Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếp trước cậu may mắn không biết đối nhân xử thế, vô tri vô giác, nếu không lúc này đã bị tổn thương rồi, phải chăng sẽ tràn đầy cảm kích.

Nhưng lần này Lộc Dư An không có cảm kích, cậu thậm chí còn lười mở miệng giải thích. Cả người ghé vào trên ghế, lười biếng dựa vào ghế gỗ thông:"Ồ, Lộc Dư Ninh lại làm mất thuốc xịt hen suyễn sao?"

Lộc Dư An không rõ lắm, tại sao thuốc xịt quan trọng như vậy, Lộc Dư Ninh luôn quên mất, trong ấn tượng Lộc Dư An sự việc này đã xảy ra ba bốn lần. Tất cả mọi người trong nhà họ Lộc đều có thói quen đem thuốc xịt theo bên người. Nhưng cậu không có, cậu không muốn làm bảo mẫu cho Lộc Dư Ninh thì có gì sai.

Ngược lại Lộc Chính Thanh lại sửng sốt, không nghĩ tới Dư An lại không nói chuyện với mình, ngược lại tìm nguyên nhân ở chỗ Ninh Ninh. Ông đã xem qua camera, Ninh Ninh cầu cứu trước cửa phòng Dư An rất lâu, thậm chí bình hoa lớn ở cửa đã bị đập nát, động tĩnh lớn như vậy, nhưng Dư An trước sau đều không mở cửa.

Sao có thể không nghe được?

Vốn dĩ sự việc của Ninh Ninh cùng Dư An, ông chỉ cho rằng con nít cãi nhau ầm ĩ, nhưng ông lại không ngờ Dư An lại làm ra chuyện này.

Đại khái ông biết vì cái gì, bởi vì không lâu trước đây Lộc Dư An đánh thầy giáo thực tập, Ninh Ninh vừa vặn đi qua. Cuối cùng Ninh Ninh lựa chọn nói ra sự thật mình đã nhìn thấy, là Dư An ra tay trước, sự việc này gây ra náo loạn lớn, Dư An phải nghỉ học ở nhà.

Thi thư gia truyền nhà họ Lộc, luôn là tôn sư trọng đạo, ông chưa từng nghĩ Dư An sẽ làm như vậy, không hề tôn trọng đối với thầy giáo của mình. Thậm chí đến lúc sau đó cũng lười giải thích, bộ dạng không xem ai ra gì.

Tuy rằng cuối cùng thầy giáo thực tập nhiều lần nói không muốn so đo cùng học sinh, chuyện lớn hóa nhỏ. Nhưng Lộc Chính Thanh cho rằng việc này không thể bỏ qua đơn giản như vậy. Ông nghĩ là Dư An tốt nhất nên ở nhà nhìn lại chính mình, chỉ là không nghĩ Dư An ghi hận lớn như vậy, đối với Ninh Ninh thấy chết mà không cứu.

Trong lòng Lộc Chính Thanh không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Ông nhớ tới khi nhìn thấy Lộc Dư An lần đầu tiên.

Thiếu niên trên người dính máu chặn người đánh ở ngõ nhỏ chật hẹp, thờ ơ dẫm một tên đầu đỏ vào trong nước bùn. Nước bùn bắn lên quần đồng phục màu trắng của thiếu niên, bên ngoài ngõ nhỏ có hai ba học sinh trung học cầm côn đứng ở xa không dám lại gần. Mà ông bước qua những người đó, đứng đối diện với thiếu niên.

Ánh mắt thiếu niên vẫn chưa thoát khỏi sự bạo lực vừa rồi, lạnh băng giống như thú hoang, là sự tự do ngang tàng nằm ngoài quy tắc xã hội của con người.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt, ông chuyển tầm mắt đi.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ-- Dư An lớn lên không giống mẹ cậu chút nào.

Trên đường từ bệnh viện trở về, ông luôn suy nghĩ rằng mình đã làm sai chỗ nào, tại sao Dư An luôn ghét bỏ Ninh Ninh, thậm chí còn dùng thủ đoạn có thể gọi là đê tiện.

Dư An tuy rằng đã thất lạc từ nhỏ, nhưng cậu cũng không chịu khổ nhiều, sau khi được cứu sống ở sông lại được mẹ nuôi nhận nuôi. Sau đó đi theo mẹ nuôi xây dựng gia đình, tuy rằng cha nuôi cậu không phải người tốt, nhưng cũng có một công việc ổn định. Ông từng gặp qua mẹ nuôi Dư An, là người phụ nữ vô cùng dịu dàng.

Nhưng Dư An lại không giống mẹ nuôi cậu chút nào, ngược lại học rất nhiều tật xấu của cha nuôi.

Chỉ là ông không biết nên đối xử với đứa con trai được tìm về như thế nào, nếu là Ninh Ninh hoặc Lộc Vọng Bắc làm việc xấu xa như vậy, ông nhất định sẽ không thay đổi sắc mặt mà trừng phạt, thậm chí sẽ sử dụng đến hình phạt về cơ thể, cho đến khi bọn họ nhận sai. Nhưng mà đối với Dư An, ông giống như cách một tầng, suy nghĩ cũng nhiều hơn.

Bọn họ là cha con nhưng lại khách sáo hơn là thân mật. Sự giáo dục trong mười năm qua để lại trên người Dư An quá nhiều dấu vết, muốn sửa lại trong một ngày là điều không thể.

Lộc Chính Thanh chần chừ một lát, cuối cùng cũng không phá vỡ mà chỉ uyển chuyển:"Con và Ninh Ninh đều là con của nhà họ Lộc, các con phải chăm sóc lẫn nhau."

Hai cha con bọn này cũng không có tiếng nói chung, xấu hổ nói chuyện vài câu.

Lộc Chính Thanh trước khi rời đi, giống như không để ý quay đầu nhìn Dư An nói:"Dư An, chủ nhiệm lớp gọi điện cho ta, tiến độ của lớp một con khó mà theo kịp, đối với con cũng không tốt. Có muốn đổi lớp khác hay không, chờ khi cơ sở vững chắc, cha lại sắp xếp con vào lớp một?"

Ông có thể không truy cứu Dư An, nhưng ông cũng là cha của Ninh Ninh, cũng cần bảo vệ Ninh Ninh an toàn.

Mà lúc trước Dư An cùng thầy giáo thực tập náo loạn như vậy, tách bọn họ ra là quyết định tốt nhất.

Lộc Dư An cúi đầu ngồi trên ghế  cuối cùng cũng ngẩng lên, lông mi dày khẽ rung động:"Được--"

Lời Lộc Chính Thanh định nói nghẹn trong cổ họng, kinh ngạc nhìn về phía Dư An, không nghĩ Lộc Dư An sẽ đồng ý nhẹ nhàng như vậy. Cũng không thể trách ông nghĩ nhiều, Dư An biểu hiện ra sự cố chấp kinh người với những chuyện liên quan đến Ninh Ninh, nếu là đồ vật của Ninh Ninh, cậu đều muốn tất cả. Thậm chí không tiếc dùng thủ đoạn để đoạt lấy, việc này đã xảy ra rất nhiều lần, lớn là phòng của hai người, nhỏ là quần áo của Ninh Ninh.

Lớp học cũng như thế, rõ ràng học tập kém xa Ninh Ninh, lại nhất quyết vào lớp giỏi nhất theo Ninh Ninh, chủ nhiệm lớp đã uyển chuyển nói qua rất nhiều lần.

Không chỉ Dư An học tập không tốt, thậm chí đối với bạn học, giáo viên cũng có rất nhiều mâu thuẫn.

Nhưng thật sự làm Lộc Chính Thanh hạ quyết tâm chính là lúc này.

Ông không thể để Dư An cùng Ninh Ninh ở trong một lớp, ông không biết Dư An có thể làm ra chuyện gì. Lúc này cũng may có dì giúp việc trở về, nhưng lần sau thì sao? Sắc mặt Lộc Chính Thanh có chút phức tạp:"Ta sẽ kêu thư kí Đỗ nhanh chóng sắp xếp."

-----
Đi học lại cái làm biếng ngang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro