Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương  19: Vậy mà muốn ăn Tiểu Diệp Tử của hắn!

Nghe nói Khương Nham thức tỉnh dị năng hệ thủy, Diệp Thiên Di sửng sốt, lần trước hắn nhìn thấy Khương Nham thức tỉnh rõ ràng chính là dị năng hệ phong, như thế nào biến thành hệ thủy rồi?

Trừ phi, bé thức tỉnh song hệ dị năng?

Nghĩ về ba hệ dị năng của bản thân, Diệp Thiên Di đối với song hệ dị năng của Khương Nham cũng không cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì không biết bản thân thường xuyên ở trước mặt Khương Nham lắc lư có thể kích thích bé nhớ tới cái gì hay không, cho nên Diệp Thiên Di luôn ôm Tiểu Diệp Tử oa* ở trong xe, cũng không đến trước mặt Khương Nham xoát cảm giác tồn tại.

(*窝: Làm ổ, chỗ, hang ổ.)

Diệp Thiên Di vẫn luôn rất điệu thấp, nếu không phải thời điểm mỗi ngày phân phát đồ ăn đều đưa cho hắn một phần, chỉ sợ cũng không người nào nhớ rõ còn có một người như hắn ở đây.

Trương Hổ cầm nửa bao bánh quy lại đây, đưa cho hắn: “Tô Thiên, đây là phần của ngươi hôm nay.”

Tên Diệp Thiên Di này người nghe qua không ít, cho nên hắn dứt khoát thay đổi cái tên, gọi là Tô Thiên, họ Tô cũng dễ lấy cớ nhờ Khương tư lệnh tìm kiếm thân nhân Tô Thiên Vân cùng Tô Minh giúp hắn.

Diệp Thiên Di trầm mặc tiếp nhận nửa bao bánh quy kia, bởi vì hắn luôn làm ổ trong xe cái gì cũng không làm, giống đứa con nít còn uống sữa kia, cho nên đoàn xe người đều rất có ý kiến với hắn, đặc biệt là hiện tại đồ ăn có chút khẩn trương.

La con người thì đều ích kỷ, bọn họ sẽ không nhớ tới bởi vì Diệp Thiên Di mà bọn họ mới có thể tìm được bùa hộ mệnh là con trai Khương tư lệnh, bọn họ chỉ biết cảm thấy, hắn cái gì cũng không làm chỉ để cho bọn họ bảo vệ, là kẻ liên lụy.

Huống chi biểu hiện của hắn cực kỳ yếu đuối dễ khi dễ, cắt xén giảm bớt đồ ăn hắn cũng chưa bao giờ hé răng.

Cho nên đồ ăn phân đến trong tay hắn càng ngày càng ít, đến bây giờ thế mà một ngày đồ ăn chỉ có nửa bao bánh quy.

Diệp Thiên Di tuy rằng không cần ăn cơm, nhưng nhìn thấy nửa bao bánh quy vẫn là cảm thấy những người này đủ tàn nhẫn, nửa bao cũng chỉ có năm miếng bánh quy, trở thành đồ ăn vặt cho đứa bé ăn cũng không cảm thấy no bụng, bọn họ thế mà cho một đại nam nhân như hắn chút đồ ăn này trở thành cả ngày.

Nhìn bóng dáng Trương Hổ rời đi, hắn cười lạnh một tiếng, trước khi tìm được Khương Nham bảo đảm cái gì mà tuyệt đối sẽ bảo vệ hắn an toàn cho hắn ăn no bụng, kết quả sau khi tìm được Khương Nham lập tức thay đổi một gương mặt khác.

Hắn tùy tay đem nửa bao bánh quy ném qua bên cạnh, bỏ đi, hà tất cùng đàm người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu so đo, người tính xấu hắn không phải đã sớm nhìn thấu rồi sao?

Diệp Thiên Di ôm Tiểu Diệp Tử trong lòng ngực liền tiếp tục tu luyện, lúc này, vốn dĩ Tiểu Diệp Tử ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực hắn đột nhiên nhảy dựng lên, chạy xuống xe, nhào vào trong bụi cỏ ven đường.

Diệp Thiên Di bật cười lắc lắc đầu, xem bộ dạng nó chạy trốn gấp như vậy, khẳng định là mắc tiểu. Có điều còn rất biết thẹn thùng a, còn muốn chạy vào bụi cỏ tránh để xi xi.

Chỉ là còn không đợi ánh mắt hắn thu hồi, liền nhìn thấy một nam nhân đoàn xe thực lực chỉ sau Trương Hổ tên Vương Phong Minh đi qua hướng Tiểu Diệp Tử vừa nhào tới, động tác rất nhẹ nhàng, thoạt nhìn tựa hồ muốn đi bắt mèo.

Diệp Thiên Di vội vàng xuống xe, nhìn Vương Phong Minh quát: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Tiểu Diệp Tử lúc này nhanh chóng chạy trốn trở về, nhảy lên bả vai Diệp Thiên Di.

Diệp Thiên Di sờ sờ da lông còn mang theo hơi ẩm của nó, tiểu gia hỏa này xác thật đủ yêu thích sạch sẽ, thế mà còn cho rửa sạch cho mình một chút.

Vương Phong Minh thấy Diệp Thiên Di hô một tiếng làm kinh động con mèo chạy về, tức khắc trừng mắt dựng mi không cao hứng nói: “Kêu cái gì mà kêu? Ta khuyên ngươi vẫn nên mau đem con mèo kia giao ra đây, nếu không chúng ta sẽ đem ngươi ném xuống, tin hay không?”

Diệp Thiên Di nheo mắt đầy nguy hiểm: “Ngươi muốn mèo của ta làm gì?”

Vương Phong Minh rõ ràng không đem Diệp Thiên Di để vào mắt, gã không chút nào che giấu nói cho hắn: “Con mèo con này tuy rằng thoạt nhìn không mấy lạng thịt, nhưng tốt xấu gì cũng có thể nhét kẽ răng. Lão tử đã rất nhiều ngày không được nếm mùi vị thịt rồi, con mèo này đưa lão tử mài răng……” đi…… Một chữ cuối cùng gã chưa kịp nói ra, đã bị Diệp Thiên Di một quyền nện lên trên mặt, đánh cho răng gãy đầy miệng.

Diệp Thiên Di đánh lệch cằm gã, nhìn vào bên trong, chỉ còn dư lại vài chiếc răng, ừm, kỹ thuật không quan trọng, không sao, lại đánh một lần nữa là được.

Vì thế hắn nhắm ngay quai hàm Vương Phong Minh lại một quyền đánh qua, đánh đến khi mặt gia hỏa này đều sưng thành đầu heo, mấy cái răng còn lại kia cũng rớt đầy đất.

Diệp Thiên Di giúp đem cằm gã chỉnh lên, lạnh lùng nhướng mày, hỏi: “Hiện tại ngươi không còn răng, ngươi tính làm sao mài răng?”

Miệng Vương Phong Minh lúc đóng lúc mở, hàm hàm hồ hồ nói không rõ một chữ, nhưng trong mắt gã để lộ ra tia hoảng sợ đã đủ để biểu đạt ra gã sợ hãi.

Gã có thể trở thành người mạnh nhất đoàn xe chỉ đứng sau Trương Hổ, đương nhiên cũng là một dị năng giả, còn là dị năng giả tốc độ. Nhưng dị năng giả tốc độ như gã thế mà bị Diệp Thiên Di ra tay đánh hai lần, đánh răng rớt đầy miệng cũng chưa thể phản ứng lại.

Thậm chí lúc gã điều động dị năng, từ trên người Diệp Thiên Di cảm nhận được một cổ uy áp cường đại—— đó là trấn áp của dị năng giả hệ tinh thần cấp cao đối với tinh thần lực dị năng giả cấp thấp.

Cái loại cảm giác không thể địch nổi làm chỗ sâu trong linh hồn gã cảm thấy run rẩy.

Diệp Thiên Di vừa buông tay kiềm chế gã ra, gã lập tức ngã quỳ xuống mà dập đầu, trong miệng hàm hàm hồ hồ xin lỗi xin tha.

Cảnh tượng kịch tính này, khiến những người khác trong đoàn xe đều khiếp sợ không thôi.

Ai cũng không nghĩ tới, kẻ yếu đuối con chồng trước bọn họ không bỏ vào mắt thế mà một quyền đánh bay cường giả thứ hai trong đoàn xe bọn họ.

Diệp Thiên Di không để ý tới đủ loại tâm tư của mọi người, hắn cũng không nhìn Vương Phong Minh không ngừng quỳ xuống đất dập đầu xin tha, đem Tiểu Diệp Tử đứng trên vai hắn ôm vào trong ngực, lại lùi về trong xe.

Chẳng qua lần này hành động hắn lùi về trong xe, ở trong lòng mọi người đã khác với trước kia rất lớn.

Trước kia mọi người cảm thấy hắn là nhát gan sợ phiền phức lại lười biếng, hiện tại mọi người lại cảm thấy hắn đặc biệt có phong phạm cao thủ đặc biệt khốc soái, hắn nên làm đại gia ngồi trong xe không cần làm gì.

Lúc này Trương Hổ cũng đưa tới không ít đồ ăn, sữa bò bánh mì mì ăn liền còn có nước khoáng, tựa hồ muốn đem chậm trễ mấy ngày nay bổ sung lại.

Trên mặt hắn ta tươi cười cực kỳ nhiệt tình với Diệp Thiên Di nói: “Tô Thiên tiểu huynh đệ, lúc trước đều là chúng ta chậm trễ……” Chủ để cuối cùng chuyển sang chuyện dị năng, “Tiểu huynh đệ là dị năng gì?”

Thái độ của Diệp Thiên Di cực kỳ lãnh đạm, không để ý tới Trương Hổ. Tươi cười trên mặt Trương Hổ dần dần cứng đờ xuống, trong lòng thầm mắng: Thật là tên gia hỏa kỳ quái, rõ ràng là dị năng giả thế mà còn giả dạng làm người thường, giả heo ăn thịt hổ cũng không phải cái dạng này chứ? Ngạo* cái rắm chứ ngạo!

(*傲: Kiêu căng ngạo mạn, tự cao tự đại, không chịu khuất phục...)

Nhưng Trương Hổ cũng không dám đắc tội Diệp Thiên Di, dù sao hắn ta cũng không dám nói chính mình nhất định đánh thắng được gia hỏa thoạt nhìn văn văn nhược nhược này.

Sau khi Trương Hổ rời đi, không bao lâu đoàn xe liền lần nữa khởi hành.

Đại khái mọi người nhìn thấy thảm trạng Vương Phong Minh cùng Trương Hổ như chạm vào đinh lúc nói chuyện với hắn, biết hắn không phải cái tính tình tốt gì, cũng không dám tới trêu chọc hắn, nhiều nhất chính là nhìn thêm vài lần, lén bát quái một chút.

Diệp Thiên Di nhắm hai mắt, tinh thần lực lại phân tán ra, mệnh lệnh tang thi bình thường chung quanh đều vây lại đây.

Cái tên Vương Phong Minh cũng dám có loại ý niệm tội ác tày trời ăn luôn Tiểu Diệp Tử của hắn này, hắn tuy rằng vì tiếp tục ngốc tại cái đoàn xe này không thể tự thân ra tay giết chết gia hỏa đó, nhưng gián tiếp báo thù giết người hắn vẫn là sẽ làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro