Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi xuống.

Đường đi đến nhà họ Lộc không có phương tiện, xe taxi chạy đến giữa sườn núi biệt thự nhà họ Lộc liền không muốn đi tiếp.

Lộc Dư An cũng không miễn cưỡng, sức khỏe của cậu vẫn còn đủ.

Mò theo đường quanh núi, cậu chân trước chân sau bước đi trên nền tuyết, có điều tây trang màu trắng không thích hợp cho đường núi, dù cậu có cẩn thận đến mấy thì ống quần vẫn dính những mảnh vụn của tuyết.

Biệt thự nhà họ Lộc có tiệc tối, siêu xe nối liền không dứt chạy trên đường núi. Khó khăn hơn là tai của cậu qua mấy năm bị bán mà bị tổn hại nghiêm trọng, cơ hồ không nghe thấy gì.

Chỉ còn một tai nên cậu không thể phân biệt âm thanh truyền từ bên nào đến, cho nên chỉ có thể dọc theo đường núi dựa vào vách đá mà đi.

Vài chiếc xe thể thao duới sự dẫn dắt của chiếc xe cầm đầu màu vàng bấm loa, ác ý ép sát cậu về phía sườn núi cao ngất, dán vào quần áo cậu chạy qua.

Bánh xe chạy qua như bay, giọt nước đen nhánh bắn lên quần tay màu trắng ngà nhưng cậu lại không thể tránh.

Lộc Dư An biết bọn họ cố ý.

Những người này là con nhà giàu ở phía nam, là bạn cùng nhau lớn lên của Lộc Dư Ninh.

Lộc Dư Ninh thật sự rất được hoan nghênh, tất cả mọi người có vẻ thích đứa em trai ngoan ngoãn lại hiểu chuyện này.

Khi cậu được tìm trở về, đám người kia đều lo lắng cho tình cảnh của Lộc Dư Ninh, thậm chí còn có người muốn cha và mẹ nhận Lộc Dư Ninh làm em trai bọn họ.

Bọn họ bênh vực kẻ yếu là Lộc Dư Ninh, mọi thứ diễn ra suôn sẻ, xa lánh coi thường cậu trở thành quy tắc mới của đám bọn họ.

Lộc Dư An không để ý, có điều cậu với bọn họ cũng không phải xa lạ.

Cái tên cầm đầu nhóm nhà giàu chạy chiếc xe màu vàng, Lộc Dư An mơ hồ nhớ rõ, khi còn nhỏ bọn họ là bạn của nhau, thậm chí còn ngoéo tay thề sẽ trở thành bạn tốt cả đời của nhau.

Những việc lúc nhỏ làm sao có thể thành thật đây.

Dựa vào ven đường nghỉ một lúc, thể lực của cậu có thể chống đỡ được đến lưng chừng núi nhà họ Lộc.

Mặt trời bắt đầu lặn, sắc trời sẩm tối. Xa xa bên ngoài biệt thự, siêu xe cũng đã ngừng chạy đến, biệt thự bật đèn sáng chói, bữa tiệc dường như đã bắt đầu.

Ống quần cậu đã ướt nhẹp vì tuyết tan, quần không dày, lạnh lẽo dán trên da, nhanh chóng đem nhiệt độ trên người mang đi. Chân cậu bị lạnh đến có chút cứng đờ, loại khó chịu này còn nằm trong phạm vi chịu đựng của Lộc Dư An, nhưng sự sợ hãi rét lạnh khắc cốt ghi tâm trong tâm lý, càng làm cậu khó chịu hơn.

Cậu chật vật đứng giữa những vị khách ăn mặc đẹp đẽ thật sự không hợp nhau.

Cậu chưa bao giờ để ý ánh mắt của mọi người xung quanh.

Chỉ muốn làm con trai tốt của Lộc Chính Thanh, em trai ngoan của Lộc Vọng Bắc.

May mà bảo vệ ngoài cửa vẫn nhận ra cậu, cũng không ngăn cản cậu, cậu thấy ánh mắt khách khứa kỳ quái sau lại bừng tỉnh thông suốt, đi vào trang viên nhà họ Lộc.

"Đây là con trai nhà họ Lộc tìm về?"

"Cũng thật... thật không giống người nhà họ Lộc."

"Anh ta có chỗ nào giống với dáng vẻ của bác trai và bác gái, Ninh Ninh so với anh ta giống hơn nhiều. Nếu muốn nói, khẳng định là lầm, anh ta sao có thể là người nhà họ Lộc được."

Cuối cùng một câu mắng chửi, chủ nhân giọng nói cất tiếng cao lên vài âm, như là cố tình muốn cho Lộc Dư An nghe.

Lộc Dư An không quay đầu lại cũng biết người nói là fans số một của Lộc Dư Ninh, là người nhỏ tuổi nhất ở nhà họ Lộc, cũng là bảo bối của nhà họ Lộc, theo huyết thống thì cậu là anh họ của nó.

Từ mấy giây đầu Lộc Dư An bước vào, cậu ta liền hết sức bắt bẻ Lộc Dư An, giống như một con gà mái già che chở Lộc Dư Ninh dưới cánh của mình. Lại nói đa số tranh chấp ở nhà họ Lộc đều phát sinh trên người đứa em họ này.

Nhưng lúc này Lộc Dư An lại không giống lúc trước cùng em họ cãi lộn, mà xuyên qua đám người tiếp tục tiến về phía trước, đầu cũng không có quay lại.

Sau khi chẩn đoán chính xác ung thư, có điều tốt là Lộc Dư An có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này.

Lời bọn họ nói đúng là sự thật, thậm chí còn gọi là uyển chuyển.

Cậu-- cậu quả thật không giống người nhà họ Lộc, bất kể là diện mạo hay tính cách.

Nhà họ Lộc ở phía nam có tiếng gia đình truyền thống, thi thư* gia truyền, ba cha con nhà họ Lộc ra ngoài người nào đều không phải quân tử khiêm tốn, ôn nhu như ngọc.

*thi thư: Kinh Thi và kinh Thư, hai bộ trong Ngũ kinh của Trung Hoa — Chỉ gia đình học hành giỏi.

Mà cậu lại là viên đá sắc bén không được mài giũa.

Cho dù là vậy, cậu cũng hy vọng trở thành viên đá cứng nhất giống với khối ngọc kia, xa bố nhưng lại gần anh cả thêm một chút.

Hôm nay là sinh nhật của bố, bố cùng anh cả rất bận rộn, trong đại sảnh cũng không nhìn thấy bọn họ.

Ở trong đại sảnh y hương tấn ảnh** , cậu thẳng sống lưng, tuy có hơi chật vật, lại nhìn không ra chút khiếp sợ nào, cậu làm như không thấy những ánh mắt đánh giá xung quanh. Bước chân cậu chần chừ, ôm chặt ba lô trong lòng ngực nhỏ đến không thể phát hiện. Ánh mắt chăm chú đi qua cửa sau của biệt thự, cậu biết bố cùng anh đang ở đó.

**y hương tấn ảnh: là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là ‘quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu’

Cậu không nên tùy hứng đi quấy rầy thời điểm bố và anh cả đang bận rộn.

Bọn họ đã nói qua rất nhiều lần rằng bọn họ không thích bộ dạng tùy hứng của cậu.

Lộc Dư An không phải người mềm yếu, từ chấp nhận ung thư đến định ra phương án chữa trị, đều là một mình cậu,chỉ là hiện tại giờ khắc này, người thân chưa nhìn thấy một năm đang cách không tới trăm mét. Bệnh tình bị cậu xem nhẹ yếu ớt nhảy lên trong lòng, nội tâm khát vọng nhìn người thân đau lòng, vượt qua tất cả.

Cậu không do dự, bước đến hoa viên, lập tức đi đến phía sau của biệt thự.

Thời gian cậu rời khỏi nhà họ Lộc chưa tới một năm, hoa viên đã có sự thay đổi không nhỏ.

Điều đầu tiên là cây du tựa vào lầu hai đã bị chặt mất, thay vào đó là một bụi hoa tường vi cao mềm mại. Cảnh quan bên cạnh hồ nước vì có hoa tường vi nên càng lộng lẫy, không có tán cây và thân cây to lớn che đậy, cửa sổ lầu hai nhận được ánh sáng tốt hơn nhiều. Xuyên qua cửa sổ là giá vẽ được che lại bởi tấm màn nhung màu xanh.

Trước đó đây là phòng của cậu.

Hiện tại đã bị biến thành phòng vẽ tranh, phòng vẽ tranh của Lộc Dư Ninh.

Lộc Dư An bước chân chậm một nhịp chớp mắt một cái, nhưng rất nhanh mắt cá chân cậu cứng nhắc vì vặn vẹo, bởi vì máu tuần hoàn không tốt, bước chân có chút cứng nhắc. Cậu cố hết sức mới có thể cảm nhận bước chân đã cứng đờ.

"Anh hai." Âm thanh từ bên sườn của hoa viên truyền tới , Lộc Dư An bừng tỉnh.

Gương mặt trắng nõn của cậu dường như liền lập tức nhăn mày, cậu quá quen thuộc với âm thanh này.

Quả nhiên là Lộc Dư Ninh mặc tây trang màu trắng bước đến, bên ngoài mặc áo khoác cùng màu làm bằng nhung. Một đường đi từ phía sau Lộc Dư An đến phía trước cậu, đôi mắt nai con màu nâu vui vẻ nhìn Lộc Dư An, thở hồng hộc duỗi tay không cho cậu rời đi:"Anh hai, cuối cùng anh cũng trở lại! Mọi người đều rất lo lắng cho anh!" Âm thanh của thiếu niên trong trẻo lại mềm mại, cực dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Lộc Dư An siết chặt quần áo mình, mày nhăn lại, uể oải nói:"Tránh ra."

Ở trước mặt Lộc Dư Ninh, cậu cũng không che giấu việc mình chán ghét cậu ta.

Cậu rất hẹp hòi, không có cách nào tiếp nhận Lộc Dư Ninh, cậu cũng hoàn toàn cảm thấy việc này không có vấn đề gì.

Không phải mọi quan hệ giữa mọi người là bạn bè. Giống như nhiều người cùng nhau chán ghét cậu, cậu vì việc gì không thể chán ghét Lộc Dư Ninh.

Biểu cảm bi thương lướt qua mặt Lộc Dư Ninh giây lát, Lộc Dư An lãnh đạm không những không khiến cậu ta rời đi, cậu ta giống như sợ Lộc Dư An bỏ đi, ngược lại còn tiến lên một bước, chắn ở phía trước Lộc Dư An kiên định nói:"Anh hai, anh có biết mọi người đều nhớ anh, anh lúc này trở về có thể không đi nữa được không-"

Lộc Dư An lại không muốn nói nhiều với cậu ta, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lộc Dư Ninh vội vàng muốn túm cánh tay cậu, nhưng không được, lại không đứng vững, cả người nghiêng về một hướng lướt qua.

Lộc Dư An nhíu mày vươn tay, muốn kéo Lộc Dư Ninh. Bên cạnh là hồ nước, mùa đông nước lạnh đến thấy xương, cơ thể Lộc Dư Ninh không tốt, nếu ngã xuống, khẳng định sẽ bệnh nặng một thời gian.

Cậu tuy rằng chán ghét Lộc Dư Ninh, nhưng cũng không dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.

Cuối cùng cậu vẫn là chậm một chút.

Bõm một tiếng, cả người Lộc Dư Ninh đã ở trong nước.

Kéo theo cậu cùng ngã xuống nước lạnh, hồ nước lạnh lẽo đến thấy xương làm cậu không nhịn được run rẩy. Cậu còn chưa kịp nghĩ gì, ba lô đã rơi vào trong nước.

Lộc Dư An quăng ngã Lộc Dư Ninh ở trong nước, nhanh chóng ngoi lên, đem ba lô trong nước nhặt lên. Kéo khóa kéo ra, lấy ra bức họa bên trong, xác nhận bức họa được bảo vệ rất tốt.

Bức tranh tỉ mỉ không thể đụng vào nước, cũng may bên ngoài bức tranh có màng bọc, tranh bên trong cũng không có bị gì.

Cậu vừa mới yên lòng.

"Lộc Dư An!" Âm thanh tức giận cùng chấn vất truyền đến, cậu kỳ thật không thể phân biệt hướng của âm thanh, chật vật lại buồn cười nhìn xung quanh, lúc nhìn đến cửa biệt thự thì thấy cha đang nổi giận đùng đùng.

Động tác cả người Lộc Dư An dừng lại.

Bước ra ngoài, ngực Lộc Chính Thanh phập phồng kịch liệt, đi thẳng đến chỗ bọn họ, đôi mắt sắc bén nhìn cậu chằm chằm:"Con vừa mới làm gì?"

Bên cạnh là Lộc Vọng Bắc trẻ tuổi anh tuấn không có mất đi sự bình tĩnh, không quan tâm hồ nước lạnh, một chân bước vào trong nước, đem Lộc Dư Ninh chật vật ôm lên.

Thời điểm nhìn thoáng qua Lộc Dư An, hắn vội vàng ném qua một ánh mắt lạnh băng, làm Lộc Dư An như rơi vào động băng.

Một chữ anh trong miệng Lộc Dư An, còn chưa kịp nói ra đã tiêu tán ở trong không khí.

"Anh, em không sao." Lộc Dư Ninh được anh bế lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch hướng Lộc Vọng Bắc cười an ủi:"Mọi người đừng quá lo lắng." Dịu dàng lại ngoan ngoãn.

Lộc Vọng Bắc cẩn thận đem Lộc Dư Ninh từ nước lạnh bế lên, đặt ở bên cạnh hồ, âm thanh lạnh lùng không hề che dấu sự quan tâm:"Em tôi tháng sau phải phẫu thuật tim, nếu bị bệnh thì phải làm sao đây?" Lời nói còn chưa nói xong, hắn đã đem áo khoác của mình khoác lên người Lộc Dư Ninh.

Áo nhung quá lớn khiến Lộc Dư Ninh thật nhỏ bé, cậu ta quấn chặt quần áo giảo hoạt cười cười:"Chẳng phải anh sẽ chăm sóc tốt em sao."  Lời nói nghịch ngợm làm chân mày Lộc Vọng Bắc đang nhíu chặt cũng thả lỏng.

Lộc Dư An vô cảm thu hồi ánh mắt, bảo vệ bọc trong ngực, gần như vụng về cứng đờ từ trong ao bước ra ngoài.

Giọt nước lạnh băng ướt đẫm quần áo, theo dòng chảy xuống mặt đất, gió lạnh thổi tới mang tia nhiệt cuối cùng đi.

Áo sơ mi dưới tây trang màu đen của Lộc Chính Thanh kịch liệt phập phồng, trên gương mặt hằng ngày bình tĩnh của ông nổi lên gân xanh vì tức giận, ông bước một bước lớn, tấm lưng người làm cha to lớn cơ hồ có thể che cả người Lộc Dư An lại.

Đôi mắt sẫm màu của Lộc Dư An nhìn Lộc Chính Thanh, đôi môi không có huyết sắc khẽ giật giật khó phát hiện, chữ cha còn chưa kịp nói ra.

Giây tiếp theo, chát một tiếng, âm thanh vang vọng.

Lộc Dư An không kịp phòng ngừa nghiêng nửa đầu, cả người lảo đảo một chút, thiếu niên gầy gò phải vịn vào lan can mới có thể đứng vững. Dường như ngay lập tức trên gương mặt trắng nõn xuất hiện vết đỏ, bị nút tay áo kim cương màu xanh làm bị thương, giọt máu nhanh chóng từ vết thương chảy ra, trên gương mặt trắng nõn nhìn có chút ghê người.

Không thể nghi ngờ, bị thương rất nặng.

Lộc Chính Thanh cũng không ngờ một cái tát lúc phẫn nộ của mình có sức lực như vậy, cơ thể theo bản năng của ông muốn hướng đến chỗ Lộc Dư An, nhưng ông chỉ khẽ giật giật rồi nhanh chóng kiềm chế, đứng yên tại chỗ, ánh mắt dừng trên miệng vết thương của Lộc Dư An, lạnh lùng ra lệnh:"Mau xin lỗi Ninh Ninh!"
----
🤬

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro