Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên là Thái Tiểu Nguyệt. Là em họ của Ari, từ nhỏ đã sống ở hoàng cung và chơi đùa với Hattori nên cô cũng được Hoàng Hậu hết mực yêu thương, lại thêm tánh tình nết na, thùy mị. Biết cách đối nhân xử thế, được lòng thần dân nên càng được mọi người trân trọng. Cũng có hôn ước từ nhỏ với Hattori, Tiểu Nguyệt lại xem Hattori như 1 người anh trai không hơn không kém. Là con người dễ gần gũi, dung nhan cũng thuộc hàng Đại Mỹ Nhân nên cô không khác gì một viên ngọc quý trong vương quốc. Khi Kazuha xuất hiện, hai người thân thiết hơn cả chị em ruột, cô nàng dùng đủ mọi chiêu trò để giúp Hattori và Kazuha trở thành một đôi.

Katsu Mina: Là mẹ ruột của Ari đồng thời là chị em kết nghĩa của mẫu thân Hattori, tính tình độc ác, ích kỷ, mưu cầu tư lợi, lời lẽ cay độc. Nhưng vì ngày xưa đã cứu mạng mẫu thân của Hattori nên mới được sống trong cung. Cực kì ghét Kazuha.
___________________________________

Sau mấy ngày vất vả lên đường trở về vương quốc Roselisa, Hattori và Kazuha cuối cùng cũng an toàn về đến vương quốc. Chỉ vừa đến kinh thành cũng đã thấy không khí nhộn nhịp và tấp nập ở đây.

Hàng trăm người buôn bán dọc theo cả đường đi, Kazuha thích thú đưa đầu ra cửa sổ xe ngựa dòm ngó mọi thứ, đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn vào những món hàng được bày bán dọc đường, ánh mắt long lanh khao khát được sỡ hữu tất cả những thứ được bán ở đây.

Hattori nhìn thấy vẻ phấn khích của Kazuha không khỏi buồn cười, trong đầu hiện lên ý nghĩ muốn chọc tức cô nàng:
- Này! Lau nước bọt trên miệng đi!
Kazuha giật mình bất giác đưa tay lên lau lau chùi chùi nhưng không thấy bất cứ thú gì trên miệng, biết mình bị lừa, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, 1 phần vì xấu hổ, phần kia là vì tức tối, muốn ra sức chửi cho Hattori một trận nhưng giọng nói lại lấp bấp không nên lời:

- Cậu......cậu lừa tôi?

Hattori không nói gì mà chỉ cười lớn, Kazuha xấu hổ cuối gầm mặt xuống, ấm ức ngậm cụng tức vào bụng.

Chưa tới một canh giờ, hai người đã nhanh chóng vào hoàng cung, nghi thức đón chào thái tử trở về quả thật rất long trọng. Cả đoàn tùy tùng trong cung trên dưới không ít hơn trăm người lễ phép cuối đầu chào vị Thái tử khôi ngô. Đại tiệc cũng chuẩn bị sẵn chỉ cần đợi Hattori tắm rửa xong là có thể bắt đầu.

Những vũ công trong trang phục múa thướt tha dịu dàng nhảy múa theo tiếng sáo du dương của cô gái xinh đẹp ngồi kế chiếc ghế trống của Thái tử. Ari theo anh trai về cung cũng đã yên vị ngồi vào chỗ của mình thưởng thức tiết mục múa cung đình, nhưng dường như ánh mắt của văn võ bá quan trong triều đều hướng về cô gái đang thổi sáo chứ không ai hứng thú với tiết mục múa này.

Cho đến khi Hattori và Kazuha xuất hiện, ánh nhìn của mọi người lại hướng về đôi trai tài gái sắc này. Hattori cực kì nghiêm túc nhưng không kém sức hút trong bộ long bào uy nghiêm, anh không hổ danh là vị hoàng tử khôi ngô, tuấn tú cùng trí thông minh siêu phàm, là nhân tài của đất nước.

Kazuha lại khéo léo kết hợp bộ trang phục trắng mỏng manh, bên trong là một lớp vải lụa màu hồng đào thướt tha khéo léo ôm sát cơ thể, làm tôn lên những đường cong quyến rũ của cô. Trang phục kín đáo nhưng không có vẻ nhàm chán, nhìn bên ngoài thì cảm thấy bình thường nhưng càng nhìn lại càng đẹp.
Mọi người ngỡ ngàng nhìn cô gái bước cạnh Thái tử, một dung mạo tuyệt vời, thậm chí còn đẹp hơn cả Ari và Tiểu Nguyệt- Hai cô nương xinh đẹp nhất trong vương quốc.

- Phụ hoàng và mẫu hậu vạn tuế!
- Hoàng thương và hoàng hậu vạn tuế!

Hattori và Kazuha lễ phép cúi đầu chào hoàng thượng, đáp lại là một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông trung niên uy nghiêm nhưng cũng rất ấm áp:

- Các con miễn lễ! Được rồi, nhanh chóng ngồi vào bàn tiệc đi!

- Chúng con tuân lệnh!_Kazuha và Hattori đồng thanh.

Hattori không quên giới thiệu Kazuha cho mọi người trong cung biết, cô cũng nhanh chóng làm quen với mọi người, nhưng người con gái cô ấn tượng nhất chính là Tiểu Nguyệt, người con gái đang chơi sáo.

Diện mạo của cô rất đẹp, rất trong sáng, tài nghệ thổi sáo lại làm cho mọi người ngưỡng mộ, giọng nói trong trẻo, tính tình lại dễ thương, rất hòa đồng.

Thấy Kazuha cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt, ý nghĩ muốn thử tài cô lại nổi lên:

- Có muốn chơi thử không?

Anh vừa nói vừa cầm cây sáo trúc lên cho Kazuha, dù gì anh cũng chưa được nghe Kazuha chơi sáo, lúc trước toàn là cô chơi cùng mọi người nên không nghe rõ tiếng sáo của cô.

Kazuha có hơi ngại ngùng nhưng sáo cũng đã trao tới tay, vả lại bài hát đang thổi lại là bài cô rất thích, nên trong vô thức, cô nhịp nhàng phối hợp cùng Tiểu Nguyệt.

Tiếng sao vang lên, du dương trầm bỗng hòa vào nhau rất ăn ý, cô khiến mọi người chú ý tới. Tiếng sáo của tiểu Nguyệt thì dứt khoát, mộc mạc nhưng lại rất vang, để lại dư âm khiến người khác phải nhớ mãi, tiếng sáo của cô vi vu trầm bỗng nhưng có cảm giác giống như tiếng sáo bay rất cao, rất xa khiến người khác phải trông theo, phải thả hồn vào. Quả thật đây chính là màn hòa tấu hay nhất mà mọi người được nghe, cả hoàng cung chìm vào im lặng, mọi người châm chú thưởng thức, các vũ công cũng không quên vai trò của mình, tạo nên một bài hòa tấu có hồn.
Tiếng nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên khắp trời, Kazuha có chút thẹn thùng nhìn về phía Hattori, anh cũng đang nhìn cô, thế là bốn mắt chạm nhau, không hẹn cùng đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Màn biểu diễn vừa rồi làm tim anh xao động. Cô gái trước mắt quả thật không phải loại công chúa vô dụng, suốt ngày ỷ mình thân phận cao quý mà không chịu học hỏi. Kazuha vừa tài năng vừa có tấm lòng nhân hậu đối với mọi người, quả thật cô là cô là người con gái duy nhất khiến anh phải để ý tới.

Biểu hiện của Kazuha hôm nay quả thật làm mọi người rất hài lòng, kể cả phụ hoàng và mẫu hậu của Hattori, họ không ngừng khen cô trước mặt anh khiến anh cảm thấy rất phiền phức, nhưng trong thâm tâm lại cảm thấy rất vui.
Buổi tiệc kết thúc thì trời cũng đã tối, Kazuha vì lạ chỗ nên không ngủ được, một mình dạo quanh hoa viên hoàng cung một chút, tình cờ gặp được Tiểu Nguyệt ở đây, hai người vì màn hòa tấu ban nãy nên cả hai có ấn tượng rất tốt về nhau. Kazuha không ngại ngùng mà bắt chuyện trước:

- Muội có phải là Tiểu Nguyệt mà Hattori vẫn thường nhắc tới không?

- Tiểu muội chính là Tiểu Nguyệt, thật thất lễ khi không chào hỏi tỷ một tiếng, tiểu muội cảm thấy có lỗi quá!_ Tiểu Nguyệt cười nhẹ nhàng, trong đêm khuya thanh vắng nhưng nụ cười của cô lại làm cho Kazuha cũng phải thất thần.

- Không sao đâu! Hôm nay được diện kiến muội, tỷ quả thật nể phục sát đất!_Kazuha cũng vui vẻ đáp lại, cô gái này quả thật tạo ấn tượng rất mạnh trong cô.

- Là tỷ quá khen thôi! Muội mới là nể phục tỷ ấy chứ! Người vừa xinh đẹp vừa tài năng như tỷ quả thật rất hiếm có!_Tiểu Nguyệt cũng có ấn tượng đẹp với Kazuha sau màn song tấu lúc nãy, cô cảm thấy hai người rất có duyên.

- Muội đừng trách tỷ nhiều chuyện, muội là em gái của Hattori à? Tỷ thấy hai người thân thiết quá!_Kazuha tò mò nên thuận miệng hỏi đại.

- À! Thật ra muội là vị hôn thê của huynh ấy!_Tiểu Nguyệt thật thà đáp, khuôn mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.

-H...Hôn thê sao?_Kazuha ngạc nhiên nhìn Tiểu Nguyệt, tâm tình đang rất vui tự nhiên lại trở nên hụt hẫng và buồn bã đến cô cũng không hiểu vì sao.

Thấy thái độ của Kazuha như vậy, Tiểu Đào không khỏi vui mừng, cô nói thêm vài câu:

- Nhưng thật ra muội chẳng có tình cảm với huynh ấy, và huynh ấy cũng vậy thôi! Nhưng với tỷ lại khác đấy nhé, muội có thể nhìn thấy ánh mắt Hattori nhìn tỷ chăm chú trong lúc tỷ đang thổi sáo với muội, ánh mắt tràn đầy yêu thương!
Tiểu Nguyệt nở một nụ cười ranh mãnh như chọc quê cô khiến Kazuha đỏ mặt quay đi, nhưng trong ý thức lại hiếu kỳ hỏi lại Tiểu Nguyệt một câu:

- Thật sao?

- Thật mà! Muội không gạt tỷ đâu!
Tiểu Nguyệt cười to chăm chọc Kazuha, tuy chỉ mới quen biết cách đây mấy canh giờ, nhưng nhìn biểu hiện lạ lùng của Hattori và Kazuha, cô có thể hiểu hết mọi chuyện. Vấn đề là hai người trong cuộc lại không biết được thứ tình cảm của mình đối với đối phương, cô nhất định phải làm cho bọn họ hiểu rõ, một phần vì tốt cho Hattori, phần còn lại cũng tốt cho cô, vì vốn dĩ, cô không có tình cảm với Hattori, nếu có thành thân thì hôn lễ này cũng chẳng có hạnh phúc.

- Có phải tỷ thích Hattori huynh?_Tiểu Nguyệt chậm rãi nói, cô cố gắng nhấn mạnh từng chữ cho Kazuha nghe.

- Làm.....làm gì có.....sao có thể chứ?_Kazuha ngay lập tức lắc đầu phủ nhận, khuôn mặt tự nhiên lại đỏ ửng lên.

- Tỷ đừng chối! Muội nhìn là biết ngay mà, đâu phải muội chưa từng yêu đâu, thái độ và hành động của tỷ muội điều biết hết ấy chứ, nào là cứ nhìn chằm chằm vào huynh ấy, lai quan tâm nhiều chuyện của huynh ấy đến vậy, còn thái độ ngại ngùng khi tỷ nhìn thẳng vào mắt Hattori đều nói lên hết tất cả rồi!_Tiểu Nguyệt chắc chắn nói, ánh mắt khẳng định của cô làm cho Kazuha không thể cãi lại.

Có chút ngại ngùng nhưng đã bị Tiểu Nguyệt nói trúng tâm sự, cô cũng không cần phải giấu nữa. Tuy nhiên, nghĩ đến tình cảm Hattori đối với mình, sắc mặt Kazuha chuyển buồn rầu, cô thất vọng lên tiếng:

-Nhưng anh ấy không thích tỷ!

- Làm sao tỷ biết chứ? Hay bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé!_Thái Nguyệt nháy mắt tinh nghịch với Kazuha, trên môi nở một nụ cười ma quái.

- Một trò chơi?_Kazuha ngẩn ra, cô không hiểu ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Thái Nguyệt.

- Đúng! Trò chơi chứng minh xem Hattori có thích tỷ hay không?

- Hả?_Kazuha nhất thời kích động, trợn tròn mắt nhìn Thái Nguyệt, cô như không tin vào tai mình, rốt cuộc Thái Nguyệt muốn làm gì đây?

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời vào thu không còn gắt nữa mà trở nên ấm áp hơn. Cô cùng Tiểu Nguyệt đi dạo bên bờ hồ của hoàng cung. Mặt hồ trong vắt, phẳng lặng trôi theo cơn gió thu nhè nhẹ. Bầu trời xanh thẳm cao vời vợi in bóng xuống mặt hồ khiến nước hồ đã trong nay còn có một màu xanh nhàn nhạt.Cảm giác thanh thản và bình yên tràn ngập hết không khí nơi đây. Hương hoa thơm thoảng thoảng bay trong gió xen vào mái tóc đen dài của Kazuha, không khí bây giờ của bầu trời làm tinh thần cô sảng khoái hẳn ra.

- Kazuha tỷ có biết bơi không?_Tiểu Nguyệt đột nhiên đứng lại, xoay người qua Kazuha hỏi.

- Không! Tỷ không biết! Có chi không Tiểu Nguyệt?

Tốt lắm! Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi nhé?_Tiểu Nguyệt nở một nụ cười ranh mãnh nhìn Kazuha.

- Nhưng mà chuyện đó và chuyện tỷ có biết bơi hay không thì có liên quan gì đến nhau chứ?_Kazuha nhíu mày khó hiểu hỏi lại Tiểu Nguyệt.

- Để xem một người con trai có thích mình hay không, điều đầu tiên là phải xem họ phản ứng như thế nào khi thấy mình gặp nạn._Tiểu Nguyệt ôn tồn giải thích.

- Tỷ vẫn không hiểu!_Kazuha lắc đầu, những lời Tiểu Nguyệt nói và chuyện cô không biết bơi chẳng liên quan gì đến nhau cả.

- Tỷ cứ nghe lời muội, chúng ta sẽ làm như vậy........._Tiểu Nguyệt thì thầm vào tai Kazuha, cô tỏ ra vẻ hết sức bí mật.

- Cái gì? Có được không đó?_Kazuha la lên, tính mạng của cô có thể mất nếu như chơi ván đầu tiên của trò chơi này.

- Yên tâm đi, cứ đợi huynh ấy tới tỷ hãy hành động!_Tiểu Nguyệt chắc chắn nhìn Kazuha, cô đang mong chờ nhìn thấy bộ mặt của Hattori khi nghe tin cô sắp nói.

- Được rồi, muội đi tìm huynh ấy đây. Nhớ nhé,chỉ cần nhìn thấy huynh ấy sắp tới gần thì lập tức hành động!_Tiểu Nguyệt cười tươi nhìn Kazuha, sau đó chạy vụt đi mất, để lại cô với một tâm trạng vừa lo lắng, vừa hồi hộp.

Hattori đang ngồi trong thư phòng xử lí những tấu sớ mà Hoàng Thượng giao cho, cả người mệt mỏi. Anh dựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, sẵn tiện uống tách trà lấy lại tinh thần. Đang yên tĩnh bỗng nhiên Tiểu Nguyệt lại chạy vụt vào, sắc mặt lại hốt hoảng, mồ hôi chảy khắp khuôn mặt của cô, ánh mắt vô cùng sợ hãi, đôi tay run run nắm chặt tay áo của anh, miệng nói lấp bấp không nên lời:

- Không xong rồi! Kazuha tỷ......Kazuha tỷ........ rơi xuống hồ nước rồi! Muội lại không biết bơi nên không thể cứu tỷ ấy, cả tỷ ấy cũng không bơi được. Mau! Cứu tỷ ấy mau lên Hattori ca!

Vừa nghe xong câu nói của Tiểu Nguyệt, sắc mặt của Hattori đột nhiên biến sắc, chẳng nói chẳng rằng lập tức chạy như bay ra ngoài theo sự hướng dẫn của Tiểu Nguyệt.

- Cứu! Cứu với! Tôi không.......không biết bơi!
Kazuha cố gắng ngoi đầu lên khỏi mặt nước, hai tay quơ quơ trên không trung, hai mắt nhắm nghiền vì sợ hãi. Cô càng dẫy dụa, cả người càng nhanh chóng chìm xuống mặt nước. Nước nhanh chóng tràn vào mũi cô, trong miệng cô toàn là nước, cay xè. Hai tay trong vô thức vùng vẫy liên tục. Cô thấy đầu óc choáng váng, mất hết lý trí, cả người chìm sâu trong hồ nước. Sau đó dần dần mất sức, cả người buông xuôi và từ từ chìm hẳn xuống. Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, cô nghe thấy một tiếng động lớn, hình như là tiếng có người nhảy xuống. Sau đó cô cảm thấy có người ôm vòng qua eo cô, cố gắng kéo cô lên. Cô đuối sức bất lực tựa đầu vào vòm ngực rắn chắc đó, hai tay cũng ôm chặt thắt lưng của người đó, thế rồi cô được đưa lên bờ và bất tỉnh.

- Mau! Hô hấp nhân tạo cho tỷ ấy! Hattori ca! Mau cứu Kazuha tỷ đi!_ Tiểu Nguyệt hối hả, nước mắt giàn dụa.(Tỷ này đóng kịch giỏi ghê ).

Chuyện này cho dù Tiểu Nguyệt không nói anh cũng biết. Hattori nhẹ nhàng đặt Kazuha xuống đất, anh chầm chậm cuối xuống, hôn lên đôi môi anh đào của cô, anh liên tục thổi không khí vào, dáng vẻ lo lắng và sợ hãi vô cùng.
Kazuha ho lên vài tiếng sau đó cũng mở mắt dậy, vừa tỉnh thì đã thấy khuôn mặt của Hattori đập vào mắt mình, huống chi lại gần như vậy. Giọt nước như cố tình làm tăng thêm vẻ đẹp của Hattori khi từ tóc anh khẽ trượt xuống và nhỏ lên mặt cô. Ánh mắt anh nhìn cô, thật sự rất sâu thẳm, khó đoán nhưng lại rất ấm áp, ôn nhu làm tim cô đập mạnh. Hai người thật sự sẽ nhìn nhau mãi nếu Tiểu Nguyệt không cất lời:

- Hai người ướt hết rồi, mau thay đồ đi, kẻo bị cảm thì phiền phức lắm.

Chẳng nói chẳng rằng, Hattori lập tức bế Kazuha lên, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Kazuha và Tiểu Nguyệt. Bóng dáng hai người khuất hẳn, Tiểu Nguyệt mới nở một nụ cười ranh mãnh.

- Bịch!

Tiếng Kazuha rơi xuống giường, cô nàng ê ẩm kêu lên một tiếng đau:
- Cậu làm cái gì thế hả?_Kazuha vừa nhăn nhó vừa xoa xoa cái mông của mình.

- Đồ ngốc! Sao lại để rơi xuống hồ thế hả? Nếu như không có Tiểu Nguyệt nhanh chóng kêu tôi đến, cô muốn bỏ mạng ở đây sao?_Hattori la lớn, ánh mắt vô cùng giận dữ

- Xin lỗi...... Là tại tôi không cẩn thận nên trượt chân ngã xuống hồ.Làm cậu phải lo lắng rồi. Thật xin lỗi!

Giọng cô trầm xuống, ánh mắt cũng thấy tự trách, quả thật cô quá liều rồi. Ván đầu tiên của trò chơi này đã nguy hiểm như vậy, lỡ mấy lần sau sẽ như thế nào, cô thật sự không tểh tưởng tượng nổi.

Thấy dáng vẻ hối lỗi của cô, toàn thân lại ướt như chuột lột, lòng anh bỗng dưng chấn động. Hattori nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh, đi ra sau lấy đồ cho Kazuha.

- Đây! Tắm rồi thay ra đi! Nếu cảm lạnh tôi không chịu trách nhiệm.
Kazuha ngoan ngoãn lấy đồ, bước xuống giường định trở về phòng nhưng bị Hattori ngăn lại:

- Đi đâu đó?

- Về phòng tắm!_Kazuha ngẩn đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng và lạnh lùng của anh, cả người anh cũng ướt hết, tất cả là do cô.

- Tắm ở đây đi! Đợi cô đi về đến phòng thì đã cảm mất rồi!_Hattori dứt khoát nói, anh không nhìn vào cô.

- Vậy.....vậy còn cậu?_Kazuha sợ sệt hỏi, cả người anh cũng ướt đâu thua gì cô, chẳng lẽ anh không sợ bị cảm sao.

- Cô không cần phải lo, tôi sẽ sang phòng khác tắm!

Nói rồi, anh lấy một bộ đồ sau đó đẩy cửa bước ra ngoài, để lại một mình Kazuha đứng im nhìn bóng lưng anh khuất hẳn. Cô lắc nhẹ đầu sau đó cũng bước vào trong tắm cho sạch sẽ.
Tắm xong, Kazuha mệt mỏi trở về phòng, vừa mở của ra thì đã thấy Tiểu Nguyệt ngồi đợi bên trong:
- Tiểu......Nguyệt!

Kazuha ngạc nhiên nhìn Tiểu Nguyệt.

- Kazuha tỷ! Tỷ có sao không?
Tiểu Nguyệt lo lắng chạy đến bên Kazuha, ánh mắt chứa chan sự yêu thương.

- Tỷ không sao! Nhưng ban nãy.....sợ thật đấy!
Kazuha nhớ loại khoảnh khắc sống còn của mình, cô không khỏi rùng mình một cái. Cảm giác đó thật sự rất đáng sợ.

- Tỷ yên tâm, muội đã bố trí những thợ lặn giỏi nhất hoàng cung xuống hồ đó rồi. Nếu thật sự Hattori huynh ấy đến không kịp, mọi người ở dưới đó sẽ cứu tỷ ngay lập tức.
Tiểu Nguyệt an ủi Kazuha, mọi chuyện đã được cô sắp xếp ổn thỏa, cô không thể để Kazuha nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng kỳ thật, trò chơi này quả thật rất nguy hiểm

Kazuha thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ghế cùng Tiểu Nguyệt.

- Khuôn mặt đó của Hattori cứ ám ảnh tỷ! Khuôn mặt rất khó đoán, có nét gì đó rất lạnh lùng nhưng cũng có ấm áp. Nói chung là tỷ không hiểu nét mặt đó của Hattori là sao nữa!

Kazuha lắc đầu khó chịu, cô muốn xua đi cái ý nghĩ từ sáng đến giờ của mình, tâm trí của cô cứ luôn nghĩ về Hattori.

- Vậy chúng ta tiến hành kế hoạch tiếp theo để xem Hattori ca có thái độ thế nào._Tiểu Nguyệt nở một nụ cười bình thản, hai tay cô chóng cằm, dáng vẻ như đang suy nghĩ một chuyện gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro