Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tỉnh lại và ăn một chút cơm, Aoko do mệt quá nên tiếp tục thiếp đi. Trời đã xế chiều nhưng Ran vẫn chưa tỉnh. Mọi người cảm thấy hơi lo nên tập trung vào phòng Ran, Sonoko do chăm sóc Ran từ sáng đến giờ nên cũng ngủ gật trên giường. Maokoto thấy vậy không khỏi đau lòng nên đã bế cô nàng về phòng tịnh dưỡng lấy lại sức. Thái y cũng được Shinichi truyền vào.

- Mọi người không cần phải lo, Ran không sao rồi, chỉ là mất sức quá nhiều nên bây giờ vẫn hôn mê đấy thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng sẽ sớm khỏe lại. Xong việc rồi, thần xin được cáo lui.

Vị đại phu thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị lui ra thì bị Kaito cản lại:

- Thái y! Tình trạng của Ran và Aoko thế này thì có ổn không

- Về chuyện này thì thương tích của Aoko nặng hơn Ran rất nhiều nhưng có lẽ, do Ran bị đả kích về tinh thần khá nhiều nên tình trạng hôn mê kéo dài hơn Aoko. Thiếu gia Kaito nên sai người chăm sóc Aoko tử tế, cô ấy mất khá nhiều máu, trên người lại chi chít vết thương, trong khoảng thời gian này có thể sẽ không đủ sức xuống giường để đi
lại._Vị thái y từ tốn giải thích.

- Vậy à? Cảm ơn ngài! Ngài có thể lui ra được rồi._Kaito có chút lo lắng khi nghe thái y nói về tình hình của Aoko.

- Đừng lo lắng nữa, Kazuha hiện giờ đang chăm sóc cho Aoko, cô ấy chắc chắn sẽ nhanh chóng hồi phục lại.

Hattori vỗ vai an ủi Kaito, chuyện xảy ra lần này liên quan rất lớn đến anh vì người chủ mưu lại là cô em gái của anh, nói gì đi nữa, anh vẫn phải chịu một phần trách nhiệm trong chuyện này.

Kaito cũng bình tĩnh lại, nhận thấy lúc sáng có phần hơi kích động vì đã nắm lấy cổ áo
mà quát vào mặt của Hattori nên anh chàng cảm thấy có chút hối hận.

- Xin lỗi vì thái độ ban nãy của tớ

- Không sao! Tớ hiểu._Hattori mỉm cười, vì nếu như anh là Kaito hoặc Shinichi, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua chuyện này.

- Được rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, tớ sẽ ở đây chăm sóc cho Ran._Shiho im lặng nãy giờ cũng đã lên tiếng vì cô biết, ai trong số họ, người nào cũng mệt dữ lắm.

- Vậy thì làm phiền cậu._Shinichi nói, anh cùng các bạn bước ra khỏi phòng.

- Ban nãy, lúc tớ cứu Ran, cô ấy có cầu xin tha cho Ari._Shinichi đóng cửa phòng lại một cách nhẹ nhàng, anh quay sang các bạn.

- Bọn tớ biết, sao vậy?_Hakuba nhíu mày khó hiểu, tại sao Shinichi lại đề cập đến vấn đề
này?

- Các cậu có nghĩ là Ran giả bộ thanh cao?_Shinichi nhìn thẳng vào 3 người bạn của mình, đôi mắt xanh lạnh lùng, cương nghị của anh làm mọi người khó có thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

- Vậy cậu có nghĩ như vậy không?

Hakuba hỏi ngược lại Shinichi, anh cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Shinichi, nhưng trên môi lại nở một nụ cười.

- Không! _Shinichi nói chắc như đinh đóng cột.

- Vậy thì cậu không cần phải hỏi bọn tớ nữa.

Hakuba nói, rốt cục anh cũng hiểu Shinichi muốn nói gì, rõ ràng là anh sợ mọi người
nghĩ Ran giả bộ thanh cao nên mới giải thích cho mọi người hiểu.

- Nhưng tớ không thể tha thứ cho Ari và Sarry, dù họ có thân phận thế nào đi chăng nữa. Đánh người là sai, họ là con dòng dỏi quý tộc, chẳng những không làm gương cho thiên hạ mà còn có những hành động độc ác, ích kỉ, làm ảnh hưởng đến danh tiếng của đất nước. Thiên tử phạm pháp, tội như thứ dân. Cho dù được miễn tội chết nhưng tội
sống khó tha. Chờ phụ vương và mẫu hậu về, tớ sẽ bẩm lại việc này, tất cả giao cho họ xử lí.

Shinichi nhìn Hattori, thật ra anh cũng rất khó xử nhưng công ra công, tư ra tư, anh không thể vì nể mặt Hattori mà bao che kẻ phạm pháp, vậy thì lấy tư cách gì mà cai trị đất nước.

- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, các cậu làm như vậy là rất đúng, không cần phải cảm thấy khó xử trước mặt tớ. Nếu thật sự các cậu không xử lí việc này, tớ cũng không để Ari và Sarry phạm pháp mà không chịu tội. Tóm lại, tớ không có bất kỳ ý kiến nào về chuyện này nữa, mọi chuyện sẽ tùy các cậu.

Hattori là vậy, anh là người công tư phân minh, vì đại nghĩa diệt thân, đứng trước một sự việc nghiêm trọng như vậy thì tình thân không có chỗ để lên tiếng.

- Bọn tớ hiểu rồi, thôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Cả ngày nay ai nấy cũng mệt
lắm rồi, mọi người về phòng ngỉ ngơi đi.

Hakuba nói xong thì tạm biệt mọi người rồi trở về phòng. Mọi người cũng nhanh chóng ai về phóng nấy, trả lại không gian yên tĩnh và lạnh lùng vốn có trong hoàng cung.

Trong khi đó, tại phòng của Ran:

- Ran! Cậu tỉnh rồi sao?_Shiho hớn hở chạy đến bên giường khi thấy Ran từ từ mở mắt.

-.................

- Ran! Cậu sao vậy? Không ổn chỗ nào phải không?_Shiho lo lắng khi không thấy Ran

có bất kì phản ứng nào.

-.................

- Ran! Trả lời tớ đi chứ! Ran!_Shiho không chịu nổi nữa nên hét lên, cô thật sự sợ nếu

như Ran xảy ra chuyện gì.

-................

Lại một khoảng dài im lặng, Ran không trả lời, thật chất là không có sức để mở miệng hay đúng hơn là không biết phải trả lời làm sao, nói mình rất tốt thì là nói dối, còn mình rất đau, rất sợ thì lại làm cho Shiho bận tâm, hay thà im lặng, thà không nói gì để
người khác không phải lo lắng cho mình.

- Ran! Trả lới tớ đi chứ! Cậu không cần Shiho nữa phải không?

Shiho lo đến nổi không cầm được những giọt nước mắt, cô rất ít khi khóc, cô rất giỏi chịu đựng, rất giỏi kìm nén cảm xúc, nhưng trong những luc như thế này, cô ấy đã trở lại chính mình, 1 người con gái yếu đuối, giàu tâm trạng.

Có thể giỏi chịu đựng

Giỏi kìm nén cảm xúc

Nhưng không có nghĩa là không biết đau

Ừ thì hay cười, lúc nào cũng vui

Nhưng không có nghĩa là không thấy buồn.

- Shi.....Shiho.

Ran rơm rớm nước mắt, đã đến lúc cảm xúc dâng trào, phá vở cái vỏ bọc mà cô cố gắng gây dựng, nước mắt cứ thế tuôn chảy.

Cả hai ôm chầm lấy nhau, những giọt nước mắt của cả hai thấm đều lên đôi bờ vai của mỗi người, cả hai trái tim bây giờ như cùng chung nhịp đập.

- Tớ đau lắm, sợ lắm, nhưng tên côn đồ ấy xé áo tớ, hôn vào người tớ, lại còn sờ soạng khắp nơi, tớ muốn cắn lưỡi tự tử cũng không có sức lực, không có can đảm. Ari còn chửi mẹ tớ là kỹ nữ, tớ thật sự không nhịn nổi nữa nhưng vì Hattori, vì tình bạn của bọn
họ.....Shiho ơi, tớ ngu lắm đúng không?

Ran như không làm chủ được cảm xúc, được trái tim của mình, mỗi lời cô vừa thốt ra như hàng trăm cây kim không ngừng đăm vào da thịt cô, đau đến nỗi không nói nên lời.

Shiho chỉ nghe thôi mà cũng không kiềm nổi cơn giận của mình. Khi Shinichi đem Ran
về, nhìn trên người Ran toàn là thương tích, toàn là những vết hôn, cô cũng đã hình dung ra Ari đã hành hạ Ran như thế nào, nhưng thật không thể tưởng tượng nổi, vì Hattori, vì tình bạn giữa Shinichi và Hattori mà Ran lại tha cho một con người độc ác
đến vậy, người mà sỉ nhục cả vạn phụng chi vương của một vương quốc-mẹ ruột của Ran.

Không thể kiềm chế được cơn giận, Shiho bỏ Ran ra, đi ra khỏi phòng mặc cho Ran ra sức ngăn cản. Ran biết, Shiho sẽ đi tìm Ari tính sổ.

Shiho vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy cả bọn đang đứng trước cửa, chuẩn bị vào phòng, có lẽ họ vừa mới tới nhưng Shiho đã ngăn họ lại:

Các cậu để Ran nghỉ ngơi đi, cô ấy muốn yên tĩnh một mình, vả lại, nếu các cậu vào trong, Ran cũng không muốn nói chuyện đâu.

- Sao vậy Shiho?_Kazuha lo lắng hỏi.

Mọi người lặng đi khi nghe Shiho nói, cả bọn cũng chẳng muốn thăm Ran nữa. Thấy Shiho đi xuống lầu với một vẻ mặt lạnh lùng cực độ, mọi người cũng biết sắp có chuyện xảy ra nên lẳng lặng đi theo Shiho.

Shiho đi thẳng vào phòng Ari mà không gõ cửa, đúng lúc Sarry cũng có mặt, hai người họ đang ăn cơm tối, thấy Shiho đẩy cửa vào phòng không chút phép tắc, Ari quát lớn:

-Quả thật là không có chút tôn trọng chủ nhân mà, tiện tì như mày bây giờ cũng muốn làm loạn sao?

- "RẦM"

Shiho dùng một lực thật mạnh đạp lên bàn, cơn giận của cô đang từ từ phun trào. Tiếng
động làm cho 2 ả hoảng hốt, nhưng vẫn không ngừng buôn ra những lời nói cay độc:

- Tiện nhân! Mày chán sống rồi sao?_Ari quát thẳng

- Tôi cảnh cáo cô! Ăn nói cẩn thận một chút, kẻo cái miệng làm hại cái thân đấy.

- Loạn rồi! loạn thật rồi! Mày có quyền gì mà lên tiếng ở đây? Cùng lắm chỉ là người hầu
thân cận của anh Hakuba, nhưng trong mắt tao, tụi mày cũng chẳng khác gì những con chó ghẻ gớm ghiếc.

Sarry lên tiếng, ả cười khinh bỉ vào mặt Shiho, nhưng câu nói của ả ám chỉ cả Ran, Aoko và những người còn lại.

- "Bốp"

Một cái tác như trời giáng vào mặt Sarry, Ari đang đứng há hốc kinh ngạc nhìn Shiho, Sarry lập tức ôm mặt, ánh mắt hiện rõ vẻ giận dữ tột độ, ánh mắt muốn nuốt chửng Shiho.

- Mày dám đánh tao! Người đâu, lôi con tiện nhân này ra ngoài đánh 100 hèo cho ta.

Sarry ra lệnh cho những tên lính đứng bên ngoài, bọn chúng lập tức thi hành mệnh lệnh, chúng kéo vào trong bao vây lấy Shiho, định bắt cô ra ngoài, nhưng cô nhanhchóng đến gần Sarry, ban cho ả thêm một cái đánh thấu xương vào má bên kia.

- "Chát".

Vì hành động này quá bất ngờ nên Sarry không tránh kịp, Ari và bọn lính vẫn còn đang
ngơ ngác thì Sarry đã tức muốn xé xác Shiho ra làm trăm mảnh.

- Sao hả? Tức lắm rồi đúng không? Cả cha cô tôi còn đánh được, huống chi cô chỉ là một
con tép riu nhiều chuyện._Shiho nhìn thẳng vào mắt của Sarry, cô nàng hết sức bình tĩnh.

- Bọn bây còn đứng đó làm gì, lôi nó ra ngoài đánh đến chết cho ta._Sarry ôm mặt hét lên, mặt mày đã nổi gân xanh gân đỏ lên vì tức giận.

- Kẻ nào dám?_Shiho la lên, cô lấy trong áo một lệnh bài vàng, trên đó có ghi dòng chữ:

"Đương kim Công chúa Vương quốc Hoa Hồng Xám".

Mọi người như không tin vào mắt mình, bọn thuộc hạ vừa nhìn thấy lệnh bài liền khẩn trương quỳ xuống, đồng thanh hô to:

- Xin Công chúa tha tội, bọn thuộc hạ có mắt như mù!

- Các ngươi đứng lên đi!

Shiho ra lệnh cho bọn thuộc hạ đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng nhìn sang Ari và Sarry, hai ả ta như người mới từ cung trăng về, mặt mày thơ thẩn, nhìn chằm chằm vào Shiho, sau một lúc định thần, Ari mới mở miệng lắp bắp vài chữ:

- Vậy còn Ran....Aoko.....mấy....người còn lại.....là.........

- Ran là đương kim công chúa vương quốc Hoa Lan, Sonoko là con cưng của Hoàng thượng đương triều vương quốc Hoa Mẫu Đơn, Aoko là đại tiểu thư Tuyết Hàn Viện, Kazuha là tiểu thư Các Thiên Viện, nói tóm lại Kazuha và Aoko, họ là quận chúa, ngang hàng với các cô đấy! Còn Ran, cô ấy có thể chém đầu các cô ngay lập tức nhưng vì
Hattori, vì nể mặt bọn Shinichi nên Ran và Aoko phải nuốt cơn giận này vào lòng. Nhưng tôi thì không, các cô đánh người như vậy còn chưa hài lòng, lại còn mắng chửi hoàng hậu quá cố của cả một vương quốc, Ran nhịn được còn tôi thì không đời nào,
chẳng nể mặt ai ở đây cả, cho dù có cho phụ vương của Hattori ra mặt, tôi quyết không
bỏ qua chuyện này!!!!!_!_Shiho nhanh chóng lấy lại vẻ sang trọng và quý phái của một công
chúa, những lời cô nói làm cho Ari và Sarry lo sợ cực độ.

Có lẽ do không chú ý đến những chuyện khác nên bọn họ không để ý rằng, nãy giờ, bọn Shinichi, Kazuha, Sonoko đang đứng bên ngoài nghe hết tất cả. Kazuha và Sonoko cũng đành gật đầu thú nhận với bọn Shinichi thân phận thật của mình. Ari và Sarry vẫn còn đang run cầm cập không nói nên lời thì Sonoko và Kazuha đi vào, khôi phục lại thân phận nên những tên lính ngoan ngoãn cúi chào:

- Công chúa, quận chúa các tường!

- Mọi người miễn lễ. Shiho, bỏ qua đi, đừng để Aoko và Ran phải bận tâm nữa._Kazuha
chạy đến bên Shiho, hai tay lay lay tay của Shiho, nét mặt cầu khẩn hiện lên.

- Bỏ qua? Các cậu sao vậy, chuyện như vậy không thể bỏ qua dễ dàng như vậy._Shiho
lạnh lùng gỡ cánh tay của Kazuha, khuôn mặt hiện lên rõ vẻ kiên quyết.

- Vậy chứ cậu muốn thế nào? Đây là vương quốc của người ta, dù cho cậu có là công chúa nhưng ở đây cậu cũng chỉ là khách mà thôi, làm gì có quyền xử tội người khác chứ?_Sonoko nói thay Kazuha, đây là lần đầu tiên cô thấy Shiho manh động như vậy.

- Đúng đó Shiho, cậu bình tĩnh lại đi, Ran còn bỏ qua được, chẳng lẽ cậu lại không nhịn được, đừng để Ran và Aoko khó xử mà._Kazuha cũng chen vào, đôi mắt cầu khẩn nhìn Shiho.

- Thưa công chúa! Chuyện này bọn tôi sẽ không bỏ qua đâu nên người không cần phải đứng ra xử lí việc này.

Một giọng nói quen thuộc xuất hiện làm mọi người thay đổi sự chú ý, là Hakuba, anh cùng các bạn đang đứng bên ngoài bước vào. Ari và Sarry hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, vậy là nãy giờ những hành động, lời nói của cô đã bị mọi người nghe thấy và
chứng kiến hết.

- Được thôi, vì nghe lời khuyên của bạn tôi nên tôi không làm lớn chuyện, nhưng chuyện này nếu các anh không có cách xử lí thích đáng thì xin lỗi, tôi sẽ đích thân trả lại công bằng cho Ran và Aoko._Shiho khi nghe xong câu nói của Hakuba nên cũng yên
tâm phần nào.

- Vậy thì xin cảm ơn công chúa._Hakuba cười, nụ cười có chút bí ẩn.

Ari và Sarry không còn mặt mũi nào nữa nên nãy giờ cứ câm như hến, không dám ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Cũng may cho hai ả, đang lúc không khí im lặng đến đáng sợ thì có người chạy đến:

- Thưa hoàng tử! Aoko và Ran đã tỉnh lại rồi ạ.

- Oa! Vậy thì tốt quá, bọn tớ đi thăm Ran và Aoko trước đây!

Sonoko reo lên, cô nàng và các bạn đang tính chạy sang phòng 2 cô bạn thì đã bị Kaito ngăn lại, anh chàng lắp bắp:

- Khoan! Các cậu....có thể.....cho tớ thăm Aoko riêng được......không?

Mọi người dồn sự chú ý vào Kaito, thừa cơ hội, Shinichi cũng chen vào:

- Tôi....cũng muốn thăm riêng Ran.

Mặt của anh có chút bối rối nhưng vẫn cố gắng không để lộ ra ngoài, không giống như Kaito, mặt mày đỏ như trái cà chua. Có thể nói, về mặt này, Kaito không thể nào bằng Shinichi.

Khi nghe Kaito và Shinichi nói xong thì Sonoko, Kazuha và Shiho đều phải bật cười, đến
Makoto, Hattori và Hakuba cũng phải kiềm chế lắm mới không cười thành tiếng. Xấu hổ nhưng không biết làm gì, Kaito và Shinichi đành im lặng xem bọn họ có đồng ý hay
không. Cười xong thì Kazuha mới nhìn sang Kaito và Shinichi:

- Còn không mau đi, bọn tớ đổi ý bây giờ.

Không đợi Kazuha nói hết câu, Shinichi và Kaito đã chạy vụt mất, để lại mọi người phía
sau nhìn hai người họ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro