Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04;

"Chờ đã, anh trai kia thực sự đã làm vậy sao!?" Jisung bịt tai trước giọng nói đột ngột vang lên, gật đầu đáp lại.

"Trời ạ, anh hạ giọng xuống đi. Mọi người sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt kỳ thị đấy. " Jeongin nói với cậu trai đang la hét, Felix xấu hổ gật đầu.

Bây giờ cậu ta đang hơi xấu hổ vì bị nói, quay mặt nhìn đi chỗ khác trong giây lát. "Ôi chết tiệt, xin lỗi về điều đấy. Anh chỉ... anh không thể tin được!"

"Tớ cũng khó mà tin được." Jisung đáp lại, mỉm cười dịu dàng với cậu ta. Rõ ràng là không có gì khác có thể khiến họ ngạc nhiên như vậy, nghe những gì anh trai lạ mặt kia nói làm họ đang rất là kinh ngạc.

"Mà Jisung, cậu đã làm thế nào vậy? Cậu đã làm gì để anh trai nói chuyện với cậu ấy? " Felix tiếp tục tấn công cậu bằng những câu hỏi, cậu ta muốn biết nhiều hơn nữa.

Điều này khiến Jisung nhún vai đáp lại, bản thân cậu cũng không biết câu trả lời. "Tớ không biết. Tớ chỉ nói những điều tớ muốn nói với anh ta và định rời khỏi phòng khách để anh ta có thêm thời gian suy nghĩ nhưng rồi anh ta đột nhiên bảo tớ ở lại. "

"Và sau đó những điều gì đã xảy ra?" Tính tò mò của Felix nổi lên khiến Jeongin chỉ đảo mắt nhìn.

Họ nhìn nụ cười của Jisung đột nhiên hơi chùn xuống, sự bối rối sớm hiện rõ trên mặt họ. "Nhưng sau đó anh ta bắt đầu hét lên và gọi tớ là kẻ nói dối. Tớ chỉ nói với anh ta rằng tớ sẽ luôn ở bên và thề bản thân sẽ không bao giờ rời xa anh ta- "

"Có thể đó chính là vấn đề. " Jeongin đột ngột cắt ngang, khiến Jisung quay sang nhìn em.

Lúc này, cả hai đều vô tình nhìn chằm chằm vào em ấy, tò mò muốn nghe lời giải thích. Điều này khiến Jeongin thở dài thườn thượt khi nhận ra điều đấy, sớm nhận ra tất cả những điều này có nghĩa là gì.

"Ý em là, nếu hai anh nghĩ điều này. Người ta bảo anh ở lại đúng không? Mọi thứ đều có vẻ bình thường và anh ta đang nói chuyện với anh nhưng sau đó anh bắt đầu nói những điều nào khác và đó là lúc anh ta hét lên. Có thể anh đã nói điều gì đó kích động anh ta. " Jeongin gợi ý và Jisung gật đầu đồng tình.

"Em nói đúng... anh ta chê anh và gọi anh là kẻ nói dối, anh ta cũng nói về việc mọi người điều giống nhau và rằng họ sẽ bỏ rơi anh ta. " Jisung gần như đã sớm nhận ra điều gì đó.

"Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Felix bất giác hỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Điều trên khiến Jisung hất đầu về phía Jeongin, cười thật tươi với em. "Cảm ơn em Jeongin! Anh đi đây, anh sẽ cập nhật thông tin mới nhất cho hai người vào ngày mai. "

"Đợi đã! Hai người bọn này có thể đến được không?" Felix đột nhiên hỏi, khiến cả hai người còn lại nhìn cậu ta một cách kì lạ.

"Lee Yongbok Felix, đầu anh không sao chứ? Người ta đang rất sợ hãi và bị thương nặng, anh nghĩ mọi việc sẽ tốt hơn nếu hai chúng ta đến coi anh ta như nào sao." Jeongin hỏi và thở dài.

"Ừm, em nói đúng. Vậy thì đừng quan tâm." Felix thở dài một mình, sự chú ý của họ nhanh chóng đổ vào Jisung, người vừa bật cười

"Đừng lo Felix, khi mọi thứ tốt hơn và anh ta sẵn sàng gặp gỡ những người khác thì tớ sẽ mời cả hai người đến. Anh ta chỉ đang là cần thêm thời gian." Cậu nói, nhận được một nụ cười từ Felix.

"Không sao đâu, tớ đã không suy nghĩ thấu đáo. Vậy thì tớ mong rằng ngày đó sẽ đến sớm." Felix trả lời với một nụ cười nhẹ nhàng, Jisung cười đáp lại nó.

Khi cậu nhanh chóng vẫy tay tạm biệt hai người bạn của mình, cậu ngay lập tức chạy về nhà. Bây giờ cậu đã biết vấn đề là gì, cậu nóng lòng muốn sửa chữa lại những gì mình đã nói.

Hy vọng cậu sẽ thành công lần này.

Cậu đắm chìm trong những suy nghĩ mà dường như không nhận ra rằng cậu đã đứng bên ngoài ngôi nhà của mình, bất giác hít một hơi thật sâu. Cuối cùng khi cậu đã mở cửa, cậu đã quen với sự im lặng chào đón mình.

Tuy nhiên, rũ bỏ suy nghĩ đó đi, cậu ngay lập tức bước vào phòng khách để nhìn thấy khung cảnh đã từng xảy ra. Anh ta chỉ biết che chắn mọi bộ phận của mình, từ từ lắc lư qua lại để tranh những điều gì đang xảy ra xung quanh mình.

Jisung lo lắng nuốt nước bọt, tự hỏi anh ta sẽ phản ứng như thế nào một lần nữa. Kể từ khi những gì xảy ra ngày hôm trước, cậu đã lo lắng cho anh đến mức không thể ngủ được.

Chỉ có những suy nghĩ về anh ta xâm chiếm lấy trí óc của cậu suốt đêm. Nó thực sự khiến cậu lo lắng và Jisung biết, cậu chưa bao giờ cảm thấy phải quyết tâm làm mọi thứ trở nên đúng đắn như bây giờ.

Cậu nhanh chóng liếc qua để xem tình hình tương tự, mọi thứ cậu làm cho anh đều bị ăn sạch. Bây giờ tất cả những gì cậu phải làm là để cho người cao hơn thoải mái và nói chuyện với anh ta một lần nữa – ngay cả khi cậu phải cố gắng thêm rất nhiều lần.

"Tôi đã về nhà rồi đây, nghe này.. chuyện ngày hôm qua, tôi vô cùng xin lỗi vì những gì đã nói. Tôi thực sự không cố ý làm tổn thương anh như vậy, tôi xin lỗi. Tôi chỉ là không biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ khiến anh trở nên như bây giờ nhưng có lẽ nó chính là điều khiến anh không thể tin tưởng bất kì ai nữa đúng không?" Jisung lại khởi đầu cuộc nói chuyện, giọng nói của cậu rõ ràng chứa đựng sự lo lắng cho anh và sự tuyệt vọng.

Sau khi đợi được một lúc, cậu bắt đầu nói với giọng nhẹ nhàng hơn những vẫn chứa đầy sự lo lắng. "Tôi không biết anh đã khó khăn như thế nào để đối mặt với những điều đó trong quá khứ. Nếu những gì tôi nói khiến anh gợi nhớ lại quá khứ kia, tôi thực sự rất xin lỗi, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác để giúp anh. Tôi đã không thể ngừng lo lắng cho anh vào tối qua."

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Cậu chỉ muốn anh ta nói chuyện với cậu một lần nữa; cậu muốn chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn ngay bây giờ.

Điều này khiến anh ta bất giác từ vị trí cảu mình ngước lên, ánh mắt đáng thương và sợ hãi nhìn sang cậu. Anh ta nhìn Jisung thở dài não nề trong khi nhìn xuống sàn với sự tội lỗi, sự buồn bã và tội lỗi được thể hiện rõ trên mặt cậu.

Anh ta bằng một cách nào đó có thể nói rằng cậu ấy không hề đùa giỡn với nó, mọi thứ đều rất chân thành và chân thật. Có thực sự ổn khi có cậu ta ở bên?

Thực tế đã nói rằng Jisung đã không làm gì ngoài việc cố gắng giúp đỡ anh ta. Làm tổn thưởng anh ta chưa bao giờ là ý định của cậu và bây giờ người cao hơn đã không biết phải nghĩ hay cảm thấy gì nữa.

Mọi thứ đã quá mơ hồ.

"Tao- không sao đâu..." Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng, khiến Jisung từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh.

Khoảng khắc họ chạm mắt nhau, Jisung có thể ngay lập tức nhận ra đôi mắt anh ta sưng húp và đã ngấn nước như thế nào. Anh ta đã khóc mấy ngày rồi sao? Mà cậu lại không biết? Chỉ cần nhìn vào nó, khiến cậu cau mặt lại, trông rất quan tâm tới anh ta.

Không chỉ vậy mà vết thương của anh ta thực tế trông không ổn chút nào, nó đang chỉ trở nên tồi tệ hơn mỗi ngày. "Vết thương của anh..." Jisung lẩm bẩm, không thể ngừng nhìn vào nó.

Khi anh ta tiếp tục nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ và bối rối, anh ta bắt đầu từ từ quan sát mọi hành động của cậu. Có lẽ không sao đâu, dù sao cậu trông cũng không có hại.

Nhưng về sau, anh có thể sai, một lần nữa. Rốt cuộc, anh không thể khiến mình tin tưởng bất cứ ai hay bất cừ điều gì. Mọi thứ đều trở nên khó khăn với anh.

Một lúc sau cậu nuốt nước bọt, Jisung ngay lập tức chạy vào bếp lấy hộp sơ cứu trước khi quay lại. "Tôi có thể sát trùng vết thương cho anh được không? Có vẻ như chúng không khá hơn chút nào và tôi sợ nó sẽ bị nhiễm trùng nếu hai ta cứ để nó như vậy."

Anh ta không hề nói gì, hai mắt rưng rưng nhìn cậu. Jisung do dự, tự hỏi liệu cậu có nên làm đều này hay không; vết thương của anh ta khiến cậu lo lắng rất nhiều, cậu biết anh ta cần phải chữa vết thương đó ngay bây giờ hoặc không bao giờ.

"Tôi sẽ không làm tổn thương anh, tôi hứa." Cậu nhẹ nhàng mỉm cười trấn an, giọng nói nhẹ nhàng khiến anh bình tĩnh lại một chút.

Cậu coi đó như một dấu hiệu để từ từ bước lại gần hơn một chút, đôi mắt dò xét vẫn dõi theo từng phản ứng của anh. Anh nhìn cậu từ từ thu nhỏ khoảng cách lại gần, hơi thở của anh trở nên gấp gáp.

Cuối cùng khi cậu ta đứng trước mặt anh ta, cậu tiếp tục quan sát khi anh ta thu cơ thể mình lại, người anh run rẩy dữ dội. Giờ anh ta đang tránh giao tiếp bằng mắt với Jisung, không muốn nhìn cậu.

Điều này khiến Jisung mỉm cười một chút vì giờ đây cậu có thể đến gần anh hơn, ngồi phịch xuống bên cạnh anh. Cậu đang mở bộ dụng cụ, lấy ra những thứ cần thiết để chữa trị vết thương cho anh ta.

"Anh có sao không? Tôi sẽ không làm anh đau, tôi sẽ nhẹ nhàng thôi." Jisung bình tĩnh trấn an, hy vọng giọng nói của cậu sẽ khiến anh vô tình cảm thấy thoải mái.

Tuy nhiên, anh ta không thể không thở gấp, không cảm thấy gì ngoài cảm giác đau đớn và sợ hãi. Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi có mái tóc dài che khuất gương mặt anh, anh không thích ai đó sẽ nhìn thấy nó một chút nào.

Mãi cho đến khi anh đột nhiên cảm thấy có một vòng tay ôm lấy mình, khiến anh theo bản năng muốn đẩy nó ra. Lúc này anh run rẩy sợ hãi, tất cả những kí ức trong quá khứ mà anh không muốn nhớ tới lại ùa về.

"K-không, tránh xa tao ra!" Anh ta lại cao giọng một lần nữa, tiếp tục muốn đẩy cậu ra.

Nhưng trước sự thất vọng của anh, Jisung không hề buông ra, tiếp tục ôm anh thật chặt. Thay vào đó, cậu xoa nhẹ vòng quanh lưng để giúp anh bình tĩnh lại, tay còn lại nhẹ nhàng xoa mái tóc dài màu nắng kia của anh.

"Suỵt... không sao đâu, có em ở đây." Jisung thì thầm trấn an anh, sự ấm áp bao bọc quanh cơ thể đang run rẩy của anh.

Cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ ôm anh vào lòng, cậu đang cảm thấy rất lạnh và run rẩy. Đây có phải là cảm giác của anh ta không. Dù bao nhiêu lần cậu đã cố gắng tìm kiếm hơi ấm nhỏ bé từ anh, nhưng dường như nó không hiệu quả.

Cậu chỉ cảm thấy rất rất lạnh. Gần như không thể tìm thấy chút hơi ấm nào, và đừng quên sự thật rằng anh ta đã cảm thấy khó chịu cũng như lo lắng. Có lẽ anh ta cần một cái gì đó như cái ôm này.

Và cậu đã đúng khi anh ta nhanh chóng từ bỏ ý định đẩy cậu ra, giờ anh ta đang vùi mặt vào hõm cổ cậu khóc thảm thiết. Bàn tay đang nắm lấy áo sơ mi của cậu cũng siết chặt hơn, dường như sự run rẩy của anh cũng giảm đi đôi chút.

Jisung tiếp tục vuốt tóc anh trong khi thì thầm những lời nói nhẹ nhàng để trấn an, anh ta không mất nhiều thơi gian để thấy khá hơn một chút. Jisung thật ấm áp và mềm mại trên cơ thể lạnh giá của anh, anh chưa bao giờ nghĩ mình cần thứ gì đó như thế này.

Cảm giác ấm áp và thoải mái này, rõ ràng là anh chưa bao giừ cảm thấy điều nào như thế này trước đây. Đây là lần đầu tiên, một người nào đó làm điều này.

Và biết rằng Jisung chính là người làm điều này, nó gây ra sự hoang mang và cảnh giác trong anh.

Sau khi ôm như thể là mãi mãi, Jisung cuối cùng cũng rời khỏi người anh, mỉm cười ấm áp với anh. "Anh có cảm thấy ổn hơn không?" Cậu dịu dàng hỏi với anh mắt dịu dàng, vuốt ve mái tóc anh lần cuối.

Anh không nói gì và tiếp tục nhìn chằm chằm cậu trong vô thức, cơ thể vẫn còn hơi run. Jisung coi sự im lặng đó như một câu trả lời, cậu từ từ cúi xuống bôi thuốc mỡ lên vết thương mà anh ngập ngừng cho phép.

Toàn bộ quá trình anh đều nhắm mắt lại, anh không khỏi nghi hoặc khi nhìn cậu. Sẽ thực sự tốt khi tưởng tin cậu? Hay cuối cùng cậu cũng sẽ rời bỏ anh? Giống như những gì mọi người đã làm với anh? Và điều này đã trả lời tất cả các câu hỏi và mối quan tâm trong đầu anh, khiến anh ta chắc chắn hơn.

Điều đó khá rõ ràng vào thời điểm này, khi xem xét thực tế về những gì anh chọn để tin tưởng. Anh chưa bao giờ cảm thấy chắc chắn như vậy.

Jisung cuối cùng sẽ bỏ rơi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro