Chương 6 (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Oh Sehun

" Oh Sehun, chúng ta có nên trước tiên trở về ký túc xá một chuyến rồi mới đi không?" Zhang Yi Xing có chút lo lắng, hôm nay không nhầm là thứ sáu, đi dạo thì phải cải trang cho thật tốt, còn có không ít thành viên, nếu như bị nhận ra chính là gây ra phiền toái rồi.

" Không cần lo lắng~ em đã mang theo rất nhiều đồ rồi." Nói xong, Oh Sehun đem mấy đồ trong balo đổ ra, lấy hai cái râu giả, tóc giả cùng kính mắt. Đưa cho Zhang Yi Xing, tiếp tục lấy ra hai cái áo khoác.

" Em út đã chuẩn bị thực sự tốt a," Zhang Yi Xing gật đầu khen ngợi " Vốn dĩ muốn cùng Lu ge đi sao?"

" Ân." Oh Sehun có chút mất mát, cậu chuẩn bị cả ngày, đi đâu, làm gì. Thậm chí còn viết ra giấy thỉnh thoảng bỏ ra xem. Chỉ tiếc . . .

Cậu nhìn vào hai cái áo khoác, phồng miệng nói với Zhang Yi Xing " Nhưng mà, cùng Yi Xing hyung em cũng rất vui a. Em rất thích Yi Xing hyung đó."

" Vậy là tốt rồi, anh sẽ giúp em dán râu nha" Zhang Yi Xing cầm một cái râu, nhẹ nhàng dính ở dưới mũi Oh Sehun, dí sát vào nhìn nhìn, Oh Sehun có thể cảm giác được hô hấp của Zhang Yi Xing ở trên người mình, ngửi thấy được mùi sữa tắm tươi mát, kỳ quái chính là, bản thân lại không giống như chương trình " Nai con loạn nhịp " trên TV, chỉ là đơn thuần cảm thấy vui vẻ. Quả nhiên, mấy chương trình trên TV toàn là gạt người đi, trái tim chỉ có lúc bị bệnh mới có thể " loạn nhịp " thôi.

Zhang Yi Xing đem tóc giả đội lên đầu Oh Sehun, cẩn thận che khuất mái tóc màu hồng, lấy điện thoại ra chụp ảnh, lúc này mới phì cười " Buồn cười chết đi được, tuyệt đối sẽ không có người nhận ra chúng ta đâu."

" Thật không? Cho em xem với" Oh Sehun liếc mắt qua, nhìn thấy chính mình có râu, lại còn đội tóc giả màu đen, trông y hệt như là giáo sư dạy ở trường đại học vậy. Luhan hyung mà nhìn thấy nhất định sẽ cười mình, nghĩ như vậy, liền đem ảnh gửi sang máy của mình.

Quả nhiên lo lắng của Zhang Yi Xing rất chính xác, cuối tuần của hàng băng đĩa đều kín người, chỗ chuyên để album của EXO thì chật cứng, hai người không khỏi lo lắng đứng lên rời đi, tuy rằng ngụy trang thoạt nhìn không có gì sơ hở, nói không chừng có người nào đến gần liền sẽ bị phát hiện, với tình trạng chen chúc như hiện tại, nhất định sẽ bị coi như vật triển lãm, chạy không thoát,

Trao đổi ánh mắt, Oh Sehun cùng với Zhang Yi Xing quyết định không làm càn, tìm quán cà phê nào đó im lặng ngồi xuốn nghỉ ngơi.

" Còn muốn đi đâu nữa không?" Zhang Yi Xing nhìn đồng hồ " Bây giờ là thời gian thuận lợi đi ra rồi"

Oh Sehun thổi thổi mặt cà phê, nhấp một ngụm, tay trái sờ vào túi quần, định rút ra bản kể hoạch nhỏ, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng lại chậm rãi bỏ tay ra. Cậu cũng không hiểu được chính mình nghĩ gì, rõ ràng đây là cơ hội khó mà có được, rõ ràng có thể nhân dịp này tỏ tình với Zhang Yi Xing, nếu không khí tốt còn có thể đem chuyện mình thích anh nói ra. Chính là, trong đầu luôn có giọng nói, đây là kế hoạch mình cùng làm với Luhan, nhất định phải cùng làm với Luhan thì mới có ý nghĩa. Chỉ là hiện tại nên làm thế nào bây giờ? Bên cạnh chính là Yi Xing hyung, chẳng nhẽ cứ như vậy lãng phí một cơ hội tốt soa?

Zhang Yi Xing ở bên cạnh không nói lời nào, nhìn thấy Oh Sehun bặm miệng, nhíu nhíu mày, bộ dáng đáng yêu muốn chết, đứa nhỏ này đang tựa hồ như đang có phiền não, phải yêu cầu thằng bé làm gì mới được " Không bằng chúng ta ra sông Hàn đi?"

Oh Sehun đáy mắt có chút sáng lên, " Sông Hàn cũng được~ em cùng anh còn chưa có đi ngắm cảnh đêm sông Hàn bao giờ đi."

Hai người đến bờ sông Hàn đã là buổi tối, bóng đêm bao trùm mọi nơi, xa xa là cây cầu thắp sáng đèn, mọi thứ nhìn mở ảo như viên ngọc. Oh Sehun cùng Zhang Yi Xing đứng cạnh bờ sông, một trận gió mang mùi thơm ngát thổi đến,

Oh Sehun bị cảnh sắc cùng gió đêm làm cho có chút mơ hồ, quay đầu nhìn thấy sườn mặt thanh tú của Zhang Yi Xing, thở ra nói " Yi Xing hyung, em thích anh."

" Ân?" Zhang Yi Xing quay sang nhìn hắn, nụ cười hiện ra má lúm đồng tiền " Anh cũng thích em a"

" Đối với anh không phải tình cảm anh em," Oh Sehun hít vào một hơi " Nếu là một dạng thích khác, anh có thể tiếp nhận không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro