Chương 90: Y phục xộc xệch ở cùng nam tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến Dục Hành không có cách nào diễn tả được tâm tình lúc này của bản thân.

Khi nàng ngốc nghếch vẫn luôn nhớ nhung Hành ca ca, hắn chưa bao giờ để trong lòng, luôn tâm tâm niệm niệm bộ dáng của nàng khi còn nhỏ.

Bây giờ, nàng gọn gàng dứt khoát nói "không thích", trong lòng hắn phảng phất như mất đi thứ gì đó, trống trải một nơi.

"Thái tử ca ca, thì ra huynh ở chỗ này." Cách đó không xa, Phượng Thanh Âm được tỳ nữ đỡ, bước nhanh tới.

Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua khuôn mặt xấu xí kia của Phượng Cửu Nhi, khi nhìn lại Chiến Dục Hành, nơi đáy mắt nàng ta đều là ý cười dịu dàng.

"Thái tử ca ca, vừa rồi muội đã nhìn qua một lần, cảm thấy Tín Đức Viện khá tốt, học tốt lễ nghi, tương lai có thể......giúp chồng dạy con."

Khuôn mặt nhỏ của nàng ta đỏ ửng, lúc nói đến bốn chữ "giúp chồng dạy con" này, giọng nàng ta rõ ràng trở nên nhẹ hơn.

Vừa nhìn, là biết đang ngại ngùng.

"Thái tử ca ca, huynh cảm thấy......muội đến Tín Đức Viện được không?"

Chiến Dục Hành nhìn nàng ta, bởi vì câu nói "Muội không thích" kia của Phượng Cửu Nhi, sự bực bội còn chưa thuyên giảm.

Hắn có chút không kiên nhẵn, nhưng vẫn gật gật đầu: "Khá tốt."

Phượng Thanh Âm lập tức tươi cười như hoa, lại nhìn qua Phượng Cửu Nhi, ý cười của nàng ta càng sâu: "Cửu Nhi, muội muốn đến loại địa phương này sao?"

Nhìn các nam nhân trong Chính Quân Viện, Phượng Thanh Âm bĩu môi, khó nén được sự ghét bỏ.

"Mặc dù bình thường muội thích nhất là lăn lộn với nam nhân, thậm chí.......luôn kề vai sát cánh, nhưng dù sao muội cũng là nữ nhi, làm sao có thể đến loại địa phương này?"

Phượng Thanh Âm này, thật đúng là đi đến đâu cũng không quên muốn giết chết nàng mà!

Phượng Cửu Nhi cười lạnh, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Chiến Dục Hành, cười đến nỗi đôi mắt cong cong, đôi mắt kia lại đẹp đến không nói nên lời.

"Hành ca ca, vậy.....Cửu Nhi đến Cấm Quân Viện của huynh, có được không?"

Chiến Dục Hành bị ý cười sáng lạn nơi đáy mắt của nàng mê hoặc, trong lòng có chút hoảng hốt, hắn gật gật đầu: "Được."

"Cái gì? Thái tử ca ca, huynh muốn để đứa ngốc này vào Cấm Quân Viện của huynh?" Phượng Thanh Âm gần như muốn hét lên!

Làm sao có thể? Thái tử sẽ thường xuyên tới Cấm Quân Viện, nếu như Phượng Cửu Nhi cũng ở bên trong, hai người sớm chiều gặp mặt, lỡ như nối lại tình cũ thì làm sao bây giờ!

Nàng ta không cho phép, quyết không cho phép!

Phượng Cửu Nhi lại chẹp cái miệng nhỏ, nắm lấy ống ta áo của Chiến Dục Hành, vẻ mặt tủi thân.

"Hành ca ca, Cửu Nhi không phải đứa ngốc, Cửu Nhi là một cô nương tốt, tại sao Thanh Âm tỷ tỷ cứ luôn nói muội là đứa ngốc?"

Bộ dạng tủi thân đến muốn khóc: "Cửu Nhi không phải đứa ngốc!"

Dáng vẻ kia, thật sự khiến người khác không đành lòng.

"Ai nói Cửu Nhi là đứa ngốc?" Chiến Dục Hành có chút đau lòng, mấy lần gặp mặt gần đây, Phượng Cửu Nhi bỗng nhiên lại có một vài động tác nhỏ giống như khi còn bé, thậm chí biểu tình nhỏ.

Cửu Nhi như vậy, có thể dễ dàng làm rung động trái tim của Chiến Dục Hành.

Tình nghĩa ngày xưa, đang từng chút trở lại, hắn không nỡ thấy nàng chịu khổ sở.

Một ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên mặt Phượng Thanh Âm, ánh mắt hắn trầm xuống, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

"Nàng là muội muội của ngươi, ngươi nói lời này không sợ nàng tổn thương sao?"

Hô hấp của Phượng Thanh Âm cứng lại, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho hoảng sợ, vừa cắn môi, nước mắt đã rơi thành từng giọt lớn.

"Thái tử ca ca, muội chỉ là.....chỉ là không muốn nhìn thấy Cửu Nhi vẫn như trước đây, luôn lăn lộn với nam nhân."

"Nàng là một cô nương gia, cả ngày y phục xộc xệch ở cùng nam tử, tương lai......"

"Cửu Nhi quần áo xộc xệch ở cùng nam tử lúc nào?" Sắc mặt Chiến Dục Hành càng thêm trầm hơn, không vui nói: "Loại chuyện này, bổn thái tử vẫn luôn nghe từ miệng ngươi nói, ngươi cứ bôi nhọ hết lần này đến lần khác, rốt cuộc ngươi có xem nàng là muội muội của ngươi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro