Chương 62: Ít nhất, là thật sự để ý.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự Kinh Phong vội vội vàng vàng đi tới, vẻ mặt lại mang theo vài phần sợ hãi bất an.

Ngự đại nhân nôn nóng như vậy, mọi người thật đúng là chưa bao giờ gặp qua.

Thường ngày hắn lui tới bên người Cửu vương gia cao cao tại thượng như vậy, nghiêm túc, kiêu ngạo như vậy, chưa ai từng thấy qua biểu tình phong phú lúc này của hắn.

"Ngự đại nhân!" A Bưu A Dương hoàn toàn há hốc mồm khi nhìn thấy Ngự Kinh Phong đến.

Mới vừa rồi còn nói đang định đi đến Cửu vương phủ, bây giờ thân tín đắc lực nhất bên người Cửu vương gia, vậy mà lại thật sự đến rồi!

Ngay khi vừa nhìn thấy Ngự Kinh Phong, Phượng Cửu Nhi thu lại ngân châm, ngấm ngầm dùng một chân đá vào trên đùi của Trương Kiến Hoành.

Trương Kiến Hoành lập tức ngã xuống, ngã theo tư thế chó gặm bùn.

Phượng Cửu Nhi cũng mềm nhũn ngã xuống đất, ngẩng đầu nhìn Ngự Kinh Phong đang bước nhanh tới gần: "Ngự đại nhân....."

"Cửu Nhi cô nương, người sao rồi? Có bị thương không?"

Ngự Kinh Phong vội vàng đỡ nàng dậy, lại nhìn thấy vết máu trên người nàng, đôi mắt lập tức đỏ bừng vì tức giận.

"Bọn họ dám dùng hình với ngươi! Đáng chết! Là ai ra tay!"

A Bưu A Dương sợ tới mức bụp bụp quỳ mạnh xuống đất, run bần bật: "Là, là thuộc hạ."

Soạt một tiếng, trường kiếm bên hông Ngự Kinh Phong bị rút ra, hàn quang chớp nháy, đằng đằng sát khí.

"Chuyện này không liên quan tới bọn họ!" Phượng Cửu Nhi bắt lấy cổ tay của hắn, sợ hắn giết lầm dân lành.

"Ngự đại nhân, vào đêm ngày 18 tháng này Cửu Nhi bị bọn trộm bắt cóc, là người của Cửu vương phủ cứu Cửu Nhi ra. Xin ngươi nói một câu với đô thống đại nhân, Cửu Nhi không có nói dối."

Lời này, lượng thông tin thật lớn, Ngự Kinh Phong đã hiểu rồi.

Cúi đầu nhìn Trương Kiến Hoành ngã trên mặt đất hoàn toàn không bò dậy nổi, hắn tức giận nói: "Là người của Cửu vương phủ cứu Cửu tiểu thư. Trương đô thống nếu vẫn còn nghi ngờ gì, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh đến Cửu vương phủ thẩm tra."

Hắn cúi người, bế Phượng Cửu Nhi lên, bước nhanh ra ngoài cửa.

Vừa đi hắn vừa giải thích với nàng: "Xin lỗi Cửu Nhi tiểu thư. Vương gia nhà ta hôm nay ra khỏi thành, màn đêm buông xuống mới nhận được tin tức, biết người bị mang đến Giám Thiên Phủ."

"Vương gia lệnh cho ta trở về trước một bước để nghĩ cách cứu viện, hiện tại Vương gia hẳn cũng đã vào thành, Cửu Nhi tiểu thư, ta đây liền mang người đi chữa trị vết thương."

Vết máu trên người nàng loang lổ, chỉ sợ bị thương không nhẹ, đợi lát nữa Vương gia nhìn thấy, e rằng hắn sẽ gặp phải xui xẻo.

Sớm biết như vậy nên cho ngựa chạy nhanh một chút, nếu đếm sớm hơn nửa canh giờ, có lẽ Cửu Nhi tiểu thư không cần phải ăn đau khổ này.

Ai biết được khi hắn đỡ Phượng Cửu Nhi lên ngựa, Phượng Cửu Nhi lại quay đầu nhìn hắn cười tinh nghịch: "Vết thương đều là giả hết đó."

"Giả...."

"Suỵt!" Phượng Cửu Nhi đặt tay lên môi, nhỏ giọng nói: "Mau đi thôi, nơi này quá đáng sợ rồi."

Ngự Kinh Phong đang chấn động bỗng hồi thần trở lại, nhìn thấy trên mặt nàng toàn là ý cười tinh nghịch, quả nhiền nhìn không thấy chút đau đớn nào.

An tâm rồi, hắn cởi áo choàng khoác lên người nàng, nhẹ nhàng nói: "Cửu Nhi tiểu thư mời ngồi chắc, ta đây đưa người về."

Phượng Cửu Nhi không nói lời nào, ngồi sau lưng hắn, gió thổi lướt qua mặt, nhớ tới khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành kia của Cửu hoàng thúc, đột nhiên trong lòng tràn đầy ấm áp.

Có người coi nàng như giày rách, đem lời hứa trở thành gió bên miệng. Nhưng có người, ít nhất là thật sự để ý đến nàng.

Mặc kệ là người để ý nàng này, để ý đến máu trên người nàng hơn, thì đều là một loại để ý.

So với những người vô tình kia, tóm lại có thể trấn an lòng người một chút.

"Cửu Nhi tiểu thư, Vương gia rất nhanh sẽ hồi phủ. Việc này, Vương gia sẽ thay người làm chủ, Cửu Nhi tiểu thư đừng sợ."

Hai người đã rời xa hoàng cung, đang lao thẳng về hướng Cửu vương phủ. Cửu Nhi gật gật đầu, đang muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, vội la lên: "Ngự Kinh Phong, cẩn thận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro