Chap 3: The Third Day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu như vậy :3 :3 :3 tại dạo này cái bạn viết fic bị lười ý :v :v Ném đá bạn ý điii


~~~~~#################~~~~~


Ngày hôm nay thời tiết thực dễ chịu. Vài giọt nắng lười biếng nằm dài trên bệ cửa sổ. Có cơn gió lùa vào phòng, rong chơi trên mái tóc cậu nhóc, xới tung tóc mái trước mặt. Nằm trên giường bệnh, Thiên Tỉ nhìn qua cửa sổ chợt thấy một bãi cỏ xanh mát, khóe miệng chỉ mỉm cười nhẹ nhưng ánh mắt đã hiện rõ sự thích thú. Cậu muốn xuống đó chơi, muốn tận hưởng từng làn gió, dùng xúc giác để cảm nhận màu xanh dưới đất chứ không phải hình ảnh phản chiếu trong mắt. Nhưng giờ cậu đã tàn phế mất rồi, đi vệ sinh cũng khó khăn chứ đừng nói đến xuống dưới kia.

Hờ hững quét mắt khắp khoảng không trước mặt, gian phòng trắng tinh trống rỗng, chỉ có chiếc giường đang nằm và chiếc tủ con con đặt cạnh. Xa xa chiếc xe lăn cũ kỹ nằm im lìm. Ánh mắt chạm tới góc phòng, cậu chợt cười. Chiếc xe kia quả không tệ, có thể đưa cậu tới nơi đó. Chiếc xe cách khoảng 5m. Thiên Thiên ngó quanh quất căn phòng tìm 1 chiếc gậy đủ dài để khều chiếc xe lại gần. Song 1 phòng bệnh có chiếc gậy dài làm gì chứ? Khẳng định là không có. Ngó nghiêng thêm lần nữa, chiếc cốc uống nước in trong màng lưới. Đáy mắt loé lên tia sáng. Với tay cầm chiếc cốc màu đỏ cùng cuộn băng gạc bên cạnh, Thiên Thiên cười, con ngươi hổ phách khẽ động. Buộc chắc đầu cuộn băng gạc vào quai cốc nhựa, cậu tiếp tục rũ tung phần còn lại cho tới khi cảm thấy đã đủ dùng. Cậu quăng chiếc cốc về phía góc gian phòng. Theo quỹ đạo parabol, vật thể màu đỏ dừng lại khi bị mắc kẹt ở một bên tay cầm của chiếc xe lăn. Cười đắc ý, Thiên Thiên kéo dây, chiếc xe chầm chậm lăn bánh thu ngắn khoảng cách và lăn tới sát giường bệnh. Cậu bám vào thành giường, từng chút từng chút một, thận trọng đẩy người về phía xe lăn. Cả người lê trên giường bệnh. Chăn chiếu cũng theo đó xộc xệch. Nhưng Thiên Thiên không chú ý lắm, đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt khẽ rực sáng như đốm lửa nhỏ trong đêm tối âm u. Tay phải đã bám chắc được vào một bên tay vịn, cậu nhóc nhanh tay chuyển sang cầm tay vịn bên kia, tay trái cũng cầm chắc tay vịn vừa được thả ra. Thiên Thiên dùng sức đẩy toàn bộ thân mình về phía xe lăn. trước mắt cũng hiện lên xanh mướt của cỏ trong nắng vàng rực rỡ.

Chỉ tiếc là ngay khi nụ cười còn chưa kịp hé, chiếc xe lăn bỗng trượt về phía sau. Theo đà, cậu nhóc ngã lăn xuống đất, cả người lăn trên sàn nhà, cả người đau điếng, chỉ có đôi chân đã bị phế là không có cảm giác. Đầu đập vào cạnh tủ đau điếng. Trước mắt là một mảnh tối đen, Thiên Thiên ngất đi.

———————————————————————————————


Ahihi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Chíp yêu dấu đã trở lại ヽ(^。^)ノヽ(^。^)ノ Chỉ là dạo này nóng bức quá cứ bị lười biếng ╮(╯_╰)╭ Hãy chờ điiii. Một tuần nữa sẽ trở lại nhìn mặt mọi người tiếp ╭(′▽‵)╭(′▽‵)╭(′▽‵)╯ Trưng cầu dân ý mọi người thích SE hay HE???? Hỏi cho vui thôi chứ thực sự thì bạn vẫn thích âm dương cách biệt hơn ヽ(^。^)ノヽ(^。^)ノ




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro