Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đến căn cứ của người sống sót!

Diệp Thiên Di gia nhập đoàn xe, không bao lâu liền thăm dò rõ ràng tình huống đoàn xe.

Đoàn xe tổng cộng có 15 người rưỡi, trong đó cũng liền 10 đại nam nhân có chiến lực, trong đó có 6 dị năng giả cũng coi như không tồi, còn lại 5 người đều là nữ nhân, cái rưỡi người kia là một đứa bé oa oa đang bú sữa mẹ.

Đội trưởng dẫn đầu đoàn xe tên Trương Hổ, một tên bình thường đến không thể bình thường hơn, nhưng hắn ta lại có thể đem cả cái đoàn xe này giữ vững trong tay.

Nữ nhân ôm tiểu oa oa kia là chị dâu Trương Hổ, đứa trẻ là con trai của anh trai Trương Hổ.

Anh trai Trương Hổ vì cứu hắn ta mà chết dưới móng vuốt của tang thi, cho nên hắn ta liền mang theo chị dâu không nơi nương tựa cùng cháu trai mới một tuổi chạy trốn. Cái đoàn xe này chính là trong quá trình chạy trốn kéo tới, không ít là người quen hiểu tận gốc rễ, có hai ba là nửa đường cứu được.

Mạt thế mới vừa bắt đầu, nhân tính còn chưa hoàn toàn mất đi, cho nên chị dâu Trương Hổ mang theo trẻ con, xem như kẻ yêu trong quần thể, ở đoàn xe luô có thể nhận được đãi ngộ tốt nhất. Mọi người không riêng gì muốn lấy lòng Trương Hổ người mạnh nhất đoàn xe, cũng là đồng tình đôi mẹ con này.

Nhưng đồng tình cũng giới hạn khi mạt thế mới vừa bắt đầu đồ ăn hiện tại còn sung túc mà thôi, chờ đồ ăn nhanh chóng tiêu hao hết…… Ha hả.

Diệp Thiên Di nhìn bản thân ngồi một chiếc xe với các nữ nhân—— hắn bị xem thành đại thiếu gia tay trói gà không chặt, cho nên đãi ngộ giống nữ nhân—— khẽ nhíu mày, hắn lựa chọn cái đoàn xe này thật sự đúng sao?

Có một xe nhỏ yếu liên lụy, Trương Hổ thật sự có thể dẫn theo đoàn xe tới căn cứ người sống sót sao?

Quên đi, cho dù không được, hắn cũng có thể âm thầm giúp đỡ, nhất định phải để Trương Hổ mang theo Khương Nham sống sót tới căn cứ người sống sót thành phố A, hắn thật sự không có thời gian đi phụ cận tìm một đoàn xe khác, hơn nữa cũng không nhất định có thể tìm được.

Có Diệp Thiên Di chỉ đường, không bao lâu sau đoàn xe một đường chạy đến trước biệt thự nhỏ Diệp Thiên Di vừa mới rời đi, Khương Nham chính là ở trong biệt thự này.

Diệp Thiên Di còn có thể nhận được hơi thở Khương Nham.

Trong biệt thự hắn có lưu lại hơi thở tang thi cấp ba, dẫn tới chung quanh không có tang thi dám tới gần, cho nên Trương Hổ đánh giá khắp nơi một phen, liền để xe trực tiếp ngừng ở phía trước biệt thự, “Xuống xe tìm người, tìm được người lập tức lên xe rời đi!”

Diệp Thiên Di tự giác từ trên xe xuống dưới dẫn đường.

Hắn dẫn Trương Hổ đưa tới phòng ngủ chính lầu hai, tìm được Khương Nham trốn trong tủ quần áo còn chưa tỉnh lại: “Chính là bé, bé chính là con trai Khương tư lệnh, Khương Nham.”

Trương Hổ tự mình đem Khương Nham bế lên, sau đó để thủ hạ đem đồ ăn Diệp Thiên Di lưu tại trong phòng ngủ phòng ngừa Khương Nham đói chết đều lấy đi.

Từ sau khi tìm được Khương Nham, không còn ai để ý tới Diệp Thiên Di.

Diệp Thiên Di giống như hình nhân lặng lẽ đi theo mọi người lên xe, hắn vẫn luôn tận lực bảo trì trầm mặc, hạ thấp tồn tại cảm của mình, ngồi trên xe tòa mặc niệm khẩu quyết thần bí.

Tuy rằng mặc niệm khẩu quyết tăng trưởng dị năng không hữu hiệu bằng niệm ra tiếng, nhưng có chút ít còn hơn không.

Hắn lẫn vào đoàn xe rất thành công, nhưng mãi cho đến thời điểm ăn cơm, nan đề tới rồi đây.

Diệp Thiên Di nhìn một lọ nước khoáng cùng một bao bánh quy một cây giăm bông phân cho hắn, lại nhìn nhìn mọi người bên cạnh yên lặng ăn cơm, hắn liếm liếm môi.

Hắn cũng cảm giác được đói bụng, nhưng đồ hắn ăn hiện tại không giống đồ nhân loại ăn, đồ ăn nhân loại hắn ăn vào bụng sẽ rất khó chịu—— cái này lúc hắn khôi phục thần trí đã thử qua.

Nhưng không ăn trước mặt nhiều người hình như cũng không tốt lắm, bởi vì hắn phát hiện bên cạnh đã có người như hổ rình mồi nhìn đồ ăn của hắn.

Hiện tại đồ ăn tuy rằng còn rát sung túc, nhưng bởi vì là mạt thế đồ ăn khó tìm, Trương Hổ rất tiết kiệm, mỗi người mỗi ngày đồ ăn đều có định lượng, chỉ có thể duy trì không đói bụng, nhưng không thể nói là ăn no. Cho nên Diệp Thiên Di vẫn luôn không ăn, đã bị một nam nhân cao to cường tráng không ăn no nhìn chằm chằm: “Ngươi nếu không đói bụng không muốn ăn, có thể cho ta.”

Diệp Thiên Di lắc lắc đầu, sau đó vội vàng mở ra túi bánh quy đóng gói, lấy ra một khối bánh quy đưa vào trong miệng.

Nam nhân vì không cho mình càng thèm, vì thế quay đầu đi, Diệp Thiên Di thừa dịp không ai chú ý tới hắn nữa, làm bộ ăn bánh quy ngấu nghiến, trên thực tế hắn đem bánh quy bỏ vào trong không gian.

Hắn cứ như vậy từng chút đem bánh quy lặng lẽ vào trong không gian, lại làm bộ luyến tiếc uống nhấp mấy ngụm nước, liền đem bình nước khoáng cất đi.

Diệp Thiên Di đem hình tượng một đại thiếu gia nhát gan gặp nạn biểu hiện rất khá, chỉ trừ Tiểu Diệp Tử làm người ta thấy rất kỳ quái.

Dù sao ở mạt thế đến mạng của mình cũng không bảo đảm được, ai còn sẽ quản một con mèo, còn là con mèo con dễ dàng chết non.

Có điều người trong đoàn xe cũng chỉ là nhìn Tiểu Diệp Tử vài lần, hỏi hai câu, cũng không can thiệp nhiều hơn. Bọn họ đại khái cho rằng Diệp Thiên Di không phải là quá luyến tiếc con mèo này thì chính là muốn đem nó theo làm lương thực dự trữ.

Đại đa số người suy đoán đều có khuynh hướng làm lương thực dự trữ, bởi vì nãy giờ Diệp Thiên Di không cho con mèo kia ăn một chút đồ hay uống một ngụm mước.

Diệp Thiên Di hoàn toàn không biết những người này suy nghĩ cái gì, mỗi ngày hắn ngồi trên xe ôm Tiểu Diệp Tử nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng cùng Tiểu Diệp Tử mặc niệm khẩu quyết thần bí tu luyện, an phận điệu thấp vô cùng.

Mà có hắn con tang thi cấp ba hộ giá hộ tống, chung quanh ít có tang thi dám đến đối phó đoàn xe này.

Nếu không phải Diệp Thiên Di không muốn làm cho quá mức ly kỳ, đoàn xe đến một con tang thi cũng gặp không được, dù sao bây giờ mạt thế vừa mới bùng nổ, tang thi cấp ba đã hoàn toàn xứng đáng làm vương giả trong tang thi, không có con tang thi nào dám đến khiêu khích.

Tang thi thay đổi ít đi, đám người Trương Hổ cũng không hoài nghi, chỉ cảm thấy đám người bọn họ vận khí không tồi.

Đang trên đường đi tới căn cứ người sống sót thành phố A, Khương Nham hôn mê rất nhiều ngày cuối cùng cũng tỉnh.

Khương Nham vừa tỉnh lại, Trương Hổ liền gấp không chờ nổi từ từ dò hỏi tên thân phận của bé.

Khương Nham vận khí rất tốt không bị Diệp Thiên Di tinh thần lực cường đại áp bách thành ngu ngốc, cho nên đối mặt dò hỏi của Trương Hổ, bé trả lời trật tự rõ ràng, tin tức bé để lộ ra, cũng làm đám người Trương Hổ kinh hỉ không thôi.

Đây quả nhiên là con trai Khương tư lệnh.

Trương Hổ cũng không cảm thấy Khương Nham là bị Diệp Thiên Di xúi giục nói dối, bởi vì Khương Nham nói bé không quen biết Diệp Thiên Di. Nếu Diệp Thiên Di xúi giục Khương Nham nói dối, cũng là nên để Khương Nham nói hắn là anh trai bé hoặc là thân thích gì đó.

Càng làm cho đám người Trương Hổ kinh hỉ chính là, Khương Nham thế mà còn thức tỉnh dị năng.

Một người thường không có dị năng chẳng sợ có thân phận hiển hách, cũng sẽ làm người ta cảm thấy là trói buộc, mà một đứa bé có dị năng, lại có thân phận hiển hách, chẳng sợ hắn cái gì cũng không làm cái gì cũng giúp không được, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy đó là trói buộc.

Hơn nữa Khương Nham thức tỉnh còn là dị năng hệ thủy cực kỳ thực dụng.

Dị năng hệ thủy sức chiến đấu cũng không cường đại, nhưng lại có được năng lực trị liệu nhất định, tỷ như rửa sạch miệng vết thương phòng ngừa cảm nhiễm gì đó. Hơn nữa người muốn sống thì không rời khỏi nước, ai biết hiện tại mạt thế, những dòng nước không phong kín đó có bị ô nhiễm hay không, vạn nhất uống xong sẽ biến thành tang thi thì làm sao bây giờ? Nhưng vẫn luôn uống nước khoáng cũng không đủ.

Mà dị năng giả hệ thủy lại có thể ngưng tụ ra nước sạch, không riêng đủ uống, còn có thể rửa rửa lau lau.

Cho nên nhiều thêm dị năng giả hệ thủy, đám người Trương Hổ hoàn toàn đem Khương Nham xem như bảo bối mà đối đãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro