Chap 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phòng của Aoko:

- Các người về phòng hết đi, để ta ở lại đây là được rồi!_Kaito kêu bọn người hầu lui ra hết, anh chậm rãi tiến đến giường Aoko.

Sắc mặt của Aoko cũng đã không còn trắng bệch như trước, khuôn mặt cũng hồng hào và tươi tắn trở lại. Khi thấy chỉ có một mình Kaito cô có hơi ngạc nhiên, cũng có chút thẹn thùng, định ngồi dậy nói chuyện với Kaito nhưng do vết thương làm cô nhức nhói khắpngười, cũng may là Kaito hối hả dìu Aoko nằm xuống, anh rất lo lắng cho tình hình hiện giờ của Aoko.

- Xin lỗi, đều là tớ hại cậu ra nông nỗi này. Cậu đến là khách mà không được tiếp đón đàng hoàng lại để cho chuyện tày trời thế này xảy ra. Tớ thật sự xin lỗi!

Kaito dùng cử chỉ và giọng nói hết sức dịu dàng của mình xinh lỗi Aoko khiến cho cô nàng cảm thấy không tự nhiên lắm. Cô chỉ thẹn thúng mỉm cười và gật cái đầu nhỏ nhắn của mình xuống để cho Kaito an lòng. Cô đâu biết, hành động đáng yêu ấy lại làm cho Kaito chết đứng, anh cố gắng lắm mới không làm gì thất lễ với Aoko.

Không khí im lặng bỗng nhiên bị phá vỡ khi một cơn mưa lớn bắt đầu đổ xuống, sấm chớp đùng đùng làm ai nấy cũng giật mình. Trên đời này, ngoài côn trùng ra, cái cô sợ nhất chính là sấm sét, Aoko không khỏi hoảng sợ đấm chăn kín đầu.

Thấy hành động vừa rồi của Aoko, anh tưởng cô không muốn nói chuyện với anh, Kaito
có chút thất vọng, lặng lẽ bước đi ra khỏi phòng, tâm tình không được vui lắm. Nhưngkhi nghe tiếng bước chân của Kaito di chuyển, Aoko ngay lập tức nắm lấy tay áo của Kaito kéo lại, cái miệng nhỏ của cô lấp bấp:

- Tớ....tớ sợ sấm sét.....bây giờ cũng sợ mưa nữa.........

Kaito trong vô thức đứng im, để mặc cho Aoko nắm chặt tay áo của anh đến nhăn nheo hết ra. Cũng không thể trách cô, trong một đêm mưa lớn như thế này, cái đêm mà cô bị người ta hành hạ đến xém chút mất mạng. Sợ mưa cũng phải, bởi vì cô vẫn còn ám ảnh chuyện đó, trong lòng anh cảm thấy có lỗi quá, nếu như hôm đó anh đến sớm hơn thì có lẽ Aoko đã không bị thương nặng như vậy, trong một khoảng thời gian còn không thể xuống giường được. Kiềm chế không nổi bản thân, Kaito bỗng bước đến giường Aoko trong khi cô đang trợn tròn mắt nhìn anh. Anh ngồi xuống, lấy tay luồn qua mái tóc của cô, nhẹ nhàng chạm vào chiếc cổ mịn màng, trắng nõn của Aoko kéo cả người cô ôm vào lòng. Mùi hương trên tóc Aoko khiến anh bất giác hôn nhẹ lên đầu cô, khiến cô không khỏi giật mình. Đang đưa tay đẩy nhẹ vòm ngực của anh ra nhưng cô đã bị Kaito nhanh chóng ôm chặt vào lòng:

- Đừng động đậy.

Tiếng nói ấm áp, nhẹ nhàng của Kaito làm đầu óc cô choáng váng, thân thể mềm nhũn ra, cô nhắm mắt lại, từ từ nghe nhịp tim đập đều đều trong ngực Kaito, mùi
hương trên người anh làm Aoko cảm thấy rất dễ chịu. Cô để đầu mình tựa nhẹ trong ngực của anh, hai tay vòng ra sau cũng ôm lấy tấm lưng dài của anh. Hành
động này của Aoko làm Kaito giật mình nhưng lại nhanh chóng tiếp nhận nó.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, sấm chớp cứ liên tục nổ lên những âm thanh đáng sợ. Aoko cũng ôm Kaito chặt hơn, đôi mắt nhắm nhưng vẫn nhíu lại. Kaito biết cô sợ nên lấy tay nhẹ nhàng xoa đầu cô. Sự ấm áp đến tột cùng làm Aoko thiếp đi, trong vô thức cô vùi đầu mình vào sâu trong ngực Kaito, cảm nhận cái cảm giác rất chi là thoải mái này.

Kaito nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh sâu thẳm nhìn những hạt mưa, khóe miệng tự nhiên cong lên, trái tim đập lỡ một nhịp.

Đủ nắng..... hoa sẽ nở

Đủ gió.....mây sẽ bay

Đủ yêu thương..... hạnh phúc sẽ đong đầy.​

Tại phòng Ran:

- Hoàng tử vạn tuế!

Bọn nô tì khi nhìn thấy Shinichi bước vào thì lễ phép hành lễ. Shinichi kêu bọn họ lui ra. Anh chậm rãi tiến đến bên Ran, nhẹ nhàng kéo một cái ghế lại, anh thấy cô chùm chăn kín mít, người thì co rúm lại nên thấy hơi lo lắng.

- Sao vậy? Không muốn nói chuyện à?

Bên trong vẫn im lặng, Ran vẫn không trả lời, bất chợt:

- Sẹt..............Rầm!!!!!!

- Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng sấm chớp làm Ran sợ đến nỗi run cầm cập, cô thò tay ra chăn, run rẩy nắm lấy

đôi bàn tay ấm áp của Shinichi, miệng lấp bấp không nói nên lời:

- Tớ....sợ.....Shinichi....làm ơn.....đừng.....đi đâu......

Cũng may là Ran chùm chăn kín mít, nếu không Shinichi sẽ nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng này của cô mất, nhưng Ran cũng đâu biết, khi nắm lấy bàn tay của Shinichi và nói với một giọng hết sức ngọt ngào như vậy, mặt của Shinichi đã nóng bừng bừng.

Tuy chỉ là tay chạm tay nhưng Ran có thể cảm nhận được hơi ấm từ tay Shinichi truyền sang cho cô. Chưa bao giờ cô thấy mình không biết xấu hổ như bây giờ, nắm lấy tay người khác mà không chịu buông. Sau này khi khỏe rồi, làm sao có mặt mũi mà nhìn cậu ấy nữa.

Cảm thấy không khí yên tĩnh đến khó chịu bao quanh lấy họ, Shinichi suy nghĩ bắt chuyện trước:

- Cậu còn đau không?_Anh thật sự là ngốc mà, đối với một cô gái, bị hành hạ như thế này cho dù một tháng sau cũng chưa chắc là khỏi hết.

- Cũng....đỡ hơn nhiều rồi._Ran lấp bấp, tay vẫn nắm lấy bàn tay của Shinichi, cô sợ anh sẽ bỏ cô một mình trong phòng.

- Có sợ không?_Thật sự không biết là anh đang nghĩ cái gì, bình thường anh được mọi người gọi là Vô Khuyết vì anh chẳng có lấy một khuyết điểm gì, nhưng khi nói chuyện với Ran thì lại không được tự nhiên như bình thường, hỏi những câu mà mình đã biết
rõ câu trả lời.

- Không!_Ran không muốn làm cho anh thêm lo lắng nên phải nói dối trước mặt anh.

Trong lúc trò chuyện, anh vô tình nhìn thấy vết hôn vẫn còn đỏ trên cánh tay trắng như tuyết của cô, không hiểu sao tâm tình lại trở nên lạnh lùng, mặt mày nhăn nhó khó chịu, trong người cảm thấy bực bội không thể diễn tả, giọng nói cũng pha chút nóng
giận:

- Thật sự không sợ?

Anh vừa nói vừa lấy một tay còn lại gỡ tấm chăn ra khỏi mặt Ran, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp mồ hôi thấm đầy trán của Ran hiện lên trước mặt anh. Anh nhìn chằm chằm vào cô, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm làm Ran hơi ớn lạnh nhưng cũng ngượng đỏ mặt:

- Không!

Nhìn thấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn của Ran mấp máy, anh như bị một lực hút vô hình đứng lên khỏi ghế, tay chống lên giường, mặt đối mặt với Ran, tư thế này rất chi là mờ ám.

- Cô đang gạt tôi?

Shinichi càng lúc càng áp sát mặt mình vào Ran, bây giờ cô có thể cảm thấy được hơi thở của anh phả lên mặt mình, thật là làm cho người khác muốn chôn một cái hố mà núp ở dưới, khuôn mặt đẹp từng góc cạnh, mỗi khi có cơn gió từ cửa sổ ùa vào, mái tóc
trên trán Shinichi bay nhẹ lên làm lộ ra vầng trán cao, rộng và đôi mắt xanh sâu thẳm hút hồn biết bao người. Nhưng bây giờ anh đang gần cô như vậy, cô càng có thể quan sát thật kĩ, quả là đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

- Không......không có.....

Ran bối rối trả lời, cô có thể nhìn thấy nét không vui trên mặt anh.

- Thế này có sợ không?

Vừa dứt lời thì anh càng cuối mặt xuống, khoảng cách giữa hai người gần như sát vào nhau, thậm chí, chỉ cần một cái nhúc nhích nhẹ là môi của hai người sẽ chạm vào nhau.

- Cậu.....cậu...làm cái....ưmh....ưnh.....

Chưa nói hết lời thì cô đã bị Shinichi chặn lại bằng một nụ hôn. Ran trợn tròn mắt nhìn Shinichi, tay chân bủn rủn không có chút sức lực, bàn tay của cô
bị Shinichi nắm lấy, để lên ngực mình. Ran có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập của anh.

- Nhắm mắt lại!

Một lời ra lệnh ngọt ngào nhất mà cô từng nghe, như bị thôi miên, cô lập tức nhắm mắt
lại, cảm nhận sự ngọt ngào trong hành động của Shinichi.

Anh như bị mùi hương trên người cô quyến rũ, hoàn toàn mất hết lý trí, nhẹ nhàng lướt nhẹ trên đôi môi mềm mịn của cô, động tác của anh nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.

Ran vô tình đón nhận nụ hôn của Shinichi, nhưng cô không ngờ khi cô đón nhận, động tác của Shinichi có phần nhanh và mạnh mẽ hơn, anh tham lam chiếm hữu đôi môi xin xắn của cô, anh lại nghĩ đến những tên côn đồ đặt những nụ hôn gớm ghiếc lên người con gái trước mặt, anh như không làm chủ được bạn thân, anh muốn gội rửa hết nhứng
gì mà bọn chúng để lại trên người cô. Nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt,Shinichi ôm chặt
lấy Ran đến khi Ran như sắp không thở nổi nữa anh mới ngừng lại.

Nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài trên má Ran, tim anh đau thắt, có lẽ cô lại nhớ đến chuyện cũ, mặc kệ tất cả, anh ôm cô vào lòng, càng lúc càng siết chặt Ran, còn cô thì lại ngoan ngoãn chui đầu vào ngực anh, lấy tay ôm eo anh, nước mắt vẫn cứ chảy, không
phải cô sợ Shinichi, mà là cô đang nhớ lại những lúc bọn côn đồ hôn cô. Càng nhớ nước mắt lại càng tuôn ra, cô yếu đuối chui rúc vào ngực anh, cả người nằm gọn trong vòng tay của anh. Chiếc mũi nhỏ nhắn đang hít lấy mùi hương ấm áp trên người anh, cô chỉ mong thời gian đừng trôi, thật là đáng xấu hổ!

Anh nhẹ nhàng thì thầm vào cái tai nhỏ bé của cô, hơi thở của anh ấm áp làm cho tim Ran như tan chảy:

- Khuya rồi! Ngủ đi bí đao!

Nghe anh gọi, Ran bất ngờ hướng mặt lên nhìn anh, hai người bây giờ đang nằm trên cùng một chiếc giường:

- Bí đao?

- Không phải sao? Người gì mà vừa lùn vừa mập!_Anh trêu ghẹo cô, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu vừa rồi của cô, anh không cầm lòng nổi mà nhẹ nhàng đặt thêm một nụ hôn nữa lên mái tóc của cô.

- Lùn thì có lùn chứ không có mập!_Ran trả lời lại, thân thể của cô thế này mà bị nói là mập, quả thật bất công.

- Được rồi! Lùn thôi, vậy gọi là nấm lùn.

Shinichi không giấu nổi nụ cười, anh nhẹ nhàng ôm lấy Ran vào lòng. Ran cũng cười, cả người cảm thấy thoải mái, dễ chịu hẳn lên:

- Đó là nụ hôn đầu của tôi! Không biết, phải bắt đền cậu!

- Chính cậu mới là người cướp mất nụ hôn đầu của tôi! Cả hai như vậy là hòa!_Shinichi cãi lại.

- Ngang ngược! Bá đạo!_Ran đánh nhẹ vào ngực Shinichi. Anh chỉ có thể mỉm cười hạnh phúc.

Tại phòng Hakuba:

- Anh kêu tôi lên đây có chuyện gì?_Shiho nhăn nhó khó chịu khi bị Kakuba lôi lên phòng.

- Có một số chuyện muốn hỏi, vậy thôi!_Hakuba ngồi xuống ghế, từ từ rót trà thưởng thức, vẻ mặt hết sức nhàn nhạ.

- Có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi đi._Shiho cũng ngồi xuống đối diện với Hakuba, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ lạnh lùng quyến rũ.

- Tại sao các cô lại lưu lạc đến vương quốc này?_Hakuba đưa trà vào miệng, từ từ nhấm
nháp.

- Không phải là lưu lạc, mà là trốn đi. Chúng tôi chán vì không được đi chơi ở các vương quốc khác nên tìm dịp để giao du đó đây._Shiho thẳng thắn trả lời, cô đưa tay lên chống cằm, khuôn mặt biểu hiện sự buồn chán.

- Tại sao các cô đi lâu vậy rồi mà không có ai đến tìm các cô?_Hakuba hỏi tiếp, vẫn còn
rất nhiều thắc mắc nên hôm nay anh quyết định phải hỏi cho rõ.

- Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi trốn ra khỏi cung, chỉ là trốn đến một nơi xa nhà và đi lâu đến như vậy. Bọn họ chắc chắn sẽ cử người truy tìm tung tích của bọn tôi nhưng chỉ điều tra lặng lẽ, đây chắc hắn là do phụ hoàng của tôi nghĩ ra, không ai hiểu ông bằng tôi.

- Đây chính là lí do cô ở lại hoàng cung của vương quốc này?_Hakuba nhìn thẳng vào cặp mắt trong xanh của Shiho, cặp mắt tinh nghịch nhưng lại rất thông minh.

- Anh nói gì....tôi không hiểu?_Shiho nhíu mày, chẳng lẽ suy nghĩ của cô, anh nhận ra được?

- Các cô để lộ nhiều sơ hở quá! Các cô là công chúa, bản thân đã chán ghét hoàng cung, vậy tại sao lại còn chấp nhận ở lại làm việc trong hoàng cung vương quốc này? Chỉ có thể là cô không muốn bị người khác điều tra ra tung tích vì hoàn cung vương quốc này bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể trà trộn vào trong cung, thứ hai, cha
cô chắc chắn không nghĩ rằng con gái mình sẽ lại trốn trong hoàng cung- nơi mà cô ghét nhất, không muốn ở nhất._Hakuba lí luận hoàn toàn trùng khớp với ý nghĩ của cô, khiến cho cô có chút bất ngờ.

- Nhưng ở nơi đất khách quê người này, lại là người hầu thân cận của tôi, cô không sợ mình sẽ bị tôi........

Hakuba cười gian, anh đứng lên và tiến về phía Shiho.

Cảm nhận được chuyện xấu sắp xảy ra, Shiho cũng đứng lên, lùi lùi ra sau, cô càng lùi thì Hakuba lại càng tiến tới:

- Anh.....anh muốn làm gì? Đụng tới tôi là phải nộp phạt đấy nhé!_Shiho thoáng thấy run sợ, cơn gió bên ngoài cửa sổ ùa vào làm cô có chút ớn lạnh.

- Nếu nắm tay thì sẽ phạt bao nhiêu?

Nói xong, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Shiho, còn đưa lên trước mắt cô. Bất chợt cảm thấy tim đập mạnh, đầu óc choáng váng, quay cuồng, Shiho lấp bấp:

- 10....... vạn lượng.

- Thế còn chạm vai?

Ngay lập tức, anh khoác tay mình lên vai Shiho sau đó kéo cô vào sát người mình. Ánh mắt vô cùng thõa mãn.

- 50......50 vạn....

Shiho lấy lại bình tĩnh thoát ra khỏi người Hakuba, trong vô thức, cô lùi ra xa anh.

- Vậy còn......ôm eo....?_Hakuba nhấn mạnh từng chữ một, anh nhanh chóng luồn tay qua eo cô, dùng sức kéo cô sát vào người, hai người như dán dính lấy nhau. Nụ cười khiến người ta mất hồn lại một lần nữa xuất hiện, Shiho vùng vẫy cở nào cũng không
thoát ra được, cô bất lực hét to:

- 100 lượng!

- Nếu.......hôn.....nhẹ?

Cảm nhân được sự nguy hiểm càng ngày càng lớn trong câu nói của Hakuba, bây giờ cô lại không thể thoát khỏi người anh, chỉ đành trông chờ vào số mệnh. Thấy Shiho ngoan ngoãn nghe lời, Hakuba lấy tay ra khỏi cái eo thon gọn của cô, tay anh di chuyển đến chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng nâng lên, đầu anh cũng cuối xuống, khoảng cách giữa hai người lúc này cũng chỉ cho một còn ong chui lọt.

Ngực Shiho đập càng lúc càng mạnh, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cô có thể ngửi thấy mùi trên cơ thể của anh, cũng có thể nhìn sâu vào đôi mắt hút hồn người khác này.

- 1000 lượng!

- Vậy.....nếu hôn.....mãnh liệt?

Hkuaba di chuyển khuôn mặt mình sang cái tay bé nhỏ trắng hồng của cô mà thì thầm vào đấy. Như có một nguồn điện chạy trong người, Shiho run lên, cô có thể cảm nhận thấy toàn thân run rẩy, mất thăng bằng.

- Tôi sẽ giết anh!

Shiho la lên ,mặt cô bây giờ đỏ như trái cà chua, thực chất không còn mặt mũi nhìn Hakuba. Thừa lúc Hakuba lơ là, Shiho đẩy mạnh anh ra khỏi người cô, vội vàng chạy rakhỏi cửa nhưng do cắm đầu chạy mà không nhìn đường, cô vấp phải ngạch cửa và té
xuống đất. Rất may cho cô là Hakuba kịp thời nắm lấy tay cô kéo lại khiến cô toàn thân
đều nằm gọn trong lòng anh, vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được. Hakuba được
dịp thì lấy tay ôm chặt eo cô, giọng nói có chút khó chịu nhưng trên môi vẫn nở nụ cười
bí hiểm:

- Cô yên tâm đi! Sống chung với tôi thì cô sẽ được nuôi nấng đến mập mạp trắng trẻo, chứ tình hình hiện giờ của cô, tôi ôm chỉ cảm thấy toàn xương với da, chẳng thoải mái tẹo nào.

- Anh!....Tôi muốn đi ngủ! Tên đáng ghét! Thả tôi ra!_Shiho hét lên và ra sức ngọ nguậy trong lòng của anh khiến anh cũng phải buông eo cô ra.

Shiho không nói không rằng bỏ chạy như bay ra ngoài khiến Hakuba không thể nhịn
cười được, anh thì thầm:

- Hên cho cô là tôi kiềm chế được, nếu không cô chết trong tay tôi rồi!

(Mọi người hiểu câu nói này chứ?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro