Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Luhan

Bốn người ăn cơm xong, ngồi trên dãy ghế chuẩn bị rời đi, Huang Zi Tao đột nhiên không chịu cùng bọn Oh Sehun đi dạo phố, liên tiếp bịa ra những lí do kì cục.

Zhang Yi Xing bán tín bán nghi không biết nên hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây, mang theo Oh Sehun đi, Luhan xoa xoa đầu Huang Zi Tao " Anh nghe không được nữa! Biện lý do cũng phải tìm cái có lý một chút!"

" Có kết quả tốt là được rồi, quan tâm đến cậu ta nhiều như vậy làm gì?" Huang Zi Tao phất tay, " Đại trượng phu phải biết tránh đi chứ."

" Huang Zi Tao, giáo viên ngữ văn của em nghĩ bụng chắc muốn bóp chết em lắm." Luhan tiện thể đá cậu ta một cái, " Tất cả đều nói ra mau!"

" Giáo viên ngữ văn của em nói, làm không nổi cái bóng đèn!" bộ dạng này của Huang Zi Tao là đã biết tất cả đi.

" Bóng đèn? Nói cái gì . . . . . " Luhan đột nhiên dừng lại, giọng nói nghiêm túc hơn rất nhiều " Em biết rồi?"

" Đúng vậy, bằng không thì làm gì có chuyện gì dọa được em chứ?" Huang Zi Tao trong lòng còn sợ hãi, " Oh Sehun thật muốn dấu diếm đến cùng a. Cư nhiên lại thích Zhang Yi Xing! Ai nhìn cũng sẽ nghĩ người cậu ta thích phải là anh mới đúng!"

Luhan cười khổ, " Cho nên a, Huang Zi Tao em phải đối xử với anh thật tốt vào, anh không có ai thương a"

" Không thành vấn đề, cứ giao cho em, Lu ge anh về sau chính là anh em tốt của em nha!" Huang Zi Tao vỗ ngực, " Nhưng là anh phải đối với em tốt như đối với Oh Sehun cơ! Từ giờ trở đi, chỉ cho phép anh đối xử tốt với một người; phải thương em, không được nói dối em, phải đáp ứng mọi chuyện của em, tất cả anh đều phải làm được; mỗi câu nói với em đều phải thật tâm. Không được gạt em, mắng em, phải quan tâm em, khi người khác bắt nạt em thì anh phải là người đầu tiên giúp em, khi em vui vẻ thì anh phải cùng em vui vẻ, khi em không vui anh phải làm cho em vui; . . . . . . Đauuuu!!"

Luhan nhìn Huang Zi Tao đang che đầu, vẻ mặt đầy hắc tuyến " Đừng tưởng anh không biết là em lấy mấy lời nay trong phim ra!!"

" Chỉ có Oh Sehun anh mới đối tối như vậy chứ gì!!! Em vẫn cảm thấy hai người nên tham gia chương trình của MBC " Bố ơi mình đi đâu thế?" đi!! Anh chính là đang nuôi một đứa nhỏ đấy chứ."

Nuôi đứa nhỏ? Luhan lắc đầu, xú tiểu tử Oh Sehun kia mà gọi là đứa nhỏ sao. Buổi tối hôm đó ai ở phòng bọn họ vòng vo nửa ngày, đến lúc đi cũng không chịu đi, bản thân định đứng dậy bắt thằng bé đi ngủ, ai ngờ thằng bé lại dám tiến gần đến tai cậu nói một câu, ngủ ngon, con trai. Không đợi cậu dùng gối đánh mình, thằng bé đã nhanh như chớp chạy ra ngoài.

" Đừng có mà lắc đầu, đây là chuyện rõ như ban ngày rồi có được không," Huang Zi Tao xót xa nói " Rõ ràng có nhiều em như vậy, dựa vào cái gì mà Oh Sehun lại được chiều chuộng nhiều như vậy, em với cậu ta đều là em út nha!"

" Vậy em từ hôm nay đổi tên thành Lộc Tử Thao đi, anh sẽ hảo hảo yêu thương em nha" Luhan rất đại gia lấy tay làm thành chữ " L"

" Vậy thì được gì, tên chỉ là danh hiệu mà thôi, kia về sau anh sẽ đưa em đi uống trà sữa một mình, trước tiên sau khi luyện tập sẽ lấy cho em khăn và nước, tối thì chơi game với em, cuối tuần đem em đi dạo phố, trong lúc ăn thấy món ngon phải gắp cho em trước, nếu em có nhàm chán gọi nhiều cuộc cho anh thì anh đều phải bắt máy. . . . "

" Anh là nô lệ của em đấy à?"

" Trước kia anh đối xử như vậy với Oh Sehun còn gì! Có mắt là nhìn thấy, hơn nữa, cái này cũng chỉ là một phần, cũng không biết về sau có phải sẽ đối tử càng tốt hay không" Huang Zi Thao quẹt miệng, " Dù sao hiện tại em cũng họ Lộc, vậy về sau anh cũng phải đối với em như vậy a, anh ruột."

" Đi a. Đi thôi, anh ruột đưa em đi đến quán tiếp theo." Luhan vỗ vai Huang Zi Tao, chính mình vì Oh Sehun mà không để ý những người bên cạnh, Huang Zi Tao bỗng nhớ lại chuyện Luhan nói có hẹn với người khác.

" Anh cùng em cũng giống nhau thôi, không nghĩ mình làm bóng đèn nổi a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro