chương mười hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng anh nghĩ tụi nhỏ ở đây sẽ tốt hơn hả? Em biết anh thương tụi nó lắm. Mà anh thử nghĩ coi, tụi nó sẽ an toàn khi sống trong khu mà sẽ bị tấn công bất cứ lúc nào à? Anh nghĩ anh có thể ôm khư khư cây súng để bảo vệ tụi nó mãi à?"

Tích không nghĩ rằng mình muốn ba đứa đi đâu, ừ, phải nói là em cũng thương ba đứa mà. Nhưng có điều đây đã là quyết định của cấp trên rồi, Tích chỉ ở đây để nói lại cho Trân hay thôi, còn việc ở đây nói qua lại với cậu cũng chẳng giúp ích được gì. Bây giờ Trân không để cho ba đứa đó đi cũng khó.

Thằng Mân, thằng Hanh, thằng Quốc, ba đứa ngồi bới cát lên đắp thành từng cái ụ. Cái to, cái nhỏ, cái bị sập thì đắp thành ụ mới. Trân nhìn ra tụi nhỏ, suy nghĩ một hồi lâu. Sau đó mặt tối sầm lại, rồi phán một câu:

"Tích, em về Đà Nẵng đi."

"Dạ?"

"Về nhà của em đi."

.

Trân tháo cây súng trên vai xuống, cất gọn ở trong một góc rồi nằm vật ra giường. Cái giường được đóng tạm thời bằng gỗ, cứng ngắc. Nằm vậy thì cột sống với đầu đập mạnh xuống, chắc chắn là rất đau, nhưng cậu cũng không chú ý tới nó nhiều. Hên là cậu về kịp, trước khi Trân và Tích lại xảy ra tranh cãi không đáng có.

Cậu công nhận rằng lúc nãy cậu hơi nóng một chút, cậu không thể chấp nhận việc ba đứa phải đi. Vì khi cậu mất đi cha mẹ và Tuấn, ba đứa chính là an ủi cuối cùng của cậu. Cậu mất quá nhiều thứ, cậu không muốn mất thêm bất kỳ cái gì nữa.

Cậu lại gặp Tuấn giữa cánh đồng, ở chỗ mà hắn bị bắt. Hắn nhìn y chang như bữa đó, vẫn là cái áo xanh bám đầy bụi đất, một vài vết rách ở chân và tay áo. Nhưng trên vai áo hắn có thêm một vết rách nữa, có một cái lỗ nhỏ như vết đạn bắn. Máu ướt đẫm một phần lớn vai áo, hắn đứng bằng một chân giữa cánh đồng, nhìn về cái bụi cây mà cậu đã trốn. Im như tượng, Tuấn không nói một lời nào, hay chỉ là cử động một chút. Trân cứ mơ hồ như nào đấy, cậu không dám chắc người ta là Tuấn, nhưng cái thân hình này cậu đã quá quen thuộc rồi. Cho dù hắn có hòa mình trong đám đông, hoặc đứng một nơi nào đó rất xa, cậu vẫn không thể nhầm lẫn hắn với một ai khác.

Sau một hồi chần chừ, cậu quyết định đánh liều. Trân hít một hơi, rồi hỏi:

"Tuấn?"

"Tuấn đúng không?"

"Trả lời anh, là Tuấn đúng không?"

Cậu cứ nghĩ là hắn đang đứng một chân giống tư thế nhảy lò cò, nhưng cậu vừa nhận ra, hắn đang đứng bằng một chân thật.

Nói thẳng ra là chỉ còn một chân để đứng.

Đoạn, Tuấn quay đầu lại nhìn cậu, khuôn mặt không còn cảm nhận được đau đớn nữa. Hắn khẽ gật đầu, rồi cười với cậu, nụ cười ấm áp như những ngày trước kia. Chợt, sắc mặt hắn bỗng biến đổi đột ngột, trắng bệt, và có chút máu chảy ra từ khóe môi...

Trân giật mình tỉnh dậy, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán. Cậu thở dốc, cố xác định một thứ vừa xảy ra. Cậu không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, bây giờ chắc trời cũng khuya. Đèn đầu đã cháy hết từ hồi nào, hiện giờ trong căn phòng tối om chỉ có duy nhất một mình cậu. Gặp sương xuống nên cứ lạnh lạnh, nhất là ở sau gáy. Cậu định ngồi dậy đi lấy thêm chút dầu để thắp lại lửa thì nhận ra cậu không thể di chuyển được. Cậu cố thử nhút nhích ngón tay cũng không. Trân chỉ có thể nằm bất động ở đó, muốn ngủ cũng không ngủ tiếp đượ, chỉ có thể nhìn vào khoảng tối phía trước mặt. Cậu nhớ lại những gì mình đã mơ thấy, cảm giác trong mơ thật đến nỗi khiến cậu sợ. Cậu sợ nhìn thấy Tuấn trong mơ như thế một lần nữa, nhưng nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, cậu không thể không nghĩ tới nó được. Mỗi lần như thế thì sau gáy lại run lên, từ trước tới giờ cậu chưa gặp ác mộng nào mà lại sợ đến như vậy. "Đáng lẽ hôm đó mình không được để Tuấn ở lại."

Chợt, Trân nghe ngoài cửa có tiếng lục đục, hình như có ai đó đang cố mở cửa vào. Ban đầu cậu nghĩ chắc là Tích, nhưng ngoài cậu ra, Tích là người duy nhất biết chìa khóa của cậu giấu ở đâu thôi. Nếu là Tích thì em phải lấy chìa khóa mở chứ không ở ngoài cậy cửa như vậy. Với lại Tích sẽ không làm ồn nếu ai đó đang ngủ đâu.

Nửa đêm mà tìm cách cậy cửa vào chắc chắn không phải có ý tốt lành gì, nhưng bây giờ cậu đang bị bóng đè, sợ chồng chất thêm sợ, cậu không thể đứng dậy rồi đánh cho tên ngoài kia một phát được. Cậu chỉ có thể nằm im rồi chờ coi chuyện gì sẽ xảy ra.

Sau tiếng 'cạch' của ổ khóa bị phá là tiếng 'két' nhè nhẹ của cánh cửa đang mở. Trân vẫn nằm ở đó, cảm nhận được có ai đó đang đến gần. Trong mấy giây cuối cùng, cậu có cảm giác mình phải xoay người qua bên trái.

Cậu tránh được một nhát dao.

Có cơn gió thổi qua làm hé cửa, một chút ánh trăng chiếu vào khiến cậu có thể nhìn thấy bóng người đàn ông đang ở gần, nhưng vẫn không đủ sáng để cậu có thể xác định được là ai đang ở kế bên.

Trượt một phát, con dao cắm thẳng xuống giường. Trân nhanh chóng ngồi bật dậy, trước khi tên kia kịp rút dao ra và tấn công thêm một lần nữa. Cậu vừa né mấy cái vung dao lung tung của tên kia vừa tìm cách cướp con dao. Nhìn mấy cái vung dao là biết tên kia là người không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều. Không thể nhắm vào mục tiêu đang di chuyển, đó là lý do tại sao lại tấn công cậu lúc giữa khuya. Sau một hồi giằng co, cậu cũng lấy được con dao và chuẩn bị đánh trả. Tên kia sau khi bị mất vũ khí liền chạy ra khỏi phòng, nhưng nó hơi chậm một chút, bị một nhát dao sượt qua cánh tay. Trân đuổi ra khỏi cửa, nhìn qua lại thì không có ai.

Cậu thấy hơi rợn người một chút, suýt nữa thì cậu bị người ta đâm chết rồi. Khu căn cứ không phải ai muốn vào là vào, với lại trước khu đêm nào cũng có người canh gác. Chỉ có thể trong này có gián, nhưng cậu không biết được người đó là ai.

*
* *

"Kỳ, hôm qua mày có ngủ trong phòng không?"

"Không, hôm qua em qua ngủ với Tích. Chi vậy anh?"

"Hèn chi..."

"Có sao hả anh?" Kỳ hỏi sau khi thấy cậu bắt đầu nghiến răng, suy nghĩ về một điều gì đó.

"Hôm qua có người lén vào chỗ anh."

"Trộm hả?"

"Không." Trân lấy trong áo ra con dao hôm qua cho Kỳ xem, trên đó vẫn còn nguyên vết máu của tên đó. Kỳ ngồ ngộ ra chuyện, lấy con dao trên tay cậu xem một chút rồi trả lại. Đây là dao được dùng làm vũ khí, ai cũng có vài cái trong người nên rất khó xác định là của ai. Chợt, Trân liếc nhìn xung quanh.

"Thanh đâu? Nay nó không ra tập hả?"

"Sáng này nó mới nói em nó hơi mệt nên không ra. Với lại anh nghe gì chưa, căn cứ của Pháp bị lộ vị trí rồi, sau khi chuẩn bị khoảng ba bữa nữa là tụi mình sẽ bắt đầu tập kích lên đó đó."

"Sao bị lộ vậy?"

"Là Thanh báo cáo đó, nó được giao nhiệm vụ đi thăm dò mà. Nghe nó nói Tuấn vẫn còn sống."

Trân nửa mừng nửa lo, vừa thấy có gì không được ổn. Nhưng cũng không nói cho Kỳ nghe thứ mình vừa nghĩ tới.

Tối hôm đó Trân quyết định một mình đi tới chỗ mà cậu đã thấy Thanh vào đêm mấy hôm trước. Cậu đã nhìn thấy Thanh giấu cái gì đó sau bụi cây, nhưng hôm nay lục tìm cũng không thấy. Cậu có cảm giác có điều gì không được bình thường ở Thanh, từ lần cuối gặp nhau ở đình cho đến khi nó bắt đầu tham gia vào đây, không bao giờ cậu nghe nó nhắc về cô Mây một lần. Cậu đôi khi có hỏi, nhưng có chỉ im lặng rồi cố lảng đi chuyện khác. Ban đầu Trân không cảm thấy gì lạ, nhưng bắt đầu từ đêm hôm qua là có chuyện rồi.

Lục tìm được một chút, cậu nhìn bộ đồ của quân Pháp được giấu ở một gốc cây gần đó, trên còn có một mảng giấy. Lúc cậu chuẩn bị mở ra đọc thì nghe thấy tiếng chân.

Thanh chậm rãi, quay qua quay lại nhìn xung quanh để đảm bao không có người ở đây. Nó đi đến gốc cây, lấy bộ quân phục Pháp ra. Nhưng nó thấy đống cỏ dùng để che lại giống như có người vừa bới ra. Trân đang trốn ở phía sau đống gỗ được xếp chồng lên nhau, đủ để người cậu nếu cậu ngồi xuống. Cậu đưa mắt nhìn qua một cái khe nhỏ, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Nhưng xui sao, có con chuột chạy ngang qua làm Trân giật mình, ngã ra sau, vô tình làm gãy một nhánh cây nhỏ rồi nghe một cái 'rắt'. Thanh phát hiện có người, tay rút con dao trong túi quần ra, từ từ tiến lại chỗ đống gỗ kia. Trân như đứng tim, không dám nhút nhích đu chỉ một chút. Khi Thanh sắp nhìn qua thì con chuột lúc nãy chạy ngang trước mặt Thanh. Thấy con chuột, nó thở dài nhẹ nhõm rồi bỏ đi.

Nó cởi áo ngoài, chuẩn bị thay bộ quân phục. Cậu thấy trên cánh tay nó có vết băng lại, đúng ngay chỗ mà tên hôm qua bị thương. Lần này Trân chắc chắn là mình đúng, liền đợi sau khi Thanh đi thì đi theo sau theo dõi.

Do đường chính lúc nào cũng có người canh giác nên nó đi đường vòng, đường đó đi vào một cánh rừng rồi thông đến cánh đồng. Vì trên đường đi có nhiều là khô, mỗi lần bước chân là tạo tiếng động nên cậu rất khó khăn trong việc theo dõi Thanh. Sợ bị phát hiện, cậu đi chậm nhất có thể, nhiều lần núp ở mấy cây to. Cuối cùng cậu cũng đuổi kịp Thanh đến cánh đồng. Nhưng Trân không thấy nó đâu. Cậu bước ra ngoài, nhìn xung quanh. Chợt, cậu nghe có tiếng người ở đằng sau. Giọng không ai khác, là Thanh.

"Anh Trân?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro