Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông không phải gia trưởng không nói đạo lý, ông vốn nghĩ rằng Dư An bên ngoài chịu chút khổ, ít nhiều sẽ càng thêm hiểu chuyện, nhưng lại không nghĩ tới Dư An lại trầm trọng hơn. Đặc biệt là không lâu trước đây thư ký Đỗ đã nói với ông, Dư An đã tùy tiện thôi học ở trường, còn lấy quỹ của vợ ông để lại không biết dùng vào việc gì.

Hiện tại thậm chí không biết hối cãi, tiếp tục làm hại Ninh Ninh, nhất thời khí thế bề trên của ông, đối với Dư An quá mức thất vọng, mới có thể đánh ra cái tát kia.

Lúc đầu ông cho rằng Dư An có thể tránh được.

Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn Lộc Chính Thanh, máu theo cằm cậu rơi xuống từng giọt, cậu không có ý định lau đi mà bình tĩnh, vô cảm nói:"Không phải con."

"Là Lộc Dư Ninh tự mình làm --"
Cậu còn chưa nói xong, đã bị Lộc Chính Thanh lạnh lùng cắt ngang. Ở trong mắt ông, Ninh Ninh sắc mặt trắng bệch hoảng sợ cùng rơi vào trong nước so với Lộc Dư An đứng bên cạnh giải thích đơn giản, càng giống thoái thác hời hợt, thái độ không thể nói là chân thành.

Chút áy náy trong lòng ông cũng vì vậy mà biến mất.

Thay vào đó là tức giận.

Tuổi Dư An cùng Ninh Ninh xấp xỉ nhau, nhưng bởi vì từ nhỏ đã bị bệnh tim và hen suyễn, Ninh Ninh vẫn luôn yếu ớt hơn Dư An.

Ninh Ninh cả người ướt nhẹp yếu ớt ngồi bên bờ hồ và bên cạnh là Dư An lạnh nhạt, cán cân trong lòng ông đã nghiêng.

Huống chi làm loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên của Dư An.

Ánh mắt Lộc Chính Thanh như có thực thể dừng trên người Lộc Dư An, ánh mắt ông có áp lực rất lớn.

Ở trong công ty, chẳng sợ các lãnh đạo cấp cao đã trải qua nửa đời mưa gió, ánh mắt khi giao nhau cũng không khỏi dao động. Nhưng ánh mắt Dư An lại sạch sẽ thuần khiết, thậm chí khi chạm mắt với đôi đồng tử sẫm màu, trong lòng ông khẽ động, theo bản năng né tránh đôi mắt đó, đem ánh mắt đặt trên vai Lộc Dư An.

Lộc Chính Thanh bây giờ mới phát hiện, dáng vẻ Dư An bây giờ trong trí nhớ khác biệt quá lớn.

Hiện tại cậu gầy quá mức, quần áo to lớn treo trên người, thậm chí nếu nhìn kỹ thì so với Lộc Dư Ninh cậu càng thêm gầy ốm.

Dư An đây là làm sao vậy? Ông nhịn không được nghĩ đến.

"Cha."
Giây tiếp theo Lộc Dư Ninh bỗng lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ chợt lót ra của Lộc Chính Thanh.

Lộc Dư Ninh đỡ cánh tay Lộc Vọng Bắc, cắn răng run rẩy đứng dậy, tuy rằng hồ nước lạnh băng thấm ướt hơn phân nửa quần áo cậu ta nhưng cậu ta đầu tiên vẫn là hướng đến bố và anh cười an ủi, ý nói mình không sao, sau đó mới nhìn về phía Lộc Dư An.

Thật ra cậu ta cũng không nhìn rõ cái gì, cậu ta cũng không biết có phải mình không cẩn thận hay không, nhưng cậu ta cũng thật thông minh, biết lúc này mình phải nói cái gì. Không thể để mâu thuẫn trở nên gay gắt, cậu ta chần chờ liền kiên định nói:" Là con tự mình ngã xuống, không liên quan đến anh hai."

Chỉ là một chút chần chờ kia, làm những lời này ngay tức như không đủ can đảm, rõ ràng là giải thích nhưng lại giống như bao che cho một người nào đó.

Lộc Chính Thanh làm sao lại không hiểu một chút chần chờ đó, sắc mặt gần như ngay lập tức trầm xuống gặn hỏi:" Ninh Ninh con tự ngã xuống? Tại sao con lại đứng bên cạnh hồ? Tại sao lại không cẩn thận?"

Lộc Dư Ninh từ trước đến nay đơn thuần, làm sao kịp lý giải, hoảng loạn né tránh tầm mắt Lộc Chính Thanh, há miệng ấp úng nói:"Con--"

Nửa ngày cũng không nói nên lời.

Nhưng đối với Lộc Chính Thanh mà nói như vậy cũng đủ rồi.

Chân tướng như thế nào không cần nói cũng biết.

Vào mỗi lúc này, Lộc Chính Thanh đều nghĩ rằng ông đã thất bại trong việc giáo dục Lộc Dư An, ông bỏ lỡ mấy năm Lộc Dư An trưởng thành, dẫn đến tính cách Lộc Dư An hẹp hòi ích kỷ. Ông dùng thời gian bốn năm, cũng không thể sửa lại.

Ánh mắt ông lần nữa dừng trên người Lộc Dư An, ánh mắt sắc bén như một cây đao.

Nhưng ngoài dự kiến của ông.

Thiếu niên đem lời nói bị cắt ngang nói xong:" Là Lộc Dư Ninh tự mình ngã xuống."

Nếu là những người khác, Lộc Dư An thậm chí còn không thèm giải thích. Bọn họ có hiểu lầm hay không cũng chẳng quan tâm.

Nhưng chỉ có Lộc Chính Thanh cùng Lộc Vọng Bắc là hai người cùng máu mủ vơia cậu là ngoại lệ.

Chỉ là lời cậu vừa nói ra, liền giống như châm mồi lửa cuối cùng cho thuốc nổ.

Lộc Chính Thanh đè thấp âm thanh tràn đầy lửa giận cắt ngang :" Lộc Dư Ninh, Lộc Dư Ninh, con có biết nó là em trai của con không, không phải người ngoài, con đã trở về bốn năm, chẳng lẽ trong lòng con Ninh Ninh chỉ là Lộc Dư Ninh thôi sao."

Ông nhìn Lộc Dư An ôm cuộn tranh vô danh trong lòng ngực bỗng nổi lên lửa giận, duỗi tay ném cuộn tranh vào trong nước nói:" Bức tranh quan trọng như vậy sao? Có thể khiến con bỏ mặc không đỡ em trai mình?"
-----
Mọi người đọc đỡ nhiêu đây nha 🥲 nay tui đau nhức xương khớp quá 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro