Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên là Trần Sương Sương, con gái của tướng quân vương quốc Classical, là nương tử tương lai của Hakuba. Là một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, ăn nói nhỏ nhẹ, tâm tính lương thiện. Cầm kì thi họa, công dung ngôn hạnh đều có đủ. Là mơ ước của biết bao chàng trai trong vương quốc, từ nhỏ đã được đính hôn ước với Hakuba nhưng trong lòng cô lại không có chỗ cho Hakuba. Do tính tình thiện lương, nhân hậu nên Hakuba cũng không tỏ ra lạnh lùng đối với cô, nhưng ngoài tình cảm anh em, quả thật hai người không có tình cảm trai gái! Tiếc là cả hai đều không biết được điều này, cứ tưởng là đối phương dành tình cảm cho mình, đến khi Shiho xuất hiện

Saguru Hana: Mẫu thân của Hakuba. Là một người mẹ tuyệt vời, thương chồng, yêu con,
lúc nào cũng tận tụy chăm sóc phụ hoàng của Hakuba. Là một người phụ nữ đức hạnh, tài sắc vẹn toàn.
___________________________________
Sau khi Hakuba và Shiho lên phòng chuẩn bị đồ đạc, mọi người ai nấy cũng theo giúp
đỡ họ thu dọn, riêng chỉ có Hattori là cũng phải trở về vương quốc Roselisa nên anh cũng
nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ.

- Để tôi giúp anh!_Kazuha vội vàng chạy lại tủ thu dọn mấy bộ quần áo cho Hattori sau đó nhanh chóng xếp gọn lại bỏ vào tay nải.

- Này!_Hattori ngồi xuống giường thong thả, anh đưa mắt nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Kazuha qua chạy lại khắp phòng giúp anh dọn dẹp, ánh mắt của anh hiện lên ánh nhìn yêu thương.

- Gì vậy?_Vẫn không ngừng làm việc, Kazuha tiếp tục giúp Hattori chuẩn bị đủ thứ, cô
không biết rằng có người đang nhìn mình chằm chằm.

- Cô có muốn sang vương quốc của tôi thăm quan không?_Hattori bỗng nhiên đứng lên, tiếng về phái của Kazuha.

- Ơ............_Kazuha đứng yên nhìn Hattori, cô nhìn thẳng vào ánh mắt nâu đỏ của anh, bất chợt tim đập mạnh, tay chân run rẫy, giọng nói cũng lắp bắp không được tự nhiên.

- Sao? Không muốn thì tôi cũng không ép!_Hattori thở dài một hơi rồi ngồi bịch xuống giường, khuôn mặt có chút thất vọng.

- A! Không.....không phải! Tôi......tôi muốn đi!_Không hiểu tại sao khi nói câu này, khuôn mặt tròn tròn của Kazuha lại đỏ hồng như trái cà chua, làm cho người đối diện đưa tay lên nhéo một cái thật lâu.

- Vậy được rồi! Cô cũng thu dọn đồ đạc đi, đồ của tôi cứ để người hầu họ làm được rồi!

Nói rồi, Hattori quay lưng đi, để lại Kazuha với mớ cảm xúc hỗn độn và lạ lẫm.

Em là công chúa mang đôi giày đỏ

Bỏ thế giới nhỏ để theo anh

Anh là hoàng tử mang đôi giày xanh

Đôi mắt long lanh làm tim em nhôn nháo

Anh bảo em là con cáo

Gian xảo lấy mất trái tim anh

Em cười nhe răng nhìn anh âu yếm

Suốt đời cáo nhỏ chỉ yêu anh!​

- Lần này ra đi, chắc cũng phải 3 tháng nữa chúng ta mới gặp lại nhau!_Hakuba nuối tiếc nhìn Shinichi, anh cũng chẳng muốn ra đi chút nào.

- Yên tâm mà xử lí triều chính đi, bọn tớ sẽ luôn gửi thư cho các cậu mà._Shinichi nhìn

Hakuba và Hattori, ánh mắt xanh thẳm đang cố gắng che đi nỗi buồn.

Trong khi nhóm Shinichi chia tay nhau lần cuối, nhóm của Ran chẳng biết nói gì, mắt ai nấy cũng đều đỏ hoe. Thấy không khí không ổn lắm, Shiho sụt sịt nói:

- Thôi! Thời gian không còn nhiều nữa, bọn tớ phải đi đây. Các cậu phải bảo trọng, nhất
là Ran và Aoko đấy!

- Bọn tớ biết rồi! Các cậu cũng phải bảo trọng đấy!_Ran, Aoko và Sonoko giương đôi mắt đẫm lệ nhìn Shiho và Kazuha leo lên chiếc xe ngựa, đưa tay vẫy chào tạm biệt.

Cả bọn vẫn đứng đó nhìn hình bóng của họ xa dần, cho đến khi hai chiếc xe rẽ hai hướng khác nhau, một xe về vương quốc Roselisa, một xe lại đi về vương quốc Classical.

Cho đến khi khuất hẳn, cả bọn mới trở vào hoàng cung.

Sau một ngày vất vả, cuối cùng Hakuba và Shiho đã đến nơi. Hoàng cung của vương quốc hiện rõ trước mặt Shiho làm cho cô nàng choáng ngợp trước vẻ đẹp vừa cổ kính vừa hiện đại của nó. Hoàng cung này ít nhất cũng rộng gấp 2 lần hoàng cung của cô.

Đứng lặng một chút, Shiho bị Hakuab cốc nhẹ vào đầu:

- Đừng nhìn nữa, tôi sợ nếu còn nhìn cô sẽ ghen tị chết mất!

- Gì chứ? Đừng tưởng bở!

Shiho lấy lại dáng vẻ lạnh lùng bước vào hoàng cung. Binh lính hai bên lễ phép cuối chào, cô cũng lịch sử nở một nụ cười nhẹ nhàng, chậm rãi đi sau lưng Hakuba.

Hakuba dẫn Shiho vào thư phòng của phụ hoàng mình, anh cũng đã thông báo với mẫu hậu và phụ hoàng rằng hôm nay anh sẽ đem một vị khách quý đến.

Vừa bước vào trong thì thân ảnh hai vị thân sinh đã hiện lên trước mắt, mẫu hậu của anh không khỏi xúc động khi lâu ngày mới gặp lại được đứa con trai yêu quý của bà:

- Ôi Hakuba! Hoàng nhi có biết là mẫu hậu nhớ con lắm không?

Bà chạy lại ôm chằm lấy đứa con trai, ôm hôn vào má một cái thật sâu khiến cho Shiho không giấu nỗi sự buồn cười mà khóe miệng khẽ cong lên.

Được dịp nhìn kĩ lại dung nhan của hoàng hậu, Shiho không khỏi ngạc nhiên khi nhìn vào cứ tưởng hai người là hai chị em. Nét quý phái và sang trọng của bà toát lên ngay từ lúc đầu gặp mặt, nụ cười hiền dịu và cử chỉ thân thiện khiến người đối diện không cảm
thấy sợ hãi. Phụ hoàng của Hakuba cũng vậy, hai người thật sự rất xứng đôi, khuôn mặt chữ điền phúc hậu, khóe miệng lúc nào cũng nở nụ cười hiền hòa nhưng không vì vậy mà mất đi nét tôn nghiêm và hùng dũng nơi ánh mắt sâu thẳm.

Nhận ra sự xuất hiện của Shiho, bà Hana đã lập tức buông đứa con trai ra chạy đến bên
Shiho:

- Cha! Đứa con gái nhà ai mà xinh đẹp thế này! Nói thật lòng thì còn xinh hơn Sương Sương của chúng ta nữa ấy chứ!

- Tiểu nữ kính chào hoàng thượng, hoàng hậu! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng hậu các tường!

Shiho lễ phép hành lễ cuối chào cha mẹ Hakuba, cô nhanh chóng lấy lòng được mẫu hậu của Hakuba.

- Oa! Dễ thương quá đi! Con có phải là vị khách quý mà con trai ta nhắc tới?_Bà Hanavội vàng đỡ Shiho dậy, ánh mắt tỏa ra sự yêu thương.

- Tiểu nữ không dám! Chẳng qua tiểu nữ đây cũng chỉ là một người bạn của thái tử, không dám tự nhận mình là khách quý!_Shiho mỉm cười thân thiện, nhan sắc của cô thật khiến người khác phải khâm phục, cô rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì sẽ nghiêng nước nghiêng thành.

- Đúng là con nhà có gia giáo! Ăn nói rất khiêm tốn! Cô nương, cô là con của ai? Nhìn cô không giống như là người ở vương quốc này._Im lặng một hồi thì phụ hoàng của Hakuba cũng lên tiếng.

- Thưa phụ hoàng! Cô ấy là đương kim công chúa của vương quốc Hoa Hồng Xám!_Hakuba đứng ra giới thiệu thay Shiho.

- A! Thì ra con chính là Miyano Shiho, người đứng thứ 2 trong lục đại Mỹ Nhân Tam Hoa Quốc! Thảo nào nhìn con còn đẹp hơn cả Sương Sương nhà ta, nó chỉ đứng hàng thứ 7 thôi!_Giọng nói bà Hana có chút khâm phục cùng ngưỡng mộ, bà nhìn chằm chằm vào Shiho, quả thật nhan sắc của cô có một không hai.

- Là Hoàng Hậu quá khen thôi! Tiểu nữ không dám nhận!_Shiho nhẹ nhàng đáp, trên gương mặt có chút mệt mỏi.

-Con thật khiêm tốn quá! Mà cho ta hỏi, sao con lại quen được với Hakuba nhà ta? Con với nó quen bao lâu rồi? Có thân thiết không? Hai đứa là bạn bè à?

- Mẫu hậu! Cô ấy đã 1 ngày rồi chưa được nghỉ ngơi! Hoàng nhi cũng mệt lắm rồi!_Hakuba ra tay giúp đỡ Shiho, anh biết là cô cũng đã khá mệt.

- Ấy chết! Ta xin lỗi các con, Hakuba đưa Shiho lên phòng nghỉ ngơi đi nhé!_Bà Hana
cười ngượng, vừa nói vừa nhìn Hakuba ra lệnh.

- Tiểu nữ xin phép hoàng thượng và hoàng hậu lên phòng nghỉ ngơi._Shiho lễ phép cùng Hakuba lên phòng dưới ánh mắt hài lòng của bà Hana.

Shiho thấy mệt mỏi vì lâu ngày rồi không hành xử đúng phép tắc trong cung như vậy, cô mệt mỏi theo sau Hakuba, nhờ anh dẫn đường.

Căn phòng lấy màu chủ đạo là màu xanh nhạt tạo cảm giác mát mẻ trong những ngày nóng bức này, rộng rãi và thoát mát, nghé đầu qua cửa sổ là có thể nhìn thấy hoa viên của hoàng cung, căn phòng này thật sự làm cho Shiho thấy thích.

- Được rồi, không làm phiền cô nữa, cô cứ việc đi tắm, có chuyện gì thì cứ kêu Tiểu Đào, cô ấy sẽ làm mọi chuyện. Tắm xong rồi thì xuống ăn điểm tâm. Mẹ tôi muốn giới thiệu cô với một người.

Shiho nhẹ nhàng gật đầu, Hakuba dặn dò Tiểu Đào vài câu rồi cũng bước ra khỏi phòng. Shiho nhờ Tiểu Đào chuẩn bị nước nóng, còn mình thì thu xếp lại tay nải.

Khi tắm xong, Shiho được Tiểu Đào dẫn xuống phòng ăn. Vừa bước xuống đã thấy mọi người tụ họp đông đủ, trong đó có một vị cô nương rất là xinh đẹp.

- Shiho! Con tắm xong rồi à? Lại đây nào!_Bà Hana ân cần kéo tay Shiho xuống ngồi bên cạnh mình, thái độ của bà làm cho Shiho cảm thấy rất gần gũi.

- Đây là Sương Sương, nương tử tương lai của tôi!_Hakuba lạnh lùng chỉ sang cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh mình.

Khi nghe lời Hakuba vừa thốt ra, bỗng nhiên một cảm giác khó chịu nhói lên làm tim Shiho đau đớn lạ lùng. Cô mở to mắt ngạc nhiên nhưng cũng lấy lại bình tĩnh, trên miệng cố gắng nở nụ cười:

- Tôi là Shiho! Rất vui được làm quen với cô, Sương Sương!

Sương Sương cũng cười đáp lại Shiho, cô thật sự ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Shiho, vẻ
đẹp lạnh lùng quý phái rất giống với Hakuba.

- Vâng! Muội là Sương Sương, rất vui được gặp tỷ!_Sương Sương lễ phép nhìn Shiho.

Shiho cũng gật đầu mỉm cười, thấy 2 đứa hòa hợp như vậy, bà Hana cùng chồng cảm thấy rất vui, nhưng ai đó lại cảm thấy bực bội.

Không khí ăn chung rất là náo nhiệt, chỉ có Shiho và Hakuba là im lặng. Thấy Hakuba ăn không được ngon, Sương Sương nhẹ nhàng gấp một miếng cá vào bát của anh:

- Hakuba, huynh ăn thêm đi, đồ ăn ngon lắm đó!

Chán chường không thèm cảm ơn Sương Sương lấy một tiếng, Hakuba đang tỉ mỉ quan
sát Shiho, cô nàng im lặng cuối gầm mặt xuống bàn ra vẻ chăm chú ăn cơm, nhưng đôi tay trắng tinh thon dài lại siết chặt đôi đủa, chứng tỏ tâm trạng cô không thoải mái chútnào.

Khóe miệng Hakuba cong lên, tâm trạng anh lại cảm thấy rất vui, thuận tay gấp cho Shiho một miếng thịt sau đó bỏ vào bát của cô:

- Này! Ăn đi! Tôi đã hứa là sẽ nuôi cô mập mạp trắng trẻo mà! Tôi sẽ ôm cô kiểm tra trọng lượng. Khi nào đủ mập thì thôi!

- Phụt!!!!!!!!!!!

Shiho đang ăn cơm vừa nghe câu nói của anh đã làm cô ho sặc sụi, bất cẩn phun hết thức ăn ra miệng.

- Ối! Con thật sự xin lỗi mọi người, thật là mất lịch sự quá!_Shiho luống cuống lau dọn
thức ăn trên bàng, mặc cho Hakuba đang cười hả hê nhìn cô.

- Không sao! Thằng tiểu tử nhà ta mới mất lịch sự, Tiểu Đào! Dẫn công chúa vào phòng và chuẩn bị lại cơm canh cho cô ấy!_Bà Hana mặc nghiêm nhìn Hakuba, khiến cho anh chàng cố nén lại nụ cười của mình.

- Phụ hoàng! Mẫu hậu! Hoàng nhi lên phòng xem cô ấy như thế nào đã._Chưa được sự đồng ý của hai người, Hakuba đã chạy như bay theo Shiho, để lại bà Hana và chồng ngơ ngác nhìn theo, còn Sương Sương thì lại nở một nụ cười tinh ranh.

Hakuba vội vàng đẩy cửa phòng Shiho, tinh thần hết sức sảng khoái:

- Sao vậy? Không khỏe à?

- Cậu sao tự nhiên lại nói mấy câu vậy chứ, làm hại tôi có hành động thật mất lịch sự với hoàng thượng và hoàng hậu._Shiho cáu gắt nhìn Hakuba, cô đang lo lắng mình có để lại ấn tượng xấu với ông bà Hana hay không, tâm tư hết sức rối bời vậy mà người này lại thanh thản và vui vẻ như vậy.

- Haha! Không sao đâu, dù sao đó cũng là do tôi chọc cô trước. Phụ hoàng và mẫu hậukhông để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt đó đâu. Nhưng cô phải nghe lời tôi, mau ăn chóng lớn vào._Hakuba lại cười lớn trước mặt Shiho làm cho cô hận không thể một nhát giết chết tên đang lải nhải trước mặt.

- Tôi mệt rồi! Không muốn nói chuyện với anh nữa! Làm ơn đi ra ngoài!_Shiho lạnh lùng đuổi Hakuba ra khỏi phòng, từ lúc ăn cơm, tâm tình cô đã không được tốt, vậy màcòn bị hắn làm cho cô mất mặt trước mọi người, thật là làm cô tức chết.

- Được thôi! Không làm phiền cô nữa!_Hakuba vẫn nở một nụ cười trêu chọc cô, anh từ từ bước khỏi phòng và đóng cửa lại.

Không lâu sau lại có tiếng gõ cửa, Shiho kêu Tiểu Đào ra mở cửa. Sương Sương chậm rãi bước vào, nhẹ nhàng cúi đầu chào Shiho:

- Tiểu muội có làm phiền Shiho tỷ nghỉ ngơi không ạ?

- Không đâu! Sương Sương muội ngồi đi.

Nói rồi, Shiho ra lệnh cho Tiểu Đào pha trà mời khách. Trà pha xong, Sương Sương chậm rãi cầm tách lên rồi uống một ngụm, sau đó quay mặt sang Tiểu Đào:

- Tiểu Đào! Muội ra ngoài đi, ta có chút chuyện muốn nói với Shiho tỷ.

- Vâng ạ!_Tiểu Đào ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí trở nên căng thẳng hơn rất nhiều. Với người thông minh như Shiho, cô có thể dễ dàng đoán được chuyện mà Sương Sương muốn nói.

- Muội muốn nói về Hakuba đúng không?

- Tỷ tỷ quả không hổ danh là tài nữ. Đúng vậy, nói ra tuy có hơi thất lễ nhưng chuyện này không nói không được._Sương Sương mỉm cười nhìn Shiho, giọng nói có chút âm điệu đe dọa.

- Không sao! Muội cứ nói, ta sẽ nghe!_Shiho không vì thế mà lúng túng, cô trầm ngâm
như bình thường, chỉ có điều, vẻ mặt lại lạnh lùng như xưa.

- Chắc tỷ cũng đã biết, muội là nương tử tương lai của Hakuba, huynh ấy và muội lớn lên cùng nhau vì vậy muội không muốn người không có liên quan dính liếu đến chuyện tình cảm của bọn muội, nếu như tỷ sớm đã có tình cảm với huynh ấy thì bây giờ tốt nhất hãy quên huynh ấy đi._Sương Sương không có chút ngại ngùng và sợ hãi, ngữ
điệu bình thản vang lên.

- Sương Sương muội chắc đã có hiểu lầm gì đó với tỷ. Hakuba và tỷ ngoài quan hệ bạn bè, từ trước đã không vượt ngoài giới hạn đó. Tỷ thấy, muội đã lo hơi xa rồi đấy!_Shihocũng dùng thái độ uy ngiêm của một cô công chúa nói chuyện với Sương Sương, vẻ mặt
không lộ ra một chút cảm xúc, mặc dù trong lòng đang hết sức bất mãn.

- Thế à? Nếu vậy thì có lẽ đúng như lời tỷ nói, muội lo hơi xa, nhưng dù sao nói trước cũng tốt cho hai bên, vả lại đâu có mất mát gì. Nếu có động chạm gì thì mong Shiho tỷ bỏ qua._Sương Sương tự nhiên không chút do dự nói lên suy nghĩ của mình.

-Làm gì có động chạm tới ai! Tỷ không phải hạng người đem lời nói vẩn vơ của người khác để vào bụng, muội cứ yên tâm. Nếu không có chuyện gì nữa thì tỷ muốn được nghỉ ngơi một chút._Shiho đuổi khéo Sương Sương ra ngoài, cô trước đó đã không vui, nay lại bị Sương Sương làm cho tinh thần trở nên tồi tệ hơn.

- Đã làm phiền tỷ rồi, muội xin phép cáo lui._Sương Sương nhẹ nhàng kéo ghế và bước ra khỏi phòng.

"Cô ấy ăn nói khéo thật, thái độ lại rất lịch sự, quả thật làm người khác hâm mộ"_Ý nghĩ hiện lên trong đầu Sương Sương, cô chỉ cười nhẹ rồi bước đi.

- Hôm nay là ngày gì vậy trời? Thật là bực bội quá đi!_Shiho nằm phịch xuống giường, cô thật muốn ngủ một giấc tới tận sáng mai.

- Công chúa! Người buồn phiền chuyện gì à?_Tiểu Đào lo lắng khi thấy Shiho than vãn.

- Tiểu Đào này! Em có biết Sương Sương kia là người như thế nào không?_Shiho quay người sang Tiểu Đào đang đứng bên cạnh.

- Sương Sương tiểu thư thật sự là một người tốt nha! Cô ấy thân thiện và dễ gần y như công chúa vậy!_Tiểu Đào thành thật trả lời.

- Vậy sao?

Shiho thở dài một tiếng rồi nhìn lên trần nhà, cô im lặng một lúc rất lâu, sau đó như nhớ đến chuyện gì, cô lại quay sang Tiểu Đào.

- Có chuyện này ta muốn hỏi em. Hakuba đối xử với Sương Sương như thế nào?

- Theo như em thấy thì thái tử có phần thân thiện với Shiho hơn người bình thường, vả lại Thái tử không tỏ ra vẻ lạnh lùng với Sương Sương tiểu thư chút nào. Nói chung, bọn họ rất hợp nhau nha.

Nghe Tiểu Đào nói xong, Shiho lại im lặng nhìn vào một khoảng không vô định. Trong lòng hiện lên cảm giác đau nhói, khó chịu, ánh mắt buồn rầu làm Tiểu Đào có chút lo lắng, nhưng bất chợt nhớ ra một chuyện, cô reo lên:

- Công chúa! Lúc nãy muội ra ngoài có thấy Thái tử, cậu ấy kêu công chúa đến phòng cóchuyện muốn nói.

- Thật sao?_Shiho bỗng nhiên ngồi phắt dậy, tâm trạng cũng đỡ hơn một chút.

- Vâng ạ! Trông công chúa có vẻ vui hơn rồi!_Tiểu Đào chăm chú nhìn biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt xinh đẹp của Shiho.

- Đâu...đâu có!_Shiho vội vàng thanh minh, trong đầu cũng có một cảm giác lạ, tim đập
nhốn nháo hết cả lên.

- Không nói với em nữa, ta đi đây!_Nói rồi, Shiho chạy nhanh ra khỏi phòng, trong đầu nhớ lại đường đến phòng Hakuba. Đi được một hồi lâu trên hành lang, Shiho cuối cùng cũng tìm thấy căn phòng của Hakuba, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhưng chưa gì đã xuất hiện thân ảnh của Sương Sương đang nằm gọn trong lòng của Hakuba.

- Hakuba này! Còn 10 ngày nữa là chúng ta thành hôn rồi, muội rất vui nha!

- Huynh cũng vậy!_Hakuba nhìn Sương Sương cười triều mến, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương.

Nghe được lời nói ngọt ngào của Hakuba, Sương Sương không giấu nổi niềm hạnh phúc, càng rúc đầu mình vào ngực Hakuba, khóe miệng lúc nào cũng tươi cười.

- Két.....

Thất thần đóng nhẹ cánh cửa, Shiho đứng như trời trồng bên ngoài, toàn thân bất lực tựa vào bờ tường. Cảm giác đau nhói ở tim ngày càng rõ, cô cũng có thể cảm nhận được sống mũi cay cay, mắt cũng nhòa đi vì bị một màng nước bao bọc, Shiho xiếc chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh, tự an ủi mình.

-" Gì vậy chứ? Biểu hiện này của ngươi là sao đây Shiho? Người đâu có quan hệ gì vớihắn, cớ chi phải rơi lệ, buồn rầu vì cái tên đó. Người ta cưới nương tử là chuyện tốt, mắc mớ gì phải đứng đây khóc. Có phải là ngươi uống lộn thuốc nên mới trở thành như vậy không? Không sao, về phòng ngủ một giấc, tỉnh dậy sẽ không sao nữa!"

Shiho lấy tay dụi mắt, nhanh chân bước về phòng, cô sợ nếu còn đứng đây khóc nữa, thế nào cũng bị nhìn thấy.

Trong phòng Hakuba:

- Cô ấy bỏ đi rồi! Như vậy có sao không?_Hakuba lo lắng hỏi, ánh mắt vẫn luôn hướng về hình ảnh của Shiho.

- Huynh cứ yên tâm! Cách tốt nhất để xem tỷ ấy có thích huynh hay không là xem phản ứng của tỷ khi nhìn huynh thân mật với người khác. Theo tình hình này thì muội chắc chắn là tỷ ấy phải lòng huynh rồi!_Sương Sương vui vẻ ngồi xuống bàn, thong thả
cầm tách trà lên và thưởng thức.

Hakuba im lặng không nói gì, chỉ biết nghe theo sự xắp xếp của Sương Sương. Shiho thì thất thần trở về phòng, vừa vào phòng đã hướng đến giường ngủ, nằm dài trên giường, ánh mắt mông lung nhìn lên trần nhà suy nghĩ, rốt cuộc cảm giác kỳ lạ cô dành cho
Hakuba là gì, nó thật sự làm cô khó chịu. Buông lỏng mọi thứ, Shiho từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro