여섯

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

06;

Jisung mỉm cười trước câu trả lời bất ngờ, ngạc nhiên bởi anh ta thực sự đã nói với cậu. Điều này thực sự đã xảy ra sao? Người cao hơn đã cảm thấy thoải mái với cậu? Điều này mang lại một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu, không thể ngừng cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tên của anh đẹp quá, tôi là Jisung! " Cậu vui vẻ kêu lên, nở nụ cười rộng hơn. Không có gì có thể diễn tả rằng cậu đã vui mừng như thế nào khi cuối cùng cậu cũng được nói chuyện với anh ta.

Anh ta - bây giờ được gọi là Hyunjin - lặng lẽ gật đầu trước lời nói của cậu, cố gắng nở nụ cười nhưng không thành công. Có lẽ anh vẫn chưa sẵn sàng. "Cảm ơn..."

Điều này không làm cậu khó chịu chút nào, Jisung hoàn toàn hiểu mọi chuyện. Hợp lý khi để anh ta có thời gian, ít nhất là khi anh ta đã sẵn sàng tin tưởng cậu.

Tiếp tục cười thật tươi, Jisung dịu dàng nhìn vào mắt anh. "Anh không khó chịu khi ngủ trên ghế dài sao? Không phải buổi tối sẽ rất lạnh à? Thay vào đó, anh nên ngủ trong phòng của tôi"

"K-không, không sao đâu.." Hyunjin khẽ lẩm bẩm, vẫn cố ý tránh giao tiếp bằng mắt với cậu.

"Nhưng tôi không thích đó. Tôi không thể không lo lắng cho anh." Jisung giải thích khi cậu bắt đầu xoa sau gáy mình một cách lo lắng.

"Tôi không sao..." Là tất cả những gì anh nói sau đó, dường như muốn trấn an cậu.

"Ừm, được rồi, vết thương của anh như thế nào rồi? " Jisung vô tình đặt câu hỏi, đảm bảo rằng mọi thứ vẫn ổn.

Sau tất cả, cậu muốn chắc chắn rằng anh vẫn ổn dù anh đã đau khổ và tổn thương như thế nào. Nếu có thể giúp được gì, cậu luôn sẵn lòng làm; nếu điều đấy sẽ dần dần khiến cậu và người cao hơn trở nên thân thiết hơn một chút.

"N-nó ổn hơn rồi, cảm ơn cậu..." Hyunjin chỉ trả lời, vẫn lẩm bẩm khi đầu anh cuối xuống sàn trong sự lo lắng.

Jisung chỉ mỉm cười nhẹ nhõm, mừng là cậu có thể giúp được. Có rất nhiều câu hỏi cậu muốn hỏi nhưng cậu biết đây không phải là một ý tưởng hay, nó sẽ chỉ khiến anh thêm tổn thương và sợ hãi về những điều anh không muốn nhớ lại.

Có lẽ tốt nhất là cậu nên đợi khi anh hoàn toàn sẵn sàng và cảm thấy thoải mái. "Vậy thì tốt rồi, hôm trước sao anh không nói chuyện với tôi, tôi đã rất lo lắng, tôi đã làm sai điều gì sao?"

Hyunjin chỉ nhẹ nhàng lắc đầu trước câu hỏi cảu cậu mái tóc vàng dài của anh cuối cùng cũng che đi đôi mắt ấy. "K-không, cậu không có..."

"Ồ tốt quá, tôi còn nghĩ tôi đã làm điều gì đó sai. Rất vui và nhẹ nhõm khi anh nói chuyện với tôi một lần nữa. " Jisung cười thật tươi, khiến anh ngập ngừng nhìn lên một chút.

Anh không nói gì tiếp tục nhìn chằm chằm vào nụ cười của cậu, từ từ thả lỏng một chút. "Tôi xin lỗi..."

"Anh đang xin lỗi vì điều gì? Anh không làm gì sai cả và có thì cũng không sao cả, tôi hoàn toàn hiểu lý do của anh. Anh đã phải trải qua khoảng thời gian đau buồn nên tôi hiểu sao anh lại anh lại cảnh giác với tôi như vậy. " Jisung trấn an, cậu cười tươi hơn.

Hyunjin thoáng nhìn chằm chằm vào biểu hiện của cậu ấy một lúc, cuối cùng cũng thấm thía mọi thứ. Cậu dường như không giống với những người mà anh từng biết, Jisung dường như rất khác so với họ.

Có lẽ sẽ ổn nếu tin tưởng cậu? Dù chỉ một chút? Mặc dù anh đang đấu tranh để tìm thấy sự tin tưởng ở cậu, nhưng việc anh bắt đầu coi cậu như một người khác không phải là nói dối.

Anh có nên nắm lấy cơ hội khác không? Để có thể tin tưởng những người nhất định? Nhưng rồi một lần nữa, anh không thể không nhớ lại quá khứ đau buồn của mình, nó cũng khiến nhịp thở cảu anh trở nên gấp gáp.

Và điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của Jisung, không khỏi tỏ ra lo lắng. "Anh không sao chứ? Anh có cần nghỉ ngơi không. " Cậu hỏi, từ từ đi về phía anh.

"K-không, tôi ổn! " Hyunjin đột nhiên hét lên, đang nắm lấy tóc mình vì sợ hãi.

Có lẽ đó không phải là một ý kiến hay khi thử và tin tưởng cậu, dù sao thì anh cũng hầu như không biết cậu ta. Jisung thực sự có thể là một người khác, nếu tất cả những điều này là một lời nói dối thì sao? Nếu tất cả những điều này sai thì sao?

Vô tình khiến nỗi sợ hãi dâng trào trong anh, Jisung cau mày buồn bã đáp lại, chồm tới ôm lấy anh lần nũa. Nhưng trước sự thất vọng của cậu, Hyunjin đã hất tay cậu ra một cách rõ ràng đầu cậu đập rất đau.

"K-không! " Anh ta cao giọng một cách đáng sợ, nhanh chóng vùi đầu vào chân khi anh ta cúi xuống.

Jisung không làm được gì ngoài việc đứng đó, không biết phải làm gì. Cậu không kìm được nhìn anh đau đớn, đột nhiên muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khiến anh bị tổn thương như vậy.

'Mình nghĩ tốt nhất là nên để anh ta một mình trong giây lát. Có lẽ anh ta sẽ bình tĩnh lại theo cách này. ' Jisung nghĩ, vẫn đứng yên một cách vô vọng.

Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, anh nhận thấy trạng thái của mình dần thay đổi, nhịp thở của anh dịu lại. Điều này đột nhiên khiến anh vô tình nhìn lên, dự đoán xem chuyện gì đang xảy ra.

Khi Hyunjin cuối cùng cũng thả mái tóc ra, anh cũng thả tay mình xuống. Một lúc sau anh ngập ngừng đứng dậy, đầu vẫn cúi thấp. "Tôi xin lỗi..."

"Không sao rồi, anh ổn chứ?" Jisung trấn an, cười dịu dàng với anh. Hyunjin chậm rãi gật đầu, lo lắng cắn môi trước hành động đó của cậu.

"Tôi sợ..." Anh tiếp tục lý luận, Jisung gật đầu hiểu ý.

"Đừng lo lắng, tôi hiểu. Và không sao đâu, ngay bây giờ anh đã an toàn ở đây rồi." Cậu cười tươi hơn.

"C-cảm ơn..." Hyunjin run rẩy lẩm bẩm; anh không nghĩ rằng Jisung sẽ ở đấy với anh trong suốt thời gian này. Đây là lần đầu tiên, một điều mà anh không mong đợi xảy ra.

Jisung không thể không ngừng mỉm cười trấn an anh, hoàn toàn hiểu mọi hành động của anh. Nếu điều này khiến anh mất thời gian để chuẩn bị thì cậu sẽ không ngại chờ đợi và ở đấy vì anh.

"Đừng lo, tôi chỉ muốn đảm bảo rằng anh cảm thấy an toàn và thoải mái khi ở đây. Tôi biết anh đã trải qua những trải nghiệm đau thương đó nhưng tôi muốn chắc chắn rằng anh sẽ không phải cảm thấy như vậy một lần nữa. Tôi sẽ làm bất kì điều gì để giúp anh." Jisung lý luận, hy vọng anh sẽ hiểu.

"Tôi hy vọng là vậy..." Hyunjin lặng lẽ lầm bầm, thấy mình muốn tin vào điều đó. Nhưng sau những gì anh đã trải qua, anh không thể không cảm thấy bất an.

Nó có thể là một lời nói dối. Nhưng một lần nữa, một phần nhỏ trong anh có một tia hy vọng nhỏ nhoi rằng những gì Jisung nói là sự thật, anh muốn tự mình chứng kiến điều đó. Ngay cả khi nó sẽ tốn anh một thời gian dài.

Tiếp tục ở lại đây với cậu, là quá đủ bằng chứng để anh có thể tìm ra. Anh không thể không lo lắng về việc có thể mắc lại sai lầm tương tự như đã từng, anh không muốn tin nhầm ngừi một lần nữa.

Hoặc có thể, mọi người nói chung.

Jisung có thể là một trong số họ? Hay cậu có thể hoàn toàn khác? Cho dù đó là cách nào, anh cũng muốn biết; anh chỉ hy vọng mình không sai. Rốt cuộc, mọi thứ đang diễn ra rất tốt, a.nh không muốn nó bị hủy hoại.

"Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi." Jisung trấn an anh một lần nữa, cậu chưa bao giờ cảm thấy tự tin như thế này trước đây. Cậu đã luôn như vậy sao?

Ai biết? Cậu chỉ muốn chứng minh rằng tất cả những gì cậu nói điều là sự thật, cậu muốn cho Hyunjin thấy cậu đã quyết tâm như thế nào.

Hyunjin ngập ngừng gật đầu, vẫn còn nghi ngờ về điều đó. Việc này khiến Jisung cười tươi hơn, vô tình đã mong đợi vài ngày tới. "Nhân tiện, anh bao nhiêu tuổi vậy? Nếu anh không phiền tôi hỏi. "

"Tôi 21..." Hyunjin trả lời ngắn gọn khiến Jisung từ từ mở to mắt - sửng sốt.

"Oh wao, anh lớn hơn em. Em 20 tuổi! em đoán là em phải gọi anh là 'hyung' " Cậu trả lời, Hyunjin cẩn thận tiếp nhận mọi thứ. "Anh có muốn nghỉ ngơi nếu vẫn cảm thấy không được khỏe không? "

Người cao hơn chậm rãi gật đầu, đầu vẫn cúi xuống. "K-Không, tôi không sao..."

"Ồ được rồi. " Đó là tất cả những gì Jisung nói, vẫn đang cân nhắc xem nên nói gì tiếp theo.

Mặc dù cậu rất muốn hỏi về cuộc sống cá nhân của anh, nhưng vẫn có một phần trong cậu nghĩ rằng đó không phải là một ý kiến hay. Cậu có thể nói gì tiếp theo mà không khiến tình hình trở nên khó xử?

"Vậy ừm..." Jisung nói nhỏ dần, vô tình đứng yến trước mặt anh. Điều này khiến cậu lúng túng xoa gáy, không biết nên nói gì tiếp theo.

"Anh đã ăn xong rồi, chúng ta sẽ làm gì tiếp?"

'Arg! Mình không giỏi trong giao tiếp xã hội, cuối cùng mình sẽ khiến anh ta cảm thấy không thoải mái mất. ' Jisung bực bội hét lên trong đầu, vô số suy nghĩ trong đầu.

Phải đến khi Hyunjin đứng hình một lúc trước khi ngập ngừng bước qua cậu với một lời lẩm bẩm. "Tôi sẽ đi..."

"Cái gì? Đi đâu cơ!? " Jisung kêu lên một cách báo động, ngay lập tức quay đầu về phía anh. "À đúng rồi, phòng khách. Em ngốc quá." Rồi cậu khẽ cười khúc khích, quan sát cách Hyunjin ngồi yên.

Sau một lúc đứng đó và không làm gì, Jisung quyết định quay trở lại phòng của mình. Rên rỉ trong thất vọng, anh ngồi phịch xuống giường với vẻ mặt không hài lòng.

"Làm thế nào để mình làm tình hình bớt khó xử hơn? Mình không biết gì về anh ta, thậm chí còn không biết anh ta thích hay không thích điều gì. " Jisung lẩm bẩm một mình, rồi khoanh tay lại.

Khi cậu nhận ra không còn ý tưởng nào trong đầu nữa, cậu ngồi dậy và bấm gọi ngay một số cụ thể, hy vọng người kia sẽ bắt máy. 'Nếu Jeongin là một lựa chọn tồi thì hy vọng cậu ta sẽ giúp mình! '

Cậu không thể không thở phào nhẹ nhõm khi cuộc gọi của cậu được bắt máy, hy vọng cậu sẽ được đưa cho lời khuyên. "Này Jisung! Có chuyện gì- "

"Felix! Tớ cần sự giúp đỡ của bạn! " Jisung ngay lập tức cắt ngang, hơi cao giọng tuyệt vọng.

Im lặng một lúc, Jisung bắt đầu cảm thấy bối rồi. "Ừm, Felix?"

"Huh? Oh yeah, xin lỗi, tớ đã chuẩn bị sẵn sàng để đến- "

"Đợi đã? Tại sao? " Jisung thắc mắc trong lòng, không có gì ngoài sự bối rối và chút lo lắng len lỏi trong giọng nói của cậu

"Ý cậu là sao? Cậu nói rằng đang cần sự giúp đỡ của tớ nên tớ nghi rằng có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra với cậu hoặc là cậu đang cần giúp đỡ với bài tập về nhà- "

"Không phải như thế!! " Cậu lý luận trong cảm thán, buông một tiếng thở dài nhỏ. "Việc là về anh trai trong nhà tớ. "

"Ôi chết tiệt đúng rồi, tại sao tớ lại như này? " Felix bắt đầu với một tiếng thở dài nhẹ nhõm, mừng vì nó không có gì nghiêm trọng như cậu ta nghĩ. "Mọi chuyện như thế nào rồi? Cuối cùng thì anh trai cũng nói chuyện với cậu rồi chứ? "

Jisung suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng gom lại thông tin từ trước đó. "Anh ta thực sự là đã có, anh ta nói với tớ rằng tớ đã không làm gì sai cả nhưng tớ vẫn không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên phớt lờ tớ như vậy. "

"Có lẽ anh trai có lý do nhưng không thể nói với cậu? " Felix gợi ý cố gắng tìm ra đáp án. "Có lẽ một thứ gì đó là không thể làm bất cứ điều gì đối với những hành động của cậu? "

"Có lẽ, rốt cuộc là tớ vẫn không biết tại sao. " Jisung thở dài, ngồi thẳng dậy trên giường.

"Có lễ một ngày nào đó anh trai sẽ nói với cậu điều đó. Bởi vì anh trai không muốn nói với cậu ngay bây giờ thôi? " Felix lập luận lại, hy vọng nó có ý nghĩa. "Nhưng dù sao thì, có vấn đề gì vậy. Nếu cuối cùng anh trai cũng nói chuyện với cậu thì đó không phải là một điều tốt sao?

"Đúng vậy nhưng điều khiến tớ bận tâm là..." Jisung vô tình cắt ngang đoạn giới thiệu, khiến phía bên kia dự đoán câu trả lời của cậu. "Làm thế nào để làm cho tình hình bớt khó xử hơn? Giống như, tớ không biết gì về anh ta! "

Đó là lúc cậu nghe thấy một tiếng thở dài phát ra từ Felix, dường như nhẹ nhõm với câu trả lời. "Cậu thực sự là khó xử trong giao tiếp phải không? "

"Vâng, đó là lý do tại sao tớ cần sự giúp đỡ của cậu! Tớ phải làm gì đây? Tớ không biết sở thích, điều thích và không thích của anh ta, tớ không biết gì cả! Tớ muốn tạo mối quan hệ với anh ấy nhưng bằng cách nào??? " Jisung kêu lên, hơi hoảng hốt.

"Được rồi, nghe này. Vì cậu là người hướng nội, cậu sẽ cần phải tăng cường trò chơi của mình. Tớ muốn cậu tự tin và thư giãn hơn, có thể nói chuyện với anh trai nhiều hơn? Hãy thử hỏi về anh trai, tìm hiểu thêm về nhau. " Felix giải thích, Jisung cẩn thận lắng nghe.

"Nhưng tớ cực kì lo lắng khi tiếp xúc với những người mới mà tớ hầu như không biết. Liệu anh ta có thấy sợ hãi khi tớ hỏi anh ta những câu hỏi về bản thân mình không? Nếu anh ta không trả lời thì sao? "

"Không, nó sẽ chỉ khiến anh trai nghĩ rằng cậu thực sự muốn bắt chuyện với anh. Anh trai sẽ thực sự nghxi rằng cậu quan tâm và khiến anh trả lời chúng, thậm chí anh trai có thể sẽ cởi mở hơn." Felix nói khiến Jisung lúng tùng cắn môi.

"Cậu có chắc chắn không? Tớ phải bắt đầu tử đâu? " Jisung hỏi, vẫn còn nghi ngờ liệu điều này có hiệu quả không.

"Sẽ ổn thôi, cứ tự nhiên đi. Bắt đầu bằng cách hỏi anh trai thích gì và những thứ khác, hãy thử đi." Felix khuyên khích, khiến cậu càng thở dài hơn. "Chờ đã, cậu thậm chí đã biết tên anh trai chưa? "
Jisung vô thức gật đầu dù biết nó không thể nhìn thấy, tên của người cao hơn vang lên trong đầu cậu. "Tớ biết, anh ta tên là Hyunjin và anh ta lớn tuổi hơn ta. "

"Chà, đó là sự khởi đầu. Hãy tiếp tục! Anh trai có biết của cậu không?" Felix tò mò hỏi, chờ câu trả lời của cậu.

"Vâng, anh ta có. " Jisung trả lời ngắn gọn, muốn biết Felix sẽ nói gì tiếp theo.

"Tốt rồi, cậu đang thực hiện đúng quy trình. Lúc bắt đầu sẽ cảm thấy lúng túng nhưng rồi sau đó cậu sẽ hiểu và thực sự thấu hiểu anh trai. Tớ cần phải đi giúp mẹ tớ, tớ sẽ nói chuyện với cậu sau. Chúc may mắn! " Felix cuối cùng thốt lên, chờ đợi Jisung nói lời tạm biệt.

Khi cuộc gọi kết thúc, cậu lại thở dài thườn thượt, thả điện thoại xuống giường. Cậu vò đầu, Jisung quay đầu về phía cánh cửa mà cậu vừa bước vào, suy nghĩ về Hyunjin hiện ngồi trên ghế dài đang làm phiền cậu.

Điều này khiến cậu thở dài lần nữa, không thể ngừng cảm thấy lo lắng về việc tiếp tục cố gắng nói chuyện với anh ta.

"Làm một cuộc trò chuyện, huh? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro