Chương 4 (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Oh Sehun

Oh Sehun ở trên vai Zhang Yi Xing vùi đầu vào cổ, cọ cọ thiếu chút nữa chảy nước mắt. Bản thân vì sợ rằng một ngày Luhan sẽ không thích mình nữa, hôm nay rốt cục lấy dũng khí nói ra, nghĩ rằng có lẽ đó là suy nghĩ vớ vẩn của mình, vội vàng muốn xác nhận không bị người anh mình thích nhất chán ghét. Chỉ là, Luhan từ đầu tới cuối chỉ cười nhìn cậu không nói cái gì, rốt cuộc tâm tư của bản thân như vậy lạnh đi.

May mắn Zhang Yi Xing   bọn họ tới rất nhanh, bản thân không mất mặt khóc chạy ra ngoài. Cố ý nói cho Luhan nghe những lời này, đó, kia, là vì lòng tự tôn nho nhỏ muốn trả thù. Hoàn toàn là tác phong của của một cậu bé, sẽ không nghĩ đến cảm xúc của người khác, thầm nghĩ chính mình nói ra thực vui vẻ.

Không ai so với bản thân rõ hơn, đối với mình anh là người tốt nhất, bắt đầu theo từ 16 tuổi, chính là Luhan.

Ngày mới gặp nhau, Luhan nghe mình hét lên trà sữa, lúc sau cùng nhau trở về phòng ngủ, Oh Sehun và Luhan mới biết được đối phương chính là bạn cùng phòng mới của mình.

Oh Sehun vĩnh viễn nhớ buổi chiều hôm ấy, ánh mắt của Luhan trong suốt nhìn mình, mang theo ý cười, dường như rất vui khi cùng với mình ở một phòng, anh nghiêng nghiêng đầu, vươn tay phải, lông mi sau giờ ngọ bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng kim chớp chớp, khóe miệng nhếch lên, " Bạn cùng phòng mới, xin chào, tên anh là Luhan, về sau mong em sẽ chiếu cố anh nhiều hơn a~"

" Vâng vâng." Oh Sehun nhìn người con trai trước mặt, dùng sức gật đầu.

Luhan nâng tay vỗ vỗ bả vai Oh Sehun, " Thật là một đứa trẻ ngoan a, về sau có việc gì liền nói với anh, anh sẽ giải quyết giúp em." Từ đó về sau, bản thân được Luhan bao bọc dưới cánh chim, không phải lo lắng gì cả, việc gì cũng tự mình làm, cậu vui vẻ đứng cạnh hưởng thụ làm người được anh nuông chiều, tồn tại bộ dáng cực kỳ được chiều chuộng.

Mà hiện tại, Cái kia đem bản thân nuông chiều thành như vậy mặt khác chính mình lại tùy hứng cố tình gây sự. Điều này sao có thể không làm cậu tủi thân, là anh đem em che trở thành đóa hoa trong căn phòng ấm áp, hiện tại cảm thấy mình mất đi sự kiên cường.

Oh Sehun ở trên vai Zhang Yi Xing suy nghĩ một lát, Zhang Yi Xing vỗ vỗ cậu, nói rằng thịt nướng đã chín có thể ăn được rồi, Oh Sehun lúc này mới ngẩng đầu lên, dựa theo miếng thịt nướng liếc trộm về phía đối diện.

Luhan mặt lạnh tanh cùng Huang Zi Tao dùng tiếng trung nói chuyện, không biết nói về vấn đề gì, cậu cầm lấy chiếc đũa đập đập Huang Zi Tao, nhanh chóng muốn liếc nhìn mình một cái.

Oh Sehun vẫn giận dữ về việc mình không có thiên bẩm về ngôn ngữ, cũng không thích người khác trước mặt mình nói tiếng mà minh nghe không hiểu, nghe cuộc nói chuyện của hai người đối diện, Oh Sehun bực bội một lúc, gắp một miếng thịt, miễn cưỡng nói: " Huang Zi Tao, cậu có thể nói tiếng Hàn không vậy?"

" Mo? " Huang Zi Tao không lường trước được Oh Sehun sẽ đột ngột hỏi một câu như vậy, mở miệng nói ra việc bọn họ mới thảo luận: " Tôi cùng Lu ge nói vừa nãy ở cửa sau công ty nhìn thấy fan của hai người."

" Fan của chúng tôi?" Oh Sehun hỏi ngược lại.

" Ừ, chính là Hunlu fan a, fan của cậu và Lu ge đó." Huang Zi Tao vừa nói vừa liếc mắt nhìn Luhan, Luhan thật sự không có phản ứng nào, đang suy nghĩ để Zhang Yi Xing đảo thịt nướng.

" Phải không?" Oh Sehun lúc này mới phản ứng lại mình nghe được là " Xinlu" hóa ra chính là " Hunlu". Cậu ho khan một cái, có chút ngượng ngùng.

" Mấy fan ấy nhìn thấy hai người đều rất kích động, tất cả đều đã khóc." Huang Zi Tao nhìn Luhan không có phản ứng, cũng vui vẻ cùng Oh Sehun nói chuyện,

Oh Sehun tâm tình tốt lên không ít, cậu nhìn về phía Luhan có chút chờ mong, hy vọng Luhan có thể nói gì đó. Luhan quả nhiên bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn qua Huang Zi Tao, sau đó nhìn mình gằn từng tiếng nói:

" Trên sân khấu chỉ là diễn trò mà thôi, chả có cái gì mà phải kích động như vậy cả. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro