Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Hắn còn muốn đi tìm tên gia hỏa Tô Thiên Vân kia báo thù đây.

Diệp Thiên Di thu nhặt không ít thức ăn đặt trong biệt thự, ít nhất không để Khương Nham đến mức nhanh chóng đói chết, sau đó lưu lại hơi thở tang thi cấp ba của hắn trong biệt thự, bảo đảm tang thi cấp bậc thấp hơn so với hắn không dám tiến vào ăn luôn Khương Nham, an trí tốt mấy cái đó, Diệp Thiên Di liền mang theo Tiểu Diệp Tử rời đi.

Hắn còn muốn đi tìm tên gia hỏa Tô Thiên Vân kia báo thù đây.

Nếu không có Tô Thiên Vân đem hắn ném xuống lâu, hắn cũng sẽ không ở thời điểm thức tỉnh dị năng bị tang thi cắn, biến dị thành tang thi.

Nếu có thể làm một người sống sờ sờ có tim đập, thì có ai nguyện ý làm một cái xác không hồn chứ? Ít nhất mỗi lần hắn nghĩ đến bản thân thèm nhỏ dãi huyết nhục người sống liền cảm thấy ghê tởm, hắn lại không phải cái loại tâm lý biến thái thích ăn thịt người, có thể không hề gặp chướng ngại tâm lý tiếp thu loại chuyện ăn thịt người này.

Nhưng cố tình hắn lại không khống chế được bản năng thèm nhỏ dãi đối với thịt người của mình, chỉ có thể lợi dụng cắn nuốt dị đan tinh hạch để đè nén xuống loại bản năng này.

Cắn nuốt dị đan cùng tinh hạch, cũng làm hắn cảm thấy rất khó tiếp thu, dù sao thì thứ đồ kia là đào ra từ trong đầu người, làm một người bình thường thật sự rất khó không cảm thấy ghê tởm. Nhưng Diệp Thiên Di biết rõ dị đan cùng tinh hạch đều là thứ tốt làm thực lực hắn tăng lên, mà ở mạt thế, thứ không thể thiếu nhất chính là thực lực.

Cắn nuốt dị đan cùng tinh hạch tốt xấu gì thì so với ăn sống thịt người sống dễ dàng tiếp thu hơn nhiều.

Bất kể thế nào, trong lòng Diệp Thiên Di tuy đã tiếp nhận thân phận tang thi của mình rồi, nhưng cũng không có khả năng tỏ vẻ tha thứ cho kẻ đầu sỏ gây tội làm hắn biến thành tang thi, hắn cũng không phải là dạng người thánh phụ gì.

Trước kia hắn đã thấy chán ghét Tô Thiên Vân rồi, một đứa em trai chỉ cách mấy tháng so với hắn, đây đại biểu cho khi mẹ hắn mang thai mấy tháng Tô Minh ở bên ngoài chơi ra mạng người, điều này làm cho hắn rất chán ghét đứa em trai này.

Mà hiện giờ, hắn càng  hận đến ngứa răng cái đứa em trai Tô Thiên Vân cùng cha khác mẹ này, hận không thể sinh xé hắn ta.

Diệp Thiên Di hiện tại có thực lực đủ mạnh, lại khôi phục thần trí, chuyện thứ nhất hắn làm đương nhiên chính là muốn đi tìm Tô Thiên Vân báo thù.

Diệp Thiên Di cẩn thận hồi tưởng một chút một ngày trước khi mạt thế bùng nổ, Tô Thiên Vân cùng Tô Minh tới tìm hắn vay tiền trong ngôn ngữ thần thái còn muốn ngọc quan âm, hắn hiện tại cũng nhận thấy được chuyện này không thích hợp.

Tô Minh nói vay tiền ba ngày sau trả gấp bội, hào phóng như vậy khẳng định không đơn giản, Tô Minh nếu tìm hắn vay tiền có thể trả đủ tiền vốn đã là mặt trời mọc từ đằng Tây rồi. Hay là bọn họ đã sớm biết mạt thế sắp tới, cho nên mới không sợ hãi nói trả gấp bội? Rốt cuộc ba ngày sau mạt thế mà tới, thì tiền cũng thành giấy nát.

Diệp Thiên Di cũng nghĩ đến ngày hôm trước lúc Tô Thiên Vân cùng Tô Minh tới tìm hắn, đã từng nhận được tin tức Tô gia bốn phía thu mua vật tư......

Chỉ là nếu Tô gia đã sớm biết được tin tức mạt thế sắp tới, thì sao lại chờ mãi cho đến khi mạt thế gần ngay trước mắt mới bắt đầu thu mua vật tư nhỉ? Bọn họ lại là từ con đường nào biết được tin tức mạt thế sắp đến chứ?

Tô gia dù sao cũng đã xuống dốc, dù hắn là gia chủ Diệp gia cũng không thể thu được tin tức, Tô gia thế mà có thể nhận được tin tức mạt thế, khẳng định có vấn đề gì đó.

Còn có miếng ngọc quan âm của hắn, lúc Tô Thiên Vân thấy được ngọc quan âm thì bộ dáng hưng phấn cũng bị hắn phát hiện.

Miếng ngọc quan âm nhất định có bí mật lớn, hắn vừa lúc thể nghiệm chỗ tốt mà bí mật ngọc quan âm mang đến, chẳng qua hắn cũng đã đeo hơn hai mươi năm mới vì thái độ khả nghi của Tô Thiên Vân đánh bậy đánh bạ phát hiện bí mật trong đó, cái tên Tô Thiên Vân này chưa gặp mặt hắn mấy lần làm thế nào biết ngọc quan âm là vật phi phàm?

Hết thảy nghi vấn cắm rễ trong lòng Diệp Thiên Di, hơn nữa những nghi vấn đó đều không thoát được liên quan tới Tô Thiên Vân.

&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&&

Đột nhiên tính cách Tô Thiên Vân thay đổi lớn, Tô gia hành động ly kỳ, còn có Tô Thiên Vân không thể hiểu được biết rất nhiều tin tức...... Mấy cái đó đều làm Diệp Thiên Di có một suy đoán cực kỳ quái lạ.

Diệp Thiên Di chậm rãi đi tới, đối tang thi tới tới lui lui bên người làm như không thấy, hắn gắt gao nhấp môi, khảy lỗ tai Tiểu Diệp Tử trong lòng ngực: “Tiểu Diệp Tử, em nói xem, trên đời này có thể thật sự có loại chuyện xuyên không trọng sinh hay không nhỉ?”

Tiểu Diệp Tử mềm oặt lỗ tai run run, nâng mí mắt nhìn về phía chủ nhân của nó: 【Chủ nhân, đến mạt thế tang thi đều có, còn có ta này con cửu vĩ miêu yêu cũng xuất hiện, xuyên không trọng sinh nói không chừng thật là có đấy.】

Làm một con mèo meo thích xem phim truyền hình, nó đối với xuyên không trọng sinh cũng không xa lạ, hơn nữa nó còn biết, nếu nó có thể mọc dài ra chín cái đuôi, thì có thể xé rách hư không rời khỏi thế giới này, đây cùng xuyên không cũng không khác biệt lắm đi.

Có điều chín cái đuôi thật sự quá khó rồi, nó vẫn là thành thành thật thật nghĩ biện pháp làm thế nào mọc ra năm cái đuôi hóa hình thành người đi.

Diệp Thiên Di cho rằng Tiểu Diệp Tử đây là đang an ủi hắn, cười cười sờ từ nhỏ đầu xuống cái đuôi của Tiểu Diệp Tử, lúc đang sờ đến cái đuôi, hắn tay dừng một chút: “Tiểu Diệp Tử, em mọc ra hai cái đuôi lúc nào đấy?”

Hắn nhớ rõ lúc trước Tiểu Diệp Tử chỉ có sau khi biến lớn mới có thể xuất hiện hai cái đuôi, làm sao hiện tại mèo con nhỏ đang trong trạng thái không biến lớn cũng xuất hiện hai cái đuôi?

Tiểu Diệp Tử lắc lắc hai cái đuôi thật dài của mình, hơi mang chút đắc ý nhỏ nói: 【Em mọc ra ba đuôi! Cho nên sau khi em biến lớn sẽ biểu hiện ra ba cái đuôi, mà sau khi thu nhỏ cũng chỉ biết hiện ra hai cái đuôi.】

Thời điểm nó hai đuôi chính là nó có thể biến lớn, nhưng sau mỗi lần nó thu nhỏ, số lượng đuôi đều sẽ thiếu đi một cái so với khi biến lớn. Nghe nói, nếu có thể mọc ra chín cái đuôi ở dạng thú con, có thể đủ để phi tiên giữ ban ngày, thì đó chính là mười đuôi trong truyền thuyết.

Diệp Thiên Di đối với hai cái đuôi của Tiểu Diệp Tử nhà mình khá tò mò, nắm lên nhìn cho rõ, nhưng với trí tuệ đã không khác lắm với nhân loại của Tiểu Diệp Tử đương nhiên không muốn mình trở thành con nít mới sinh bị xem hết, nó dùng cái đuôi nhẹ nhàng đảo qua mặt Diệp Thiên Di, nhiễu loạn tầm mắt hắn, sau đó tránh thoát cánh tay hắn, nhảy lên trên đầu hắn nằm bò.

【Chủ nhân, anh lại không phải mèo cái, sao lại có thể xem mông Tiểu Diệp Tử?】

Diệp Thiên Di biết Tiểu Diệp Tử đây là đang thẹn thùng, nhưng hắn vẫn là nhịn không được cười cười trêu nói: “Lúc trước anh giúp em tắm đã xem không ít, hiện tại mới thẹn thùng, đã quá muộn.”

Tiểu Diệp Tử tức giận bất bình dùng cái đuôi nhẹ nhàng quất đánh một chút ở sau lưng Diệp Thiên Di: 【Hừ, đó là chủ nhân chơi xấu đấy chứ, thế mà dùng sức mạnh trấn áp mèo.】

Nó lúc ấy chỉ là một con mèo con bình thường, chỗ nào tranh lại thanh niên đại nam nhân như Diệp Thiên Di chứ?

Diệp Thiên Di duỗi tay sờ sờ móng vuốt tiểu gia hỏa ngạo kiều lông xù xù trên đỉnh đầu của mình, ánh mắt rơi trên đoàn xe đang cùng một đám tang thi chiến đấu nơi xa xa phía trước, bước chân hơi hơi dừng, sau đó chạy về phía đoàn xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro