Chương 4 (p2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông lão từng nói, vải vẽ tranh tuy nhỏ, nhưng lại chứa đựng cả thế giới trong mắt người họa sĩ, mỗi một nét thủy mặc*, đều biểu đạt tình cảm của họa sĩ. Lão Lý dạy cậu bài đầu tiên là nét vẽ Đan thanh**, yêu cầu cậu phân biệt tất cả cảm xúc trong tranh. Xuyên qua giấy Tuyên Thành, người ta có thể nhìn thấy thế giới trong lòng họa sĩ, cho nên tâm hồn họa sĩ vĩnh viễn không cô độc, ông lão cũng mong Lộc Dư An vĩnh viễn không cô độc.

*Nước và mực tàu. Lối vẽ của Trung Hoa, chỉ dùng nước và mực đen, mà không dùng màu gì khác.

**Tức “đan sa” 丹砂 (đỏ) và “thanh hoạch” 青雘 (xanh): chất màu dùng để vẽ.

Khoảng thời gian cuối cùng của cậu ở kiếp trước, cũng nghiêm túc nghe ông lão nói, không dừng lại việc vẽ tranh, cho nên đến cuối cùng, cậu không có cô độc.

Cậu biết nét vẽ đan thanh này, cậu chưa bao giờ cố tình gạt Lộc Chính Thanh cùng Lộc Vọng Bắc, chẳng qua bọn họ chưa bao giờ để ý, chỉ xem như kỹ thuật nho nhỏ của cậu ganh đua với Lộc Dư Ninh.

Cậu quả thật rất muốn ganh đua với Lộc Dư Ninh, nhưng duy nhất vẽ tranh là không được.

"Cốc cốc cốc--" tiếng gõ cửa vang lên hai ba lần, cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra, giống như ban đầu gõ cửa chỉ là thông báo, cũng không hỏi ý kiến của người bên trong có đồng ý hay không.

Mà người đến đúng là không cần.

Lộc Chính Thanh mặt đầy mệt mỏi đẩy cửa bước vào, dưới mắt đã thâm đen, trên sơ mi mặc ngày hôm qua đầy nếp nhăn.

Ông hiếm khi có thời gian chật vật như vậy, rõ ràng đêm qua đã lăn lộn đến khuya.

Nhưng dù là như vậy, ông vẫn đến tìm Lộc Dư An đầu tiên, Nếu là trước kia Lộc Dư An sẽ thu sủng nhược kinh***, bởi vì cậu biết Lộc Chính Thanh rất bận.

***thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ.

Trong quá trình Lộc Dư An trưởng thành, không có kinh nghiệm ở cùng người lớn nam tính uy nghiêm như vậy. Lúc tiếp xúc với người lớn nam tính, ban đầu cậu thậm chí còn co quắp không thể nói ra nổi một câu.

Cha nuôi của cậu là tên nghiện rượu hết thuốc chữa, mỗi lần về nhà, luôn là mùi rượu khó ngửi cùng mẹ nuôi Vương như đau khổ khóc nức nở.

Mà Lộc Chính Thanh lại hoàn mỹ giống như chữ cha trong trí tưởng tượng của cậu.

Nếu là Lộc Dư An lúc trước, nhất định sẽ đau lòng vì trạng thái của Lộc Chính Thanh. Còn cậu hiện tại chỉ lười biếng dựa vào trên bàn sách, đem bản phác thảo đẩy đến bàn sách bên kia, tùy tiện đem thuốc ném vào trong ngăn kéo.

"Cạch" một tiếng, ngăn kéo bị đóng lại.

Cậu bình tĩnh nâng đôi mắt lên nhìn Lộc Chính Thanh, giọng khàn khàn hỏi:"Có việc?"

Sống lại lần nữa, Lộc Dư An biết rằng có thể làm Lộc Chính Thanh vội vàng như thế thậm chí không rảnh lo cho mình chỉ có thể là Lộc Dư Ninh. Lộc Chính Thanh là người cha hoàn hảo, nhưng không phải với cậu.

Bị hỏi Lộc Chính Thanh sửng sốt, ông nhìn đứa con trai thứ hai vừa gặp hôm qua, gương mặt thiếu niên vì ngủ quá lâu nên có chút đỏ lên. Đầu tóc luôn được vuốt lên, vì vừa tỉnh ngủ nên có vài sợi rủ trên đôi mắt, che khuất vết sẹo giữa mày, thậm chí nét âm u trên người cũng tiêu tán không ít. Giống như thú hoang thu lại nanh vuốt, ngoan ngoãn lại xa cách, thiếu niên thậm chí còn không thèm liếc nhìn ông một cái.

Ông vậy mà lại có chút cảm giác xa lạ, trong lòng có âm thanh ẩn ẩn nói với ông không đúng, chỉ là ông không biết không đúng cái gì.

Lộc Chính Thanh nhanh chóng đem cảm giác vớ vẩn vứt sau đầu, giấu đi trong đôi mắt mệt mỏi, nhớ đến mục đích của mình, hai mắt sắc bén dừng trên người Lộc Dư An, thấy rõ mọi cảm xúc của cậu:"Tối hôm qua tiểu Ninh phát bệnh suyễn, bệnh suyễn có thể lớn có thể nhỏ, thuốc suyễn đối với người bệnh rất quan trọng, cũng may ngày hôm qua dì Lý quay trở lại, nếu không--"

Ông khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt trước sau đều chặt chẽ lại chăm chú nhìn Lộc Dư An.

Lộc Chính Thanh vừa nói như vậy, Lộc Dư An lập tức nhớ đến chuyện đó.

Vào lúc này ở kiếp trước, cậu bởi vì đánh thầy giáo thực tập ở trường, bị Lộc Dư Ninh nhìn thấy đi gọi giáo viên khác ở trường đến. Kết quả gây náo loạn lớn, Lộc Chính Thanh dưới sự tức giận yêu cầu cậu nghỉ học ở nhà tự nhận thức sai lầm của mình.

Đêm qua người hầu trong biệt thự nghỉ, trong nhà chỉ có hai người là cậu và Lộc Dư Ninh. Hai người bọn họ từ trước đến nay không có gì để nói, lúc trở về nhà liền ai về phòng người đó. Cơ thể cậu không thoải mái, đi ngủ sớm, vạn lần không nghĩ tới Lộc Dư Ninh phát bệnh hen suyễn, thuốc suyễn bên nguời cũng không tìm thấy.

Nếu không phải người làm dì Lý quay trở lại, hậu quả không dám tưởng tượng.

Cậu ngủ rất say.

Cho đến ngày hôm sau, mới biết Lộc Dư Ninh ngất xỉu trước của phòng cậu -- Lộc Dư Ninh đến tìm cậu, ghé vào gõ cửa cậu suốt một phút, nhưng cậu lại không mở cửa.

Trong mắt nguời khác không khỏi nghi ngờ cậu đã suýt hại chết Lộc Dư Ninh.

Chỉ là cậu thật sự không nghe thấy. Tai phải của cậu đã không thể nghe, chuyện này cậu không có nói cho ai biết. Thính lực tai trái của cậu không có vấn đề, cho nên không có ai phát hiện.

Nhưng mấy năm trước cậu bị đau nửa đầu rất nghiêm trọng, về sau lại nhận ra ngủ bên trái có thể giảm mất ngủ, bởi vì chỉ cần ngủ bên trái, cậu liền không nghe bất cứ âm thanh nào bên ngoài, hơn nữa ngày hôm qua cậu có hơi phát sốt. Thậm chí lúc sau Lộc Chính Thanh chạy về nhà, trong nhà binh hoang mã loạn**** cậu cũng không bị đánh thức.

****binh hoang mã loạn:rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn

Kiếp trước sau khi phát sinh chuyện này, cậu khô khan giải thích với Lộc Chính Thanh, cậu không nghe thấy bất cứ cái gì. Cậu biết lý do của mình rất không đáng tin, nhưng mà cậu ban đầu đã có địch ý với Lộc Dư Ninh, hơn nữa lần này cậu bị trường học đuổi ra ngoài cũng là Lộc Dư Ninh nói ra ngoài.

Động tĩnh lớn như vậy, sao cậu có thể không nghe được.

Vì để giải thích, cậu thậm chí còn nghĩ đến việc nói ra bí mật xấu xí của mình-- cậu là một kẻ điếc.

Nhưng cậu vừa nói một câu, cha liền tin cậu.

Cậu còn nhớ rõ lời khi đó cha nói, cùng bây giờ giống hệt nhau.

"Bệnh suyễn có thể lớn có thể nhỏ, thuốc xịt hen suyễn rất quan trọng với Lộc Dư Ninh."

"Con với tiểu Ninh đều là con của nhà họ Lộc, cha yêu thương cả hai như nhau."

Cậu rất vui vẻ, vì đây là lần đầu tiên cha nói yêu cậu.

Chỉ là lần này không như vậy.

Nhìn kỹ trong ánh mắt Lộc Chính Thanh, cậu nhận ra đời trước cậu chẳng hiểu gì cả.

Bệnh suyễn có thể lớn có thể nhỏ, thuóic xịt hen suyễn rất quan trọng với Lộc Dư Ninh.

-- cho nên con không nên không biết nặng nhẹ lấy mất thuốc xịt của Ninh Ninh.

Con cùng Ninh Ninh đều là con của nhà họ Lộc, cha yêu thương cả hai như nhau.

-- cho nên con không thể vì ghen ghét mà bỏ mặc Ninh Ninh phát bệnh.

Cậu có nói gì cũng không quan trọng, Lộc Chính Thanh đã nhận định cậu có tội rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro