên mình phải vơ vét người này một chút " Vậy uống trà sữa sau khi anh mời đi."

Hai người rất nhanh lái xe đến quán thịt nướng thường xuyên tới, ngồi xuống gọi phục vụ bắt đầu chọn món ăn.

Oh Sehun cảm thấy bản thân thực hưng phấn, cậu không nhớ lần cuối cùng cùng Luhan ăn cơm là lúc nào nữa, lúc nói chuyện giọng nói cũng không phát giác ra có điểm làm nũng: " Anh, em có thể ăn nhiều thịt một chút không?"

" Nếu thiếu, cùng lắm thì anh đưa em cắm ở trong này là được." Luhan cười xoa xoa mái tóc nhiều màu của Oh Sehun, tay giống như người mát xa chuyên nghiệp " Da đầu còn đau phải không? Tóc nhuộm thành như này rất dễ bị bệnh."

" Da đầu khá đau." Oh Sehun được một tấc lại tiến thêm một bước, giọng nói càng ngày càng nũng nịu hơn trước, ấu trĩ còn hơn cả trẻ con.

Kĩ năng luôn luôn làm nũng của Sehun sớm đã phát chán rồi. Sinh nhật tuổi 20 nguyện vọng đầu tiên chính là: be an adult. Không làm nũng, không tỏ ra yếu kém, chuyện của mình tự mình làm. Chuyện này chính mình đã làm được rồi, lên mạng ngẫu nhìn tìm kiếm tin tức sẽ nhìn thấy bình luận cảm thán " Em út vội vã trở thành một người đàn ông!". Chính là, chỉ có ở trước mặt Luhan, cậu mới không phát hiện được mình trở về bộ dáng trẻ con, bộ dáng mãi mãi không thể lớn.

" Lần sau đừng làm cho chị cody . . . ." Luhan còn chưa nói dứt lời, liền bị điện thoại cắt ngang, ánh mắt ý bảo Sehun tiếp tục gọi món.

Oh Sehun liên tục chọn đồ ăn, đợi đến lúc Luhan cúp máy hỏi " Anh quản lý sao?"

" Không phải, là Đào Tử," Luhan cầm thực đơn, gọi thêm hai phần thịt nướng " Thằng bé hỏi chúng ta đang ở đâu, anh gọi qua đây rồi."

" Không được!" Oh Sehun lắc đầu, " Rõ ràng là nói cùng em ăn cơ mà."

" Thằng bé cùng Yi Xing vừa mới luyện tập xong, chưa ăn gì cả." Luhan ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Oh Sehun " Cho dù vậy thì em cũng không muốn hai người họ đến sao?"

" Kia cũng . . . . ." Cho dù có Zhang Yi Xing đi cùng, nhưng cậu vẫn là muốn cùng Luhan ở một mình cùng nhau, dù sao cũng đã rất lâu mới có cơ hội một mình cùng Luhan ăn cơm.

Sắc mặt Luhan trở nên không tốt lắm, Oh Sehun không nghĩ muốn làm cho Luhan cảm thấy mình giống nhóc con sinh khí, cúi đầu không thèm nói, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng như con muỗi nói " Vậy thì đến đi."

Chỉ cần anh không giận em,  thế nào cũng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro