Hắn là người tốt (4): Người tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phù ——"

Ngu Thịnh Niên giống như thay đổi thành một người khác, bị phun rượu đầy người cũng không tức giận, vẫn bình tĩnh như cũ.

Bạch Văn Ngọc lấy khăn ra lau miệng, lại lau sạch sẽ cái bàn trước mặt, ngẩng đầu liền nhìn thấy vạt áo gấm màu lam nhạt của bạn tốt đã ướt thành màu xanh dương.

Hắn ném khăn tay xuống, quen tay cầm cây quạt lên mở ra:

"Không đúng, vừa rồi ngươi mới nói cái gì?"

Ngu Thịnh Niên kiên nhẫn lặp lại: "Ta vừa mới nói, ta muốn thành hôn."

Bạch Văn Ngọc lại nghe được một lần vẫn là khiếp sợ không thôi.

Hắn hít sâu một hơi, biểu tình vô cùng phức tạp, cuối cùng khó có thể miêu tả mà nhìn Ngu Thịnh Niên xác nhận nói: "Chờ một chút... Ngươi thật sự chỉ nhỏ hơn ta một tuổi đi?"

Ngu Thịnh Niên gật đầu, Bạch Văn Ngọc lại thở ra một hơi mới nói tiếp: "Ngươi mới mười bảy tuổi còn chưa cập quan, thành hôn? Nương ngươi thu xếp cho ngươi?"

Hắn mười tám tuổi cũng đã có người nghĩ đến kết thân nhưng nương hắn còn ngại quá sớm.

"Không phải ngươi có người trong lòng sao? Không đợi nàng?"
Chuyện Ngu Thịnh Niên có người trong lòng cũng là Bạch Văn Ngọc vô ý phát hiện.

Tình hình cụ thể chính là bọn họ uống rượu trên thuyền hoa, nhạc nương đánh đàn tấu nhạc, ca nữ thiển ngân thấp xướng, trường hợp rất hài hòa, Ngu Thịnh Niên uống nhiều quá, lúc đứng dậy làm đổ cả cái bàn, nghiêng ngả lảo đảo, một hai nói phải tìm cô nương.

Bạch Văn Ngọc theo lý thường cho rằng hắn muốn tìm cô nương thanh lâu liền xách hắn đến Bách Xuân Lâu.

Bọn họ đi Bách Xuân Lâu thật ra cũng không làm cái gì, chủ yếu chính là đi tìm kích thích, ở độ tuổi này của bọn họ, các thiếu gia khác đều ngoan ngoãn giống như con thỏ, lá gan của bọn họ liền lớn, dám dạo hoa lâu, nói ra thật đúng là có mặt mũi đúng không?

Ngu Thịnh Niên tới Bách Xuân Lâu, híp mắt nhìn một vòng, cuối cùng lại tức giận xốc bàn nói cô nương không ở nơi này.

Lúc ấy oanh oanh yến yến đứng đầy một phòng, hắn còn nói không có cô nương, lúc này Bạch Văn Ngọc mới hiểu ra hắn là muốn tìm người.

Hắn lại xách Ngu Thịnh Niên ra khỏi Bách Xuân Lâu, Ngu Thịnh Niên đến cả người cũng không nhận ra, ôm cây cột gọi tâm can bảo bối, nói một đống lời buồn nôn, Bạch Văn Ngọc cũng không thể nghe nổi, cuối cùng nghe được hắn lẩm bẩm nói một câu, "Khi nào nàng mới cập kê?"

Việc này cũng đã là chuyện của hai năm trước, bởi vậy Bạch Văn Ngọc mới biết Ngu Thịnh Niên đã có người trong lòng, là một tiểu cô nương còn chưa cập kê.

Ngu Thịnh Niên cũng không phải người dễ dàng di tình, đây mới là nguyên nhân Bạch Văn Ngọc không tin chuyện ma quỷ của hắn.

"Sao ngươi biết người trong lòng ta không phải là đối tượng ta thành thân chứ?"
Ngu Thịnh Niên ghét bỏ cởi áo ngoài ra, ngữ khí lại là giọng điệu Bạch Văn Ngọc quen thuộc, Bạch Văn Ngọc chọc hắn: "Ngươi ảo tưởng hả, trời còn chưa tối đã bắt đầu nằm mơ?"
Lời này cũng là có căn cứ.

Có một lần Thái Học(*) tổ chức trận bóng, đánh mã cầu, từ trước đến nay Ngu Thịnh Niên rất xuất sắc ở phương diện này, làm chủ lực việc nhân đức không nhường ai, sau khi kết thúc trận đấu, khi người trong đội muốn đi tửu lâu chúc mừng mới phát hiện không thấy Ngu Thịnh Niên.

(*) Thái Học là trường học cho con nhà quý tộc thời xưa

Bạch Văn Ngọc được ủy thác trọng trách đi tìm hắn, tìm từ nhà hắn đến Thái Học, lại từ Thái Học tìm đến sân bọn họ thi đấu, đến khi trời tối cuối cùng mới tìm thấy hắn ở dưới cây hòe trăm năm.

Ngu Thịnh Niên ngồi dựa vào thân cây ngủ đến trời đất u ám, cố tình khóe miệng còn treo nụ cười, nhìn giống như tên ngốc đang chảy nước miếng ở đầu đường, chỉ thiếu một đường nước dãi ở bên miệng.

Bạch Văn Ngọc đá cho người tỉnh lại, vậy mà người này lại không phát tính tình, cười đến vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo, vừa hỏi hắn liền không nhịn được nói hắn mơ thấy người trong lòng, hai người nắm tay vừa đi vừa nói chuyện phiếm dọc theo sông đào bảo vệ thành, người trong lòng còn sờ mặt hắn, vừa nói còn vừa giơ tay lên sờ soạng mặt hắn, cảnh tượng kia thật sự vẫn còn mới mẻ trong ký ức của Bạch Văn Ngọc.

Ngu Thịnh Niên không có tiếp tục ngoan cố, nhướng mày cười một chút: "Ngươi không tin?"

Bạch Văn Ngọc lại rót rượu một lần nữa, nghe vậy liền đặt bình rượu xuống, nói lời thấm thía: "Nếu sang năm ngươi nói lời này nói không chừng ta sẽ tin."

Mười bảy tuổi thật sự là quá sớm, nữ tử mười bảy tuổi gả chồng cũng chỉ là hơi muộn nhưng nam tử mười bảy tuổi cưới vợ, ở kinh thành thật sự là không thấy nhiều lắm.

Bình rượu cổ nhỏ cũng không nhiều lắm, Ngu Thịnh Niên cầm bình rượu trong tay xoay một vòng, nói thẳng: "Như vậy sao? Ta đây có thể chính là sang năm thành hôn."

Hôn nhân đại sự đến trong miệng của hắn liền giống như là trò đùa, nói sửa là sửa, Bạch Văn Ngọc lắc đầu: "Ngày mai ngươi thành hôn cũng không ai quản."

Ngu Thịnh Niên buông bình rượu, nghiêm túc nói: "Ngươi cho rằng ta đang lừa ngươi? Ta không lừa ngươi, tuy nàng ấy đã gật đầu nhưng ngươi cũng biết từ trước đến nay việc hôn nhân đều là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, ta còn muốn thu phục nhạc mẫu tương lai mới được."

Hắn nói tới đây mới nhớ tới bộ dáng đầy mặt phẫn nộ của Lâu phu nhân, đè đè thái dương: "Chỉ là nhạc mẫu tương lai cũng tiêu phí không ít thời gian, lại đến tam thư lục lễ, chuẩn bị lễ tiết ước chừng cũng phải đến sang năm."

Nói đến chi tiết giống như là sự thật vậy, trong lòng Bạch Văn Ngọc do dự, thử hỏi: "Một khi đã như vậy, hiện tại ngươi có thể nói cho ta là ngươi ái mộ tiểu thư nhà ai không?"

Vấn đề này hắn đã từng hỏi không chỉ một lần, đương nhiên mục đích là vì trêu ghẹo giễu cợt Ngu Thịnh Niên.

Đáng tiếc tiểu tử Ngu Thịnh Niên này miệng quá chặt, hỏi thế nào cũng không nói.

Bất tri bất giác Ngu Thịnh Niên lai uống hai ly, không tiếp tục bảo mật: "Nàng họ Lâu."

Lâu?

Bạch Văn Ngọc suy nghĩ một lát, nghĩ tới: "Vị Lâu đại nhân kia?"

Ngu Thịnh Niên uống rượu, nghĩ đến khuôn mặt an tĩnh lại dịu dàng của Lâu Thư Nguyệt lại buông ly, bỗng nhiên cười rộ lên.

Bạch Văn Ngọc đang cố gắng hổi tưởng vị tiểu thư Lâu gia kia trông như thế nào, đột nhiên nghe được tiếng cười của hắn, bị hoảng sợ: "Ngươi nghĩ cái gì vậy? Sao tự nhiên cười rộ lên như có bệnh vậy?"

Ngu Thịnh Niên cười, độ cong khóe môi dần dần biến mất, trong mắt nổi lên khí lạnh: "Nhớ tới kẻ thù cho nên cười."

Bộ dáng này hình như đúng là đang nghĩ đến kẻ thù, Bạch Văn Ngọc không để ý: "Ai lại chọc giận ngươi?"

Ngu Thịnh Niên lạnh giọng nói: "Cái tên đứng hàng thứ ba của An gia, kẻ thù sinh tử."

Nói nặng như vậy làm Bạch Văn Ngọc để ý hơn: "Sao lại thế này?"

Sau khi ăn xong bữa tối, Lâu phu nhân mới đến xem Lâu Thư Nguyệt, cũng không an ủi nàng mấy câu liền nói tới An gia.

"Nhữ Nhi, ngươi đừng ngại nương nói nhiều cũng đừng cảm thấy nương nói chuyện thẳng thắn khó nghe, nhà chúng ta cứ như vậy, lúc trước khi cha ngươi còn sống thì tới lui tấp nập, hiện tại ngay cả chim sẻ cũng không dừng trước cửa nhà chúng ta."

Lâu Thư Nguyệt ngồi dựa vào đầu giường, im lặng nghe Lâu phu nhân nói chuyện.

"An gia không giống chúng ta, Nhữ Nhi, An lão phu nhân có cáo mệnh trong người, đại nhi tử nhà bà ta còn trẻ tuổi đã được làm thị lang, An tam lại tuấn tú lịch sự, cũng có tiền đồ, kỳ thi mùa xuân năm trước còn đỗ tiến sĩ, nếu không phải cha ngươi và An gia có chút quan hệ sâu xa thì hiện tại chúng ta ngay cả cửa nhà người ta còn không vào được đâu, Nhữ Nhi, nếu ngươi gả qua đó liền không cần lo liệu nội trợ, phía trên còn có hai tẩu tẩu lớn hơn ngươi mười mấy tuổi, như thế nào cũng không tranh giành với ngươi, An lão phu nhân thích tiểu thư như ngươi vậy, đến lúc đó nếu ngươi và An tam có mâu thuẫn, An lão phu nhân cũng không lập tức thiên vị nhi tử..."

Những lời này của Lâu phu nhân là mới bắt đầu nói từ đầu năm nay, bà nói xong một lần nhìn thấy Lâu Thư Nguyệt cụp mi rũ mắt, cho rằng nàng ngủ rồi, thanh âm không khỏi nặng lên: "Nhữ Nhi?"

Lâu Thư Nguyệt chớp chớp mắt, ngước mắt lên, không có nửa điểm buồn ngủ, giọng nói cũng tỉnh táo: "Nương, con vừa mới cập kê liền phải nghĩ những thứ này sao?"
Đứa nhỏ này còn tưởng rằng chính mình là tiểu hài tử sao.

Ngữ khí của Lâu phu nhân hòa hoãn hơn chút: "Nhữ Nhi, mười lăm tuổi không nhỏ, năm nay định ra sang năm xuất giá là vừa đúng lúc."

Lâu Thư Nguyệt nghe được lại rũ mắt xuống, thanh âm nhỏ hơn chút giống như là ngượng ngùng: "Vậy... Nữ nhi để mẫu thân làm chủ."

Như vậy mới đúng, Lâu phu nhân vui mừng vỗ vỗ tay nàng, đứng dậy trở về.

Cửu Thu đến đêm mới trở về, suýt chút nữa liền đến thời gian cấm đi lại ban đêm bị ngăn ở bên ngoài.

Nàng ấy lấy một cái túi gấm từ trong lòng ngực, quỳ trình lên cho Lâu Thư Nguyệt.

Lâu Thư Nguyệt cầm túi gấm, im lặng không nói gì.

Cho dù nàng không xem cũng biết bên trong viết sẽ là cái dạng gì.

Huống hồ biểu tình hiển tại của Cửu Thu khó coi như thế, căn bản chính là bằng chứng cho suy đoán của nàng.

Cửu Thu đứng dậy, thanh âm giống như phun ra từ kẽ răng, "Tiểu thư, làm sao bây giờ?"
Bát tự không hợp, tương khắc đến chết.

Lâu Thư Nguyệt đưa túi gấm lại cho Cứu Thu, bọc áo choàng bước chậm đến bên cửa sổ.

"Ngươi cất đi, về sau ta còn phải dùng."

Lục Trúc còn đang suy nghĩ về Hoài An Hầu thể tử và tiểu thư nhà nàng.

Việc này thật sự là quá đột ngột, tiểu thư nhà các nàng và thế tử kia cũng chưa gặp mặt được mấy lần, sao hắn lại coi trọng tiểu thư nhà nàng?

Cửu Thu đi ra lại nhìn thấy Lục Trúc ngồi thành một đoàn nho nhỏ ở cạnh cửa, hạ giọng gọi: "Sao ngươi lại là cái dạng này?"

Lục Trúc không biết có nên nói cho Cửu Thu... Loại chuyện này tự nhiên là càng ít người biết càng tốt, nếu không truyền ra ngoài chút tin tức gì đó, thanh danh của tiểu thư nhà nàng có còn muốn hay không?

"Không có gì, đúng rồi, ngươi từ chùa Linh Sơn trở về, kết quả thế nào?"

Cửu Thu càng sốt ruột, nàng ấy nhớ tới lời phán của đại sư chùa Linh Sơn liền hoảng hốt: "Phu nhân còn xem trọng cái tên An tam kia như vậy, không nghĩ tới tiểu thư nhà ta và hắn căn bản chính là nhìn cũng không nên nhìn, tương lại nếu thật sự như ý nguyện của phu nhân, tiểu thư nhà ta không biết còn phải xảy ra chuyện gì!"

Thế nhưng nghiêm trọng như vậy sao?

Trong lúc nhất thời hai cái nha đều ngồi xuống ở cạnh cửa, cùng nhau nhìn trăng ưu sầu.

Ngày thứ hai Ngu Thịnh Niên vẫn đến như cũ, Lâu Thư Nguyệt lại vừa lúc đang ngắm cảnh ở hậu hoa viên.

Lần này là Cửu Thu ở, nàng ấy còn nhớ rõ lần trước con ngựa nhà các nàng bị kinh hoảng nổi cơn điên, là vị Hoài An Hầu thế tử này không nề hà giúp đỡ chế trụ.

"Bệnh của nàng thế nào rồi?"

Lâu Thư Nguyệt ngồi ở bàn đu dây triền đầy hoa đằng, bên tóc mái có mấy đóa hoa sơn trà nho nhỏ, Ngu Thịnh Niên dựa nghiêng vào giá bàn đu dây nhìn mấy đóa hoa run rẩy, cố gắng nhớ lại bộ dáng chính mình lúc mười bảy tuổi.

Cửu Thu nghe hắn hỏi chuyện tùy ý như thế lại liếc mắt trộm nhìn tiểu thư nhà mình một cái.

Không có bất kỳ cảm xúc nào như nàng ấy phỏng đoán, như là không nghe được hoặc là tập mãi thành thói quen, khóe môi hàm chứa ý cười nhàn nhạt, thanh âm chậm rãi: "Tốt hơn một chút."
Nàng ngồi ở trên bàn đu dây lại không có động, Ngu Thịnh Niên đưa tay nghịch lá cây, hừ cười: "Hôm qua ta trở về nói với mẫu thân, bà ấy cũng đồng ý."

Lâu Thư Nguyệt ừ một tiếng liền không nói gì nữa.

Đây là nàng không tin?

Ngu Thịnh Niên vượt lên trước một bước, đứng trước mặt nàng: "Nàng không tin?"

Cửu Thu đã nắm chặt tay, bước chân cũng nặng lên.

Lâu Thư Nguyệt ngửa đầu, độ cong trong đôi mắt dịu dàng non nớt làm Ngu Thịnh Niên cuối cùng cũng không diễn được nữa.

Nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, bị hắn buộc đáp ứng hắn "cầu hôn" , thật ra chính là không muốn phản ứng hắn đi?

Ngu Thịnh Niên ôm ngực mà đứng, lại nói lần nữa: "Nàng nói chính là thật sao? Thật sự không hối hận? Thật sự đáp ứng ta? Ta nói cho nàng ta ghét nhất là người khác gạt ta, những chuyện ta đã làm nàng cũng nghe nói qua đi?"

Cửu Thu khẩn trương đến mức lòng bàn tay ra đầy mồ hôi, sự tích của vị gia này, nàng ấy cũng nghe nói qua.

Một lời không hợp liền xốc cái bàn đều là chuyện nhỏ, tức giận lên còn xách ghế đập người, ghế cũng bị đập nát, cứ như vậy, lúc bị đè nặng tới cửa xin lỗi còn đá hỏng cửa lớn nhà người ta.

Giá bàn đu dây này của Lâu phủ các nàng cũng đã mười năm rồi, thật sự không chịu nổi một chân một quyền của hắn.

Lâu Thư Nguyệt kiên nhẫn mà trả lời hắn từng câu một: "Là thật sự, không hối hận, thật sự đáp ứng ngươi, không lừa ngươi."

Nàng nói chuyện cũng không nhanh, bình tĩnh lại nhu hòa, sau khi nói ra mỗi một câu đều có cơ hội đổi ý.

Nhưng nàng không có đổi ý.

Ngu Thịnh Niên cúi người, chóp mũi cách chóp mũi của nàng chỉ hai ba tấc, hơi thở của hai người thậm chí bắt đầu đan xen.

Cửu Thu ngây ngốc, không biết tình huống hiện tại là như thế nào.

"Vì sao?"

"Bởi vì ngươi là người tốt."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng Ngu thế tử nhận được thẻ người tốt: 1 tấm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro