Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 Luhan

Huang Zi Tao đến Hàn Quốc mới được hai năm, nghe không hiểu từ cao siêu như " Diễn trò ". Nghĩ rằng Luhan nói đến fan của hai người thì vì cái gì lại kích động như vậy, liền chuyển lại mấy lời của fan nói cho Luhan " Mấy người đó nói, đã lâu không nhìn thấy hai người cùng một chỗ, ở sân khấu như thế nào cũng không đứng gần nhau."

" Tao ca! Ăn thịt!!" Zhang Yi Xing vội vàng gắp một đống thịt còn lại nhét vào mồm Huang Zi Tao.

Huang Zi Tao lần này bị " khách mời " làm sợ gần chết, nhai nhồm nhoàm hai lần rồi nuốt hết vào, lau miệng dính đầy mỡ, theo thói quen mồm chuẩn bị phun trào, lại bị sắc mặt không tốt của ba người xung quanh nhắc nhở chớ lên tiếng.

" Luhan, em đi toilet, cùng đi đi" Zhang Yi Xing đứng dậy.

Huang Zi Tao trong lòng thầm hét một trăm lần. Cùng đi WC không phải chuyện của mấy nữ sinh hay sao, hai cái đàn ông như vậy mà sao lại đi cùng nhau? Cảnh tượng ngọt ngào của mấy fan cuối cùng đã được chứng kiến tận mắt rồi!!, chỉ là không khí bây giờ rất ngại ngùng, Huang Zi Tao nhanh chóng gắp mấy miếng thịt nhét vào miệng.

Zhang Yi Xing cùng Luhan đi toilet, hai người đứng trước bồn rửa tay, ánh mắt Zhang Yi Xing nhìn khuôn mặt Luhan trong gương, lo lắng tìm từ "Luhan, anh gần đây. . ."

" Anh gần đây không có việc gì hết" Luhan tránh ánh mắt của Zhang Yi Xing, xoay người ngồn lên bồn rửa tay " Không phải vốn dĩ không phải là diễn trò hay sao? Chính em cũng đã nói là rất chán ghét việc quảng bá như này, không phải sao?"

"Nói vậy không sai." Zhang Yi Xing bị Luhan hỏi ngược lại á khẩu không trả lời được " Nhưng mà ..."

" Không có nhưng mà gì nữa, quay lại thôi." Luhan nhẹ nhàng thở ra, gọi Zhang Yi Xing đi ra ngoài, cậu rất lo lắng về cuộc nói chuyện tiếp theo. Vừa mới nói ra câu ấy liền thấy hối hận, từ nhỏ tới lớn thận trọng từng lời nói đến việc làm chính mình thế nào lại trở nên bực bội khi nhắc đến thằng bé ấy. May mắn thay, cậu đã tránh được việc tiếp tục cùng Zhang Yi Xing nói chuyện.

Trở lại ghế, Oh Sehun đang cùng Huang Zi Tao nói gì đó, Huang Zi Tao bị dọa đến cứng miệng, biểu hiện chính là không thể tin được. Nhìn thấy hai người tiến vào, liền ngậm chặt miệng, tựa lưng vào ghế ngồi.

" Nói cái gì vậy??" Zhang Yi Xing tham gia vào cuộc nói chuyện, nhìn Huang Zi Tao một cái rồi hỏi " Tao ge anh làm sao vậy? Vì cái gì bộ mặt trông như mới gặp ma thế kia."

" Bọn anh chỉ ra ngoài có năm phút mà thôi, chẳng nhẽ nơi này đã đổi vua rồi sao?" Luhan nhìn thấy biểu cảm của Huang Zi Tao như vậy cảm thấy rất thú vị, bắt đầu nhìn nhìn.

Huang Zi Tao gật đầu rồi lại lắc lắc, mở miệng lắp bắp " Cái gì cũng không có, Lu ge gọi người phục vụ đến đây đi, em vẫn đói."

" Sehun, em cùng Tao nói gì vậy? Kể chuyện ma dọa hắn sao?" Zhang Yi Xing hay nói đùa nói " Biết rõ em ấy nhát gan như vậy mà."

" Bí mật của em út đó." Oh Sehun miễn cưỡng cười trừ, nhìn qua tâm trạng rất tốt " Anh, chúng ta đi dạo phố đi, em muốn nhìn xem album của chúng ta bán thế nào."

" Được thôi, anh cũng muốn đi xem." Zhang Yi Xing vui vẻ đáp ứng, lại rủ Luhan cùng Huang Zi Tao " Cùng đi đi, dù sao hôm nay chúng ta cũng được nghỉ."

" Em muốn đi!" Huang Zi Tao vùi đầu vào ăn lia lịa, giống như bộ dáng của học sinh tiểu học vậy.

Luhan nhìn thoáng qua Oh Sehun không có phản ứng gì, cúi đầu suy nghĩ rồi nói " Anh không đi, mấy đứa cứ đi chơi thật vui đi."

" Đừng mà!" Huang Zi Tao gấp gáp đến mức nói cả tiếng Thanh Đảo ra, ý thức ngồi đối diện có Oh Sehun, lúc này mới dùng tiếng Hàn " Cùng đi a, bằng không thì tối nay anh định làm gì?"

" Có hẹn với bạn rồi." Luhan cười hối lỗi " Mấy đứa đi thôi, đi cẩn thận không được để nhận ra đấy."

" Vậy tụi em tự đi vậy." Zhang Yi Xing chán nản cúi đầu,

" Ân." Luhan trong lòng thở dài, đêm nay tính toán đi đâu giết thời gian bây giờ, hay là cùng Bánh Bao đi đá bóng nhỉ.

Thời gian nhàn hạ quý giá như vậy, vẫn là đi cùng anh của " hiểu rõ em nhất " đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro