Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02;

Gã ta cuối cùng cũng đã ở trong nhà cậu. Giờ thì sao nào? Jisung không biết mình phải làm gì tiếp theo, và đôi lúc cậu không thể ngừng quay đầu lại nhìn con người kia.

Đã có rất nhiều suy nghĩ và câu hỏi chạy qua đầu cậu, cậu rất muốn hỏi về anh ta nhưng cậu biết cậu không nên. Đó là một ý định ngu ngốc khi làm như vậy, đặc biệt là sau khi thấy anh ta trông sợ hãi và cảnh giác cậu như thế nào.

Cậu thở dài với chính mình, suy nghĩ để một người lạ mặt ngẫu nhiên vào nhà mình. Cậu sẽ nhận được gì từ việc này cơ chứ? Trong khi người con trai nọ từ chối nói chuyện với cậu.

Jisung đứng trong bếp, hiện đang nấu một bát mì cho anh ta ăn. Cậu có vẻ không nhận ra cho đến tận bây giờ rằng anh ta thực sự co bao nhiêu, chưa kể sự thật là cậu trai kia trông già đầu hơn cậu một chút. Đặt lại những suy nghĩ đó vào trong đầu, cuối cùng cậu quay lại nhìn anh ta một lần nữa.

Mái tóc ướt sũng của anh ta giờ đã khô sau khi tắm, anh ta không còn ướt sũng nữa. Thay vì mặc bộ quần áo ẩm ướt bẩn thỉu lúc nãy đã mặc mấy ngay nay, giờ anh ta đang mặc một bộ quần áo ngoại cỡ của Jisung. Tuy nhiên, vết thương của anh ta còn lâu mới ổn; anh ta bị bầm tím khắp nơi và Jisung không thể không cảm thấy lo lắng.

Chỉ là, những việc gì có thể xảy ra đã làm cho anh ta trông như thế này? Tất cả đều đáng sợ và mỏng manh. Chưa kể đến việc bắt anh ta tắm và thay quần áo đã không dễ dàng, nó khó hơn những gì cậu nghĩ. Và quan trong hơn hết thảy, tại sao anh ta từ chối nói chuyện với cậu?

Nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ đó, cuối cùng cậu cũng nấu xong và lấy một cái bát từ tủ. Khi dọn bàn ăn, cậu quan sát thấy anh ta liên tục lảng tránh, như thể anh ta không muốn mở lòng với bất kì ai.

Anh ta có thể đang suy nghĩ về cái gì? Là ai và thứ gì đã khiến anh ta trở nên như thế ngay lúc này? Jisung lắc đầu bỏ qua, đặt cốc nước cho anh ta uống. Rốt cuộc anh ta đã ngồi dưới mưa bao lâu rồi, mà lại ướt sũng như thế? Đã bao lâu kể từ anh ta ăn hoặc uống gì đó lần cuối cùng?

Với những câu hỏi không một lời giải đáp cứ lởn vởn trong đầu cậu, cuối cùng cậu cũng bỏ đôi đũa xuống trước khi quay mặt lại nhìn anh ta. Liệu anh ta sẽ thật sự đến gần đây nếu cậu gọi anh ngay bây giờ chứ? Hay anh ta sẽ tiếp tục ngồi yên và giữ khoảng khách với cậu?

Dù sao thì có vẻ anh ta sẽ không có thể tiếp tục giữ khoảng cách, bởi nhìn anh ta sắp chết đói và chết khát tới nơi vậy. Mặc dù nhìn là như thế nhưng khẳng định của cậu vẫn có thể bị sai.

"Này, tôi có làm một bát mì. Tôi nghĩ rằng anh có thể sẽ đói sau khi ngồi dưới mưa lâu như thế." Jisung cuối cùng cũng lên tiếng, hai người vẫn giữ khoảng cách.

Và như cậu đã dự đoán, cậu không sai khi anh ta nghe thấy tiếng cậu gọi và không làm gì cả, anh ta chỉ ngồi yên đấy một cách kì lạ trong một thơi gian dài. Điều này khiến Jisung lúng túng mà xoa xoa cổ, cậu không biết mình nên làm gì.

Nếu anh ta thậm chí còn không chịu ăn, điều gì sẽ xảy ra trong tương lai gần? Anh ta không thể chết đói, anh ta cần ăn chút gì đó để sống. Hay anh ta đã không quan tâm bản thân sẽ chết hay sống nữa? Đến mức anh ta không ăn một thứ gì.

'Mặc dù anh ấy cần phải ăn...' Jisung lo lắng nghĩ, cau mày trước sự thật là cậu chẳng làm gì cả.

Cậu dường như không thể bỏ mặc anh ta, anh ta đang khiến cậu lo lắng rất nhiều. Ngay cả khi cậu không biết anh ta là ai, một ai đó từ chối việc ăn uống cũng rõ ràng sẽ khiến cậu lo lắng đến mức này – bất kể là ai.

"Anh thực sự nên ăn đi, Anh không đói à? Anh có thể chết đói nếu tiếp tục như thế đấy. Làm ơn đi? Tôi không muốn anh chết." Jisung tiếp tục lý luận, để ý anh ta không thèm liếc nhìn cậu một cái.

Điều này khiến cậu thở dài nặng nề, không muốn nó tiếp tục như vậy. Lúc này cậu không còn một cách nào khác, cậu chỉ cần cho anh ta ăn để bản thân yên tâm.

Bắt đầu bước đến bên anh ta, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu. Nếu điều này không thu hút nổi sự chú ý của anh ta thì cậu sẽ không biết làm làm gì nữa, nhưng cậu không thể từ bỏ điều này một cách dễ dàng. Cậu cần phải làm điều này.

Khi cậu đến gần anh ta hơn một chút, cậu không mất nhiều thời gian khi anh ta nhanh chóng nhìn về phía cậu với ánh mắt sợ hãi, ngay lập tức lùi lại. Jisung nhân cơ hội này để trấn an anh ta, hy vọng rằng cuối cùng anh ta cũng có thể thư giãn và cảm thấy an toàn

"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không làm tổn thương anh, như tôi đã nói từ trước. Tôi chỉ muốn anh ăn-"

"K-không, tránh xa tao ra!" Anh ta hét lên, lùi lại ra xa hơn nữa.

"Làm ơn đấy, tôi sẽ không làm gì cả. Tôi chỉ muốn giúp anh. Tôi không biết điều gì có thể đã xảy ra với anh trước đây để khiến anh trở nên như thế này nhưng tôi đảm bảo với anh, tôi không có ý xấu gì." Jisung cố gắng trấn an anh một cách bình tĩnh, ánh mắt ôn nhu dịu dàng nhìn anh ta.

Người con trai còn lại do dự thư giãn một chút khi nghe thấy cậu nói vậy mặc dù bản thân vẫn còn run rẩy rất nhiều. Jisung để ý để ý đến việc đấy và mỉm cười dịu dàng; bây giờ anh có thể thấy những gì đang xảy ra.

"Hay là tôi đi ra ngoài một lát? Như vậy anh có thể ăn mà không có sự hiện diện của ai ở đây. Ngoài ra, nếu anh đang lo lắng về thức ăn tôi làm, tôi đảm bảo với anh rằng tôi không làm gì nó đâu nên xin đừng lo lắng là và chỉ cần ăn là được. Làm ơn nhé? Tôi chỉ là không muốn anh chết." Jisung trả lời, giọng nói của cậu có chút lo lắng.

Lúc này cậu chỉ biết đưa mắt nhìn anh ta trong tuyệt vọng, không có gì ngoài việc mong muốn anh ta ăn lướt qua đầu cậu. Anh ta không nói gì mà chỉ sợ hãi nhìn qua chỗ khác, không còn nhìn thẳng vào mắt cậu nữa. Cậu ra hiệu và mỉm cười, cuối cùng là rời đi để anh ta có thể ở một mình.

Cậu bước vào phòng mình và đóng cửa lại, thở dài một mình. Liệu cách này có thành công không? Hay nó sẽ hoàn toàn thất bại? Không biết cách cậu lựa chọn lần này sẽ dẫn đến kết quả gì. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra đặt trên đầu giường và gọi cho một người nào đó.

Hy vọng người kia sẽ nhấc máy, cậu đã sớm nghe một giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia. "Này Jeongin? Ừm, anh Jisung đây. Nghe đây, anh gọi để nói với em-"

"Anh Han Jisung?! Anh đã đi đâu vậy? Em đã gọi cho anh rất nhiều lần nhưng không lần nào anh bắt máy trả lời!" Jeongin gần như hét lên, khiến tai cậu nhức nhối.

"Bình tĩnh nào em, anh chỉ bận làm một số việc thôi. Nghe này, điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng em hãy lắng nghe. Anh đã đưa một người lạ vào nhà mình." Jisung trả lời, khiến đầu dây bên kia hét lên bất ngờ.

"Cái gì?! Anh nói vậy là có ý gì? Người lạ mặt vào nhà? Anh ta đang làm gì? Điều này rất nguy hiếm đấy, tại sao anh lại làm vậy?! Anh nên đuổi người ta ra khỏi nhà ngay!" Jeongin hét lên một lần nữa, sự hoảng loạn của em ngập tràn trong lời nói.

Jisung nhéo mũi đáp lại, tai cậu giờ đang ù đi vì giọng nói quá lớn của em ấy. "Nhỏ giọng xuống được không? Anh vẫn có thể nghe thấy. Anh không thể đưa người ta ra ngoài, anh ta trông như rất cần sự giúp đỡ, anh ta bị thương và đầy vết bầm tím. Anh không biết điều gì sẽ xảy ra với người ta."

"Đó chính xác là lý do tại sao anh cần đuổi người ta ra ngoài. Anh không biết người ta có thể làm gì anh đâu. Anh thậm chi còn không biết người ta, người ta ắt hẳn đang che giấu điều gì đó. Đừng để bị đánh lừa bởi vẻ bề ngoài!" Jeongin lý luận, lần này em đã hạ giọng xuống.

"Ừ, anh biết. Nhưng biết đâu người ta thực sự cần sự giúp đỡ thì sao. Mặc dù anh không biết người ta, người ta có vẻ vô hại. Ngoài ra, em không thể nói anh đuổi người ta ra ngoài như vậy, người ta có thể đang dựa vào sự giúp đỡ của anh!" Jisung lý luận cãi lại em, nghe thấy tiếng thở dài từ Jeongin.

"Tại sao anh không bao giờ nghe em nói vậy? Anh biết gì không, được thôi. Giữ người ta ở nhà anh vài ngày và nếu có gì không ổn, hãy cứ đuổi người ta đi. Anh có nghe em nói không đấy?" Jeongin hỏi và cậu gật đầu, mặc dù người nhỏ tuổi hơn không thể nhìn thấy nó.

"Anh biết rồi. Sẽ không sao đâu, anh nghĩ anh ta cần sự giúp đỡ của anh ngay lúc này. Anh sẽ chăm sóc cho anh ta." Cậu giải thích và nhanh chóng ngồi xuống giường.

"Anh không biết làm thế nào mà anh ấy trở nên như vậy nhưng hôm nay anh đã tìm thấy anh ấy khi đang đi bộ từ quán cà phê về nhà. Anh ấy ngồi dưới mưa và trông rất sợ hãi, có vẻ như anh chưa ăn uống gì cả. Vì vậy, cuối cùng anh đã đưa người về nhà, ngay lúc này anh đã để anh ấy ở một mình và hy vọng có thể ăn một chút gì đấy anh đã nấu. Anh hy vọng nó sẽ thành công." Jisung tiếp tục giải thích, cậu thở dài nhiều hơn.

"Cái gì? Anh cứ như vậy mà tìm được người ta sao? Hắn ta chắc chắn là người xấu!" Jeongin kêu lên, khiến cho Jisung đảo mắt khó chịu.

"Sao cũng được, anh sẽ đi kiểm tra ngay bây giờ nên anh sẽ nói phần còn lại cho em vào ngày mai. Hẹn gặp lại." Là điều cuối cùng Jisung nói trước khi kết thúc cuộc gọi.

Cuối cùng cậu thở dài nặng nề với chính mình, sớm đứng dậy khỏi giường và bỏ điện thoại lại trước khi tiếp tục lên đường. Khi cậu bước vào, cậu thấy cái bát giờ đã hoàn toàn trống rỗng, chiếc cốc đã được được uống hết sạch.

Điều này khiến cậu mỉm cười nhẹ nhàng ngay sau đó, nhẹ nhõm vì anh ta thực sự đã ăn. Cậu không nhận ra rằng mình đã cười thật tươi, chẳng mấy chốc cậu quay đầu qua chiếc ghế dài trong phòng khách.

Có một người đang nằm trên ghế, cả người hoàn toàn bất động. Bước đi chậm nhưng cẩn thận về phía anh ta, sau đó cậu đứng bên cạnh anh khi cậu nhìn đôi mắt anh đã nhắm nghiền hoàn toàn. Anh ta chỉ nằm ở đó, yên lặng ngủ. Chỉ nghe tiếng hít thở dồn dập, lồng ngực phập phồng liên tục.

Jisun có thể ngay lập tức biết anh ta đã kiệt sức và kiệt quệ về tinh thần lẫn thể chết như thế nào, đặc biệt là sau khi trải qua những khoảng khắc ở dưới mưa. Thú thật mà nói rằng anh ta cần một nơi thoải mái hơn để ngủ, anh ta cần nó.

Anh ta đã bị tan vỡ và tổn thương sâu sắc về mặt cảm xúc, anh ta đã đánh mất bản thân.

Chẳng mấy chốc đã vô tình nhìn sang vết thương của anh ta, nụ cười của cậu đã vụt tắt khi nhìn thấy nó, không thể ngừng lo lắng cho anh ấy. Chuyện gì đã xảy ra ậy?

"Ai đã làm điều này với anh ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro