Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mặt trời càng lúc càng đậm nhưng sức nóng không còn nữa, không khí yên tĩnh bao quanh căn phòng. Shiho mở mắt dậy thì đã xế chiều. Đúng lúc có tiếng gõ cửa của Tiểu Đào:

- Công chúa! Người đã thức chưa vậy?

Bên trong vọng lên một âm thanh mệt mỏi, chán nản:

- Tiểu Đào! Muội vào đi!

Tiểu Đào tuân lệnh đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một ấm trà mới pha xong.

- Bẩm công chúa! Đã tới giờ ăn rồi, mọi người đang đợi người xuống cùng ăn!_Tiểu Đào cẩn thận đặt ấm trà xuống bàn.

- Được rồi! Chúng ta cùng xuống!_Shiho uể oải ngồi dậy, thần sắc có chút xanh xao.

Tới nơi cũng đã thấy mọi người đang đợi cô, thấy mình có chút thất lễ, Shiho nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, ánh mắt không ngừng tìm kiếm ai đó, hình như là thiếu mất hai người:

- Hoàng thượng và Hoàng hậu đâu rồi?

- Phụ hoàng và mẫu hậu vẫn đang nghĩ ngơi, không tiện đánh thức họ dậy!_Sương Sương đổi cách xưng hô với ông bà Hana, điều đó lại càng làm cho Shiho cảm thấy khó chịu.

Shiho nhận lấy chén cơm từ tay Tiểu Đào, trong lòng không muốn ngồi ăn ở đây một chút nào.

- A! Trên miệng huynh có dính thức ăn này!_Sương Sương đưa tay lên miệng Hakuba và cẩn thận lau đi thức ăn dính trên đó.

Đáp trả lại hành động đó của Sương Sương, Hakuba lại cười tươi như ánh nắng mặt trời. Hai người họ cứ cười cười nói nói làm cho không khí nhộn nhịp hẳn lên. Chỉ có Shiho là cuối gầm mặt ăn cơm, cố gắng nuốt hết đống thức ăn vào bụng càng nhanh càng tốt, nhưng càng cố gắng nuốt, cô lại cảm thấy muốn nôn ra hết.

- Sương Sương à! Ăn cơm đàng hoàng đi chứ! Bây giờ muội còn phải ăn thay cho conchúng ta nữa biết không?_Hakuba gấp một miếng thịt và đút cho Sương Sương

- Muội biết rồi mà!

Sương Sương mỉm cười hạnh phúc nhìn Hakuba, hai người họ dường như quên mất sự xuất hiện của Shiho.

- Bộp!

Đôi đũa trong tay Shiho rơi thẳng xuống đất, đến lúc này, Hakuba và Sương Sương mới
để ý đến Shiho. Cô vội vàng cuối xuống nhặt lại đôi đũa, cố gắng giữ cho chân tay mình không run nữa.

- Shiho! Tỷ sao vậy?_Sương Sương quan tâm hỏi.

- À! Không....không có gì! Mọi người cứ dùng cơm tiếp đi!

Shiho gắng gượng ra một nụ cười tự nhiên nhất, nhưng ai cũng cảm thấy nó còn khó coi hơn cả khi cô khóc. Shiho lùa nhanh cơm vào miệng, hốc mắt cảm thấy cay xè, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng, một giọt nước trong như trân châu rơi xuống bát cơm của cô.

Shiho luống cuống lau đi, nhưng càng lau nước mắt càng giống như thác đổ, tuôn trào làm ướt hết đôi mắt xinh đẹp của cô.

- Công chúa! Người sao vậy?_Tiểu Đào hoảng hốt chạy tới vỗ vỗ đôi vai đang run lên của cô.

- Tiểu Đào! Muội....muội dìu ta về phòng đi!_Shiho cố gắng nói thành tiếng.

- Tiểu Đào! Cô lui ra đi!_Hakuba đứng dậy, tiến về phía Shiho, khuôn mặt lại trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc.

- Anh...!

Shiho trừng mắt lên nhìn Hakuba, khóe mắt ướt đẫm đầy lệ nhìn thẳng vào anh, dáng vẻ này của Shiho làm cho tim anh như muốn vỡ vụn.

Như không kìm chế được bản thân, anh bá đạo bế Shiho lên người, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người và thái độ kinh ngạc của Shiho, anh thẳng bước tiến đến phòng mình. Sương Sương đứng đó mỉm cười , miệng thì thầm:

- Chết tỷ rồi, Shiho~

- Này! Thả tôi ra! Thả ra! Nghe không hả tên đáng ghét!

Shiho hết sức vùng vẫy, tên độc ác này chắc chắn lại muốn trêu đùa cô, làm cho cô đau lòng vì hắn nữa đây mà. Khóc vì hắn đã là quá đủ rồi, cô không muốn đau khổ thêm chút nào nữa.

- Im lặng đi!

Hakuba không thèm nhìn lấy Shiho một cái, trong lòng anh nóng như lửa đốt chỉ muốn đem người con gái trong lòng mình về phòng hỏi rõ mọi chuyện.

Đến phòng, Hakuba dùng chân đá mạnh cửa, sau đó khóa lại, không thương tiếc ném Shiho lên giường.

- Á! Có biết đau không hả?_Shiho la lên, cô dùng tay xoa xoa đầu, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

- Cô cớ gì khóc?_Hakuba lạnh lùng nhìn Shiho, trong mắt anh toàn là lửa với lửa. Rốt cục hôm nay anh cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình đối với cô, chỉ là không biết cô đối với anh như thế nào.

- Khóc? Tức cười thật! Đó đơn giản chỉ là có con gì bay vào mắt!_Shiho ra sức cãi lại, cô
không thể nói mình là vì anh mà khóc.

- Đơn giản chỉ có con gì bay vào mắt? Cô nghĩ lừa được tôi?_Hakuba nhíu mày khó chịu
nhìn Shiho, anh tiến tới chiếc giường.

- Lừa cậu? Tôi không có rảnh đến nổi đó. Còn nữa, cậu lo mà đi chăm sóc cho hai mẹ con Sương Sương, đừng có mà......mà đùa giỡn.....với tôi!_Shiho không kiềm được cảm xúc khi nhắc tới Sương Sương, nước mắt lại trào ra, bây giờ thì không thể nói dối cái tên đứng trước mặt nữa.

- Cô đang ghen,đúng không!_Hakuba ngồi xuống giường, một tay chống vào tường, tay còn lại chống lên giường, đem thân thể của mình nhốt Shiho vào một góc phòng.

- Cậu đã có vợ có con! Đừng có mà hành động như thế, nếu để Sương Sương thấy, gây ra hiểu lầm thì tôi lúc đó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.Còn nữa, cậu vốn không là gì của tôi, mắc mớ gì tôi phải ghen!_Shiho lại cảm thấy bối rối khi Hakuba lại gần cô như thế này, nhưng trong tim lại có chút cảm giác thích thú, cô đúng thật là không hiểu nổi mình nữa rồi.

Nghe được câu nói này của Shiho, Hakuba lửa giận đã lên đến đầu, cô gái này dám không thừa nhận, được thôi, đã thế anh không còn cách nào khác.

Hakuba bỏ hai tay xuống nắm chặt lấy hai tay của Shiho, cả người đè hết lên thân hình
nhỏ nhắn của cô, khuôn mặt cúi xuống nhìn chằm chằm Shiho, cô bây giờ tim đập liên hồi, mắt mở to nhìn Hakuba, cả người cô đang bị Hakuba đè đến không nhúc nhích được.

- Đồ biến thái! Thả tôi ra! Thả ra!

- Nhiều lời!

Nói xong, không để cho Shiho nói thêm câu nào, Hakuba đã cuối xuống đặt lên đôi môi
anh đào của Shiho một nụ hôn. Shiho bất ngờ nhưng cũng không quên chống cự hết sức, nhưng khổ nỗi hai tay bị nắm chặt, thân thể lại bị đè cứng, hai chân cũng bị Hakuba giữ chặt. Nụ hôn của anh khiến cô choáng váng, mắt mở to đến mỏi ra. Cảm nhận được bờ môi của Hakuba đang dần dần chiếm lấy cái miệng của cô, Shiho không khỏi sợ hãi, nước mắt hai bên lại trào ra.

-"Đáng ghét! Lại làm cái bộ dạng đáng thương này sao! Lần này nhất định không tha cho cô ấy!"_Hakuba nghĩ trong đầu.

- Mở miệng ra!_Hakuba ngước lên, giọng nói lạnh lùng ra lệnh.
Shiho lắc mạnh đầu, đôi môi mím chặt lại, có chết cô cũng không mở miệng.

Hết cách! Hakuba dùng tay nắm chặt mũi của Shiho. Cô vì nghẹt thở mà theo bản năng mở miệng ra, chỉ chờ có thế, Hakuba hung hăng tiến vào, dùng lưỡi của mình tiến sâu vào miệng. Hành động của Hakuba làm Shiho hoa
mắt, chóng mặt, đầu óc quay cuồng, cô bất lực nhắm mắt lại, mặc cho Hakuba muốn làm gì thì làm.

Cô quả thật có khả năng làm người khác phát điên, Hakuba đã muốn dừng nhưng bờ môi này, cái miệng nhỏ nhắn đỏ ửng này lại quyến rũ anh, khiến cho anh muốn dừng cũng không dừng được, cho đến khi Shiho dường như không thở được nữa, anh mới lưu luyến rời khỏi miệng cô.

Cô cũng từ tử mở mắt, khuôn mặt tuấn tú của Hakuba làm cô rung động, ánh mắt anh nhìn cô, còn chứa đựng nhiều yêu thương hơn cả ánh mắt của anh đối với Sương Sương.

- Tôi và Sương Sương đóng kịch. Cho nên đừng khóc nữa!_Hakuba thấy tinh thần Shiho như thế này, trong lòng anh đau như dao cắt, thật sự không muốn để cô chịu
thêm uất ức nào.

- Đóng.....đóng kịch? Tại sao lại gạt tôi?_Shiho rưng rưng nhìn Hakuba, trong lòng cô vừa có cảm giác vui vẻ, vừa có một nỗi thất vọng, buồn bã vì bị lừa dối.

- Là vì muốn xem tình cảm của cô đối với tôi như thế nào!_Hakuba không chút e ngại
nhìn thẳng vào cặp mắt đẫm nước mắt của cô, giọng nói ôn tồn của anh vang lên.

- Tình cảm....của tôi....đối với anh?_Shiho ngây ngốc nhìn Hakuba, cô thật sự bị gạt một cú quá lớn, quá nghiêm trọng.

- Bây giờ thì không cần nói tôi cũng biết, ai đó yêu tôi say đắm rồi!_Hakuba không nhịn được nở một nụ cười hết sức dịu dàng, anh ôm đầu của Shiho tựa vào ngực mình, không tự chủ được nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc của cô, không muốn rời đi.

- Ai nói là tôi yêu anh say đắm?_Shiho vui vẻ mỉm cười trong lòng Hakuba, cô cũng
không muốn trốn tránh tình cảm của mình nữa.

- Hành động của em đã chứng minh mọi thứ rồi, nhóc à!_Hakuba cũng vui vẻ gõ nhẹ
vào đầu của Shiho.

Biết không anh

Em yêu anh nhiều hơn tất cả

Không vội vã như người ta

Cũng không thoáng qua như người lạ​

- Nhưng vậy còn Sương Sương thì sao?_Shiho lo lắng ngẩn mặt lên nhìn Hakuba, nếu cô và Hakuba đã chấp nhận tình cảm của đối phương, vậy chẳng lẽ để Sương Sương một mình đau khổ.

- Sương Sương một chút tình cảm cũng chẳng có với anh._Hakuba nhẹ nhàng nói, trên miệng nở một nụ cười hài lòng.

- Sao có thể? Người ngoài nhìn vào không ai nghĩ muội ấy không có tình cảm của anh. Có khi nào cô ấy nói vậy để cho chúng ta yên lòng._Shiho khó tin nhìn Hakuba, nếu thật như vậy, cô thật sự không thể tha thứ cho bản thân.

- Không đâu! Muội ấy nói thật đấy! Vốn dĩ muội ấy đã yêu người khác từ rất lâu rồi, vả lại, chuyện đóng kịch để thử tình cảm của em cũng là do cô ấy đề nghị trước, anh và Sương Sương ngoài tình cảm anh em, chẳng có chút tình cảm trai gái gì._Hakuba có thể nói chắc như đinh đóng cột chuyện này, Sương Sương đã nói rõ ràng với anh từ rất lâu
rồi.

- Em muốn đi gặp muội ấy._Nghe những lời nói của Hakuba, Shiho có yên tâm được phần nào nhưng vẫn muốn tự mình làm rõ.

- Được thôi, để hai người nói chuyện rõ ràng cũng tốt._Hakuba sau một hồi suy nghĩ cũng gật đầu.

Trong phòng của Sương Sương:

- Cốc....cốc.....

Tiếng gõ cửa chậm rãi vang lên, Sương Sương nhanh chóng bước ra ngoài mở cửa, hình ảnh của Shiho từ từ xuất hiện làm cho cô có chút ngạc nhiên, nhưng cũng đoán trước được Shiho gặp mình là có chuyện gì:

- Shiho tỷ, mời vào!

- Ta có chút chuyện muốn làm phiền muội muội_Shiho lịch sự ngồi xuống bàn, cô nhanh chóng vào vấn đề chính.

- Tỷ không nói muội cũng biết tỷ muốn nói chuyện gì. Là chuyện của Hakuba huynh phải không?_Sương Sương mỉm cười nhìn Shiho đang đỏ mặt.

- Tỷ không cần phải lo cho muội, muội và huynh ấy không có chút tình cảm trai gái gì, từ lâu muội đã có một bóng hình khác, huynh ấy cũng không tệ hơn Hakuba
chút nào đâu._Sương Sương có chút ngại ngùng khi nhắc đến người mình để ý.

- Vậy muội và người ấy như thế nào rồi?_Shiho không tránh khỏi tò mò hỏi tiếp.

- Chúng muội cũng giống như tỷ, cũng vừa thừa nhận tình cảm của nhau.

Sương Sương vui vẻ nói, trong ánh mắt quả thật có niềm vui không thể tả.Quả thật, Sương Sương không có đóng giả mình là người hạnh phúc để tác hợp cho họ. Nghĩ tới đây cũng làm cho Shiho yên lòng hơn rất nhiều.

- Muội ngang bướng thật đấy, đến cả chuyện giả bộ mang thai cũng đem ra dùng được._Shiho vui vẻ chọc Sương Sương, quả thật cô gái này đúng như lời Tiểu Đào nói, thân thiện và rất dễ gần.

- Nếu không sử dụng kế đó thì làm sao biết tỷ yêu Hakuba huynh sâu đậm đến chừng
nào chứ._Sương Sương cười lớn nhìn Shiho, má cô nàng đang bắt đầu đỏ lên.

Shiho im lặng nhìn Sương Sương, lòng thầm cảm kích cô gái thiện lương trước mặt.

Tính hâm nhưng biết quan tâm người khác

Tính hay dỗi nhưng biết xin lỗi khi cần

Ngang bướng thế thôi

Chứ sống tình cảm lắm đấy!​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro