Chương 1: Tôi thích cậu ấy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi tên là Trần Lập Nông năm nay 20, hiện tại đang sống ở Bắc Kinh là sinh viên năm hai của trường đại học NPC, ba mẹ không còn nữa...họ đã mất trong một tai nạn xe hơi khi tôi chỉ mới tròn 3 tuổi. Sau đó tôi liền được đưa vào cô nhi viện, tính tình tôi vốn rụt rè yếu đuối và nhát gan, đôi lúc lại có phần nhu nhược. Nhan sắc khiến người khác liếc nhìn lần thứ nhất liền không muốn nhìn lần thứ hai, do vậy khi ở cô nhi viện thường bị bạn bè trêu chọc là thứ lập dị. Tôi cứ tưởng mình đã bỏ cuộc, mình sẽ gục ngã trước sự an bài của số phận nhưng...chính cậu ấy đã là ánh sáng duy nhất giữa những màn đêm lạnh lẽo u ám, cậu ấy rất khác. Cậu ấy xem tôi là một trong số những người ngoài kia, cậu ấy không hề xa lánh tôi, khi bàn tay cậu ấy đưa ra tôi đã biết được rằng...mình đã được cứu rỗi. Ánh sáng ấy mang tên Phạm Thừa Thừa

Phạm Thừa Thừa có vóc người vừa đủ cao lớn, gương mặt được thừa hưởng từ mẹ mang theo nét điển trai nhu hoà ấm áp, với vẻ ngoài như vậy nên có rất nhiều người ngỏ ý muốn kết giao với y nhưng liền bị từ chối, chỉ một mực chơi cùng tôi. Y đã không ngại khó khăn, khi tôi muốn lên Bắc Kinh học tập và sinh sống Thừa Thừa cũng đi theo tôi, với thành tích học tập xuất sắc nhất trường y đã có thể dư sức vào trường đại học A, nhưng khi tôi muốn vào đại học C y cũng không nghĩ nhiều mà theo tôi học trường đó. Khi tôi bệnh Thừa Thừa là người luôn bên cạnh chăm sóc, khi tôi buồn cũng chỉ có Thừa Thừa bầu bạn cùng tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi với một người tốt như vậy tại sao lại đồng ý làm bạn với tôi, tôi cũng đã thử hỏi. Nhưng lần nào cũng chỉ nhận được là một nụ cười và câu trả lời.

"Vì cậu đáng yêu"

Vậy đấy! Tôi cảm thấy rất kỳ lạ nhưng rồi cũng bỏ qua vấn đề này. Dù gì tôi cũng rất quý y vì chỉ có mình y làm bạn cùng tôi, phải nói rằng Thừa Thừa là một người bạn rất quan trọng, là một phần không thể thiếu trong tôi. Giống như một một hình tam giác nếu thiếu một góc nó sẽ không còn là hình tam giác nữa, cũng như tôi với cậu ấy. Chúng tôi liên kết nhau, chúng tôi chỉ cần nhìn vào mắt đối phương đã biết họ cần gì. Vì tôi và cậu ấy thấu hiểu nhau

.

.

Thở dài, Lập Nông ngừng bút nhìn về phía cửa sổ để nhìn ra phía bên ngoài, những hạt mưa động lại trên ô cửa trong suốt, đó là thành quả của một cơn mưa nặng hạt lướt qua, dưới ánh trăng chúng lấp lánh kiều diễm, cậu một tay chống cằm một bên thầm cảm thán vẻ đẹp của nó, một bên suy nghĩ xem nên viết gì tiếp theo thì bỗng có một cánh tay ôm lấy eo cậu, đầu người đó tựa lên vai cậu cất giọng đều đều hỏi.

"Bắt đầu chịu viết nhật ký rồi à"

Lập Nông đặt bút xuống, mỉm cười quay lại nhẹ gỡ tay người kia ra.

"Ừ, rảnh rỗi nên viết"

"Tôi nhớ cậu từng bảo nó rất nhàm chán lại không giúp ích mà"

Người kia dùng ánh mắt có chút kinh hỉ nhìn Lập Nông. Rõ ràng là lúc trước y kêu cậu viết nhật ký đến mức phải cầu xin mà cậu vẫn liền một hai sống chết không chịu, giờ thì lại ngồi đây cậm cụi viết, đúng là lòng người khó đoán mà, thay đổi chả kịp tiếp thu gì cả. Lập Nông thấy y nhìn mình như vậy thì liền chịu không nổi ủy khuất phản bác lại.

"Thừa Thừa cậu nói vậy là ý gì. Thì lâu lâu đổi gió, như vậy mà cậu cũng không cho sao"

Hừ gì chứ, cậu là đang có ý tốt nghe lời y mà viết nhật ký, tại sao nỡ nói cậu vậy. Ta hờn!! Ta hờn ah~

Lập Nông thẹn quá hoá rồ, một bộ dạng tức giận muốn mắng người nhưng không hiểu sao một chút đáng sợ cũng không có mà lại thập phồng đáng yêu. Tay cậu khoanh lại, môi mỏng hơi bĩu ra, mặt đỏ ửng nhẹ vì có chút xấu hổ, đôi mắt phủ một tầng hơi nước hơi mở to càng tăng thêm vẻ đẹp khó cưỡng. Y xém một chút nữa là bị mê hoặc bởi tiểu yêu này, sao lúc nào cũng bày ra bộ dáng câu nhân hết vậy. Nhưng tiếc thây chính chủ nhân nó lại không biết điều đó, càng trưởng thành Lập Nông lại càng cỏ vẻ đẹp thuần khiết, cũng thật quyến rũ khiến người ta mê mẩn. Nhưng cậu lại rất ngốc, tưởng nhan sắc tầm thường ngán ngẩm nên mỗi lần lên lớp đều mang bản mặt lãnh khốc chán đời, lại còn mang theo cặp kính đít chai dày cợm nhìn đã biết lỗi thời trong phát gớm kia, hỏi xem như vậy thì ai mà dám đến gần làm quen cùng cậu cơ chứ. Hên mà y có người yêu rồi, nếu không chắc chắn sẽ bị tiểu thỏ này mê hoặc đi.  Tật lưỡi cười trừ một cái Thừa Thừa vươn tay xoa đầu cậu, đúng là ngốc mà.

"Được rồi được rồi, bỏ qua chuyện này qua một bên. Đây là muốn báo cậu một chuyện"

"Chuyện gì? " Lập Nông tò mò nhìn y.

"J.K Rowling ngày mai sẽ tổ chức buổi kí tặng fan về truyện Harry Potter ở Bắc Kinh này"

Y với Lập Nông thật sự không phải hai kẻ nhàm chán đến mức không có sở thích. Hai người đều là fan hâm mộ của J.K, tất cả các loại truyện của cô đều đã được hai người đọc qua. Thì tất nhiên truyện hai người thích nhất cũng không có gì bất ngờ lắm, vẫn là Harry Potter như bao người thôi.

Thừa Thừa nhìn Lập Nông sau khi nghe y nói mắt chữ A mồm chữ O trong vô cùng hài hước, nhịn không được liền bật cười thành tiếng.

Lập Nông thấy vậy thu hoài tầm mắt, hằn giọng một tiếng rõ to

"E hèm. Vậy là mấy giờ"

"10 giờ sáng mai"

"Ở đâu"

"Không biết"

"Giề!!"

Lập Nông nghe xong liền có xu hướng bạo lực, cầm lên dép tổ ong đang mang định bay tới chỗ Thừa Thừa tán y một cái thực hiện nghĩa vụ cho đảng nhưng đời mà, nó sẽ không bao giờ công bằng
[Rầm]

Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi
Để một mai vươn hình hài lớn dậy

Hơi lạc đề, quay lại vấn đề cũ. Nông Nông nhà ta là khi đang làm việc nghĩa thì Thừa Thừa né được, thế là mặt phải hứng trọn nền nhà lạnh giá. Thiện tai, tội lỗi gương mặt khả ái của bé Nông rồi

Lập Nông vẻ mặt như sắp khóc tới nơi, hai viền mắt ửng đỏ. Thừa Thừa đứng một bên thì lại nhịn cười đến nỗi nội tâm có thể bị ức nghiện mà chết. Lập Nông thấy vậy liếc y một cái, bực dộc ngồi lại lên giường, hít một hơi sâu. Y nhìn cậu trong đầu không ngừng vang lên hồi chuông cảnh báo, đừng nói lại.....

"..Oa..oa~...cậu quá đáng...quá đáng a~"

"Nông Nông đừng khóc, tớ sai. Đừng khóc nữa"

Y cuống cuồng lấy tay lâu đi giọt nước mắt của cậu. Y biết mà, cái trò này lúc nào cũng phải làm y khốn khổ hết. Thừa Thừa đang có cảm giác như mình đang bạo hành trẻ nhỏ vậy.

"Tớ ghét cậu...híc~...cậu là đồ tồi"

Lập Nông đẩy tay y ra, ôm đầu gối rồi gục mặt xuống tỏ vẻ đáng thương. Y nhìn mà chỉ biết câm nín, đành phải dùng tới cách dụ dỗ cái người đã 20 tuổi mà vẫn còn như trẻ con này vậy.

"Haizz tớ sẽ mua cho cậu vài cuốn của J.K chịu không?"

Nghe tới đây Lập Nông trở mặt nhanh như chong chóng, vẻ mặt khóc lóc thảm thương trước đó chớp mắt một cái liền là bản mặt tươi cười hơn hoa như vớ được vàng. Bây lên ôm lấy cổ y rồi thuận tiện dụi dụi vài cái như đang làm nũng.

"Cậu hứa rồi đó nha. Quân tử nói chuyện phải giữ lời đó"

Thừa Thừa gật đầu, tay ôm eo y. Trong lòng thầm thương tiếc cho túi tiền của mình, đã nghèo mà còn phải mua sách, tháng này y đành ăn mì gói qua ngày mất thôi.

Vừa lúc đó, điện thoại y 'ting' lên một cái. Thừa Thừa cầm điện thoại lên nhìn, là bạn gái y nhắn tin đến.

"Anh ra ngoài đi, em đang ở dưới kí túc xá. Có chuyện muốn nói"

Khẽ nhíu mày, y nhìn lên đồng hồ. Giờ đã tối lắm rồi kêu ra làm gì, Thừa Thừa quay lại Lập Nông vẫn đang ôm cổ y, ý định kêu cậu lên giường nằm ngủ.

"Cậu mau ngủ đi, gần 11..."

Lời còn chưa nói xong nhìn xuống đã thấy cậu đang rúc vào cổ y ngủ ngon lành. Cười ôn nhu y vuốt nhẹ má cậu, nhìn gương mặt bình yên của cậu trong lòng chợt dâng lên một cỗ chua xót. Người này, trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn luôn có thể lạc quan mà nở nụ cười. Người này, bị bạn bè trêu chọc đều không bao giờ buồn để tâm, khi họ cần liền hảo hảo thật tâm mà giúp đỡ. Cho dù đã mất ba mẹ cũng không bao giờ tỏ ra yếu đuối, mạnh mẽ đến lạ thường. Đơn thuần như vậy, không biết cậu ấy còn có thể như vậy đến bao giờ. Nhưng từ lâu...từ lần đầu gặp cậu, cậu ngồi một mình co ro trên chiếc xích đu nhỏ, nhìn cậu thấy đáng thương thật cô đơn, chỉ vậy thôi y đã muốn chạy đến chở che cho cậu. Cũng từ lúc đó y đã tự hứa với mình rằng sẽ luôn bên cạnh, bảo vệ cậu cho dù có bất cứ chuyện dù xảy ra.

Thừa Thừa bế cậu đặt lên giường, đấp chân ổn thoã rồi ngồi xuống nhìn cậu. Làn da trắng sữa hơi ửng hồng, đôi môi mỏng đỏ mở ra hơi mấp máy gì đó, hàng lông mi dài lây động nhẹ, mái tóc đen mượt được cắt tỉa gọn gàng, do tác động của việc nãy giờ nên sinh ra hơi rối. Không những làm bớt đi vẻ đẹp ấy mà còn tăng thêm phần lôi cuống. Dưới ánh sáng yếu ớt, cậu tựa hồ như phát sáng, như một thiên sứ thật sự.

"Cậu thật sự rất đẹp Nông Nông à"

Khẽ thì thào nói nhỏ, y nhịn không được liền cúi xuống ở trên trán cậu hôn nhẹ, sau đó liền cảm thấy an tâm mà đứng dậy rời đi. Tiêu soái đút hai tay vào túi quần đi xuống cầu thang, đứng từ đây nhìn xuống có thể thấy thân ảnh một cô gái nhỏ nhắn đang đứng giữa sân.

"Nhi Vân tối như thế này còn hẹn anh ra làm gì"

Cô gái Nhi Vân có khuôn mặt nhỏ, sóng mũi cao thanh tú, đôi mắt to tròn, mái tóc cắt ngang vai uốn nhẹ, trên người ăn mặc đơn giản thoạt nhìn trẻ trung năng động.

Nhưng vẫn là không đẹp bằng Nông Nông.

Thừa Thừa bừng tĩnh, thầm tự vả vào mặt mình mấy cái. Đấy là bạn gái mày đấy Thừa Thừa, còn người kia chỉ là bạn thân mày thôi, sao lại đi so sánh như vậy. Tỉnh táo chút đi.

"Thừa Thừa...anh có sao không vậy"

"Hả"

Nhi Vân cô thấy Thừa Thừa nãy giờ mất hồn gần nửa tiếng liền thấy lạ mà lây y. Y bị lây một cái liền giựt mình, như đang nằm trong một giấc mơ nào đó liền có người kéo ra. Nhìn Nhị Vân cười nhẹ như tỏ ý 'Anh không sao' song vẫn im lặng không cất lời. Cuối cùng vẫn là cô mở lời trước.

"Anh này"

"Hửm?"

"Chúng mình chia tay đi"

Cô cuối gằm mặt, nén bi thương đang trực trào mà thốt lên từng chữ một. Thừa Thừa kinh ngạc nhìn cô, trong não bộ suy diễn ra hàng ngàn câu hỏi và nguyên nhân, mãi đến lâu sau mới thốt lên được hai chữ.

"Tại sao?"

"Người anh thích không phải em"

Cô ngước đầu lên nở nụ cười thật tươi trong khi nước mắt đã chảy dài hai bên má. Thừa Thừa muốn tiến đến ôm cô vỗ về nhưng chân như dính keo mà không tài nào nhấc lên được. Nhưng điều y khó hiểu hơn, nếu không phải cô thì là ai?

"Là Trần Lập Nông"

Như đoán suy nghĩ của y, Nhi Vân liền trả lời. Thừa Thừa lần thứ hai bị đả kích, mắt kinh hãi mà mở to.

"Khi mới quen anh em đã ngờ ngợ cảm thấy anh và Lập Nông có gì đó không đúng. Nếu thật sự chỉ là bạn bè thì không thể thân thiết tới như vậy. Mỗi lần đi chơi với em trong vô thức anh luôn nhắc đến Trần Lập Nông. Chẳng hạn như đi ăn anh luôn thốt lên Lập Nông thích món này, ghét món kia. Lúc nào ra về cũng đều không quên mua quà về cho cậu ấy. Ánh mắt anh khi nhìn cậu ấy, có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu cưng chiều anh biết không. Phạm Thừa Thừa anh hãy suy nghĩ kĩ xem, hãy làm chủ con tim mình, liệu anh có yêu cậu ấy không?"

Nhi Vân nói ra một hơi xong liền quay đầu cất bước chạy đi, bỏ lại Thừa Thừa đang trong tình trạng bất động. Y thích Nông Nông sao? Y quan tâm cậu ấy nhiều đến thế sao? Nhưng Lập Nông là bạn thân y mà?....Đầu suy nghĩ miên man không biết y đã bước vào phòng khi nào. Đứng trước giường, nhìn con người vẫn còn say ngủ kia. Lòng y chợt bâng quơ bao nhiêu suy nghĩ khi nãy liền được vứt sang một bên.

Mệt mỏi trèo lên giường nằm cùng Lập Nông. Tiểu thỏ này thấy hơi ấm liền nhích vào ôm chặt lấy y, miệng còn chép chép vài cái, thật sự đáng yêu. Tay cũng ôm lại Lập Nông kéo vào lòng, chỉnh sửa kiểu thích hợp cho cậu nằm thoải mái rồi cũng nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.

"Đêm nay thật dài...."
--------------------------------
END CHAT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro