Hắn là người tốt (6): Bao tải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hầu phu nhân đã bị những lời này đập cho ngây ngẩn, đầu gối Ngu Thịnh Niên lê tới trước mặt bà, phiền muộn nói: "Hôm qua con ngăn cản nương nàng nói muốn cầu hôn, kết quả nương nàng làm con cút..."

Hầu phu nhân cười phụt ra, đến lúc nhận ra nhi tử chính mình đang buồn bực nhìn qua mới miễn cưỡng nhịn xuống, muốn mở miệng lại không nhịn được cười ra tiếng. Ngu Thịnh Niên thẹn quá thành giận, đứng lên ngồi xuống ghế ở gần bà, Hầu phu nhân nhìn thấy sau tai đến cả cổ của hắn đều đỏ lên mới từ từ ngừng cười, trêu ghẹo hắn: "Ngươi nên sớm biết có ngày hôm nay, thế nào? Có hối hận hay không?"

Ngu Thịnh Niên nằm liệt dựa trên ghế, hai mắt vô thần: "Hối hận, hối đến ruột cũng xanh rồi."

Trách không được mấy ngày nay hắn an phận đến khó hiểu, Hầu phu nhân thanh thanh giọng, đứng đắn nói: "Hiện tại ngươi bắt đầu an phận cũng còn không muộn, cô nương kia là tiểu thư nhà ai? Ta có quen biết mẫu thân nàng hay không?"

Ngu Thịnh Niên cũng không biết mẫu thân chính mình có quen biết Lâu phu nhân hay không, nói đúng sự thật: "Là tiểu thư Lâu gia."

Kinh thành không có nhiều nhà có họ Lâu, Hầu phu nhân rất nhanh nghĩ tới: "Nhà Lâu đại nhân lúc trước sao?"

Ngu Thịnh Niên không nói lời nào, chỉ là mặt mày giãn ra, thoạt nhìn thuận mắt hơn bộ dáng kiệt ngạo ngày thường của hắn rất nhiều, trong lòng Hầu phu nhân thấy kỳ lạ, càng tò mò hơn về tiểu thư Lâu gia.

Rốt cuộc là cô nương như thế nào có thể làm nhi tử của bà từ nhỏ không nghe lời, lộ ra thần thái hiếm thấy như thế.

Ngu Thịnh Niên chính hắn không trị được Lâu phu nhân, hiện tại nói thẳng chuyện này cho mẫu thân chính mình, nghĩ đến sau này Lâu phu nhân hẳn sẽ bận rộn.

Hắn đứng lên, duỗi người: "Mẫu thân, qua mấy ngày nếu có người tới cửa, không cần để ý."

Đây là muốn nói trước cho bà, hắn muốn sinh sự?

Hầu phu nhân còn chưa nghĩ ra làm thế nào có thể kết giao với Lâu phu nhân mà không làm người hoài nghi, nghe được hắn nói như vậy liền tức giận nói: "Nếu ngươi không phải nhi tử của ta, nếu ta có nữ nhi, ta cũng chướng mắt ngươi."

Ngu Thịnh Niên khoanh tay đứng, cong môi cười: "Mẫu thân nói gì vậy, nếu thật như vậy chỉ sợ mẫu thân phải đem ta về nhà làm nhi tử đi."

Hầu phu nhân phun hắn: "Phi, nghĩ cũng hay thật!"

Tốt xấu gì cũng thế, rốt cuộc là nhi tử của chính mình, Hầu phu nhân hỏi thêm một câu: "Lại là vì cái gì?"

Ngu Thịnh Niên nhún vai: "Không có vì cái gì, nhìn hắn không vừa mắt, đã chặn hắn dùng bao tải tròng lên đầu trực tiếp đánh một trận, nếu hắn không ngu như vậy lại không nuốt được cục tức này, đại khái sẽ nhanh chóng ngầm tới tìm con."

Hắn phủi phủi ống tay áo, trong thanh âm cũng là ý cười không thèm để tâm: "Nếu hắn cứ như vậy trở về nhà bị mẫu thân hắn phát hiện, nương ——"

Hầu phu nhân ngắt lời hắn: "Được rồi được rồi, ta đã biết, ngươi cái đồ lưu manh này, suốt ngày tìm việc cho ta làm."

Nói xong chuyện này, Ngu Thịnh Niên đi thẳng đến cuối hành lang dài, khi sắp rẽ đến hậu viện mới nhếch môi cười lạnh một cái.

Chỉ đánh một trận sao có thể đủ chứ?

Không phải hắn tiền đồ như gấm sao?

Vậy làm hắn tiền đồ hủy hết đi.

Lâu Thư Nguyệt dùng xong đồ ăn sáng lại chậm rãi dạo bước đi đến hậu hoa viên như mấy ngày trước, nhìn thấy vài đại nam tử cao lớn ở cách đó không xa, giữa mày nhíu lại: "Bọn họ là ai?"

Cửu Thu đã nghe qua nhóm tiểu nha hoàn phía dưới thảo luận, lúc này nhìn mấy người này đi lại tuần tra, cảm giác an tâm thần kỳ: "Tiểu thư, đây là hộ viện phu nhân tìm, bảo vệ phủ chúng ta."

Lâu Thư Nguyệt không biết sao mẫu thân nàng đột nhiên muốn thuê hộ viện, nàng nhìn hoa cúc nở muộn bên cạnh đường mòn bằng phẳng, mơ hồ nở nụ cười.

"Như vậy à."

Ngu Thịnh Niên nhảy lên đầu tường, mới dùng cánh tay để nhấc thân mình lên liền nhìn đến tráng đinh ở cách đó không xa lập tức liền thả lỏng tay, người cũng dừng tại chỗ.

Hôm qua còn không có, đây là Lâu phu nhân nghe lọt lời của hắn sao?

Dùng để phòng hắn?

Sao có thể phòng được?

Ngu Thịnh Niên mơ hồ nghe được thanh âm của nha hoàn bên người nàng, quay người đi đến.

Lâu Thư Nguyệt đoán hôm nay có lẽ sẽ không gặp lại Ngu Thịnh Niên, chỉ đi lại trong hoa viên trong chốc lát, sau đó nhanh chóng trở về từ một con đường khác.

"Tiểu thư thật sự muốn mua chỉ thâm cẩm sao (*)? Cho dù, cho dù ngài... Cho là thật cũng không cần như vậy..."

(*) chỉ thâm cẩm ý chỉ một mảnh vải gấm tối màu

Nữ hồng của Lâu Thư Nguyệt rất tốt, lớn như áo trong, áo ngủ, áo choàng, giày bó, nhỏ như dây treo quạt, khăn tay, túi tiền, đều có thể làm.

Hôm qua tiểu thư muốn tìm vải dệt thích hợp với nam tử rõ ràng là muốn làm đồ vật cho thế tử kia, Cửu Thu có hơi bất bình, tên thế tử kia có lẽ chỉ là nói chơi nhưng tiểu thư nhà nàng lại cho là thật, nếu một ngày nào đó người nọ lại đến nói là thôi, hoặc là căn bản không thèm thông báo, nàng cũng không dám nghĩ tiểu thư nhà nàng sẽ là bộ dáng gì.

Lâu Thư Nguyệt trấn an nàng ấy: "Tuy nói hắn... Thanh danh không được tốt, nhưng mà ngươi cũng nghe được, hắn cũng không dễ dàng nói dối, nếu hắn đã ưng thuận ước định với ta, hắn sẽ không bội ước."

Cửu Thu vẫn là căm giận, nàng nhớ tới nhàn thoại nghe được lại không nhịn được nói: "Nhưng mà... Nhưng mà tiểu thư, hắn người như vậy, hồng nhan tri kỷ chỉ sợ có thể ngồi đầy một gian nhà ở, ngài... Nô tỳ thật sự cảm thấy hắn không xứng."

Lâu Thư Nguyệt rũ mi mắt xuống, biểu tình dịu dàng: "Tuy là nói như vậy nhưng cũng không nghe nói hắn có thiếp thất gì, ngươi cũng nói chỉ là hồng nhan tri kỷ, hắn cũng sẽ không mang về nhà, sau này có lẽ cũng không làm ta tức giận."

Cửu Thu nghe tiểu thư nhà mình nói ra lời nói ẩn nhẫn thoái nhượng như vậy, nhất thời xúc động, thổ lộ ra những lời vốn muốn giấu trong lòng: "Nhưng mà nô tỳ nghe nói ngày hôm trước... Ngày hôm trước hắn còn quần áo bất chỉnh đi ở ngoài đường, cũng không biết đi ra từ nơi nào..."

Nàng vừa dứt lời liền nhìn thấy có bóng người đứng ở sườn núi giả cách đó không xa, lập tức im tiếng.

Hình như Lâu Thư Nguyệt có cảm giác, ngước mắt nhìn qua đối diện với tầm mắt của người kia.

Nàng cũng không tránh, cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy, ngược lại Ngu Thịnh Niên cảm thấy có chút không được tự nhiên, hắn áp chế cảm xúc, nhấc chân đi qua chỗ nàng.

"Hộ viện là nàng đề nghị?"

Lâu Thư Nguyệt oan uổng, nàng hơi hơi mở to mắt, tiện đà lắc đầu, búi tóc mềm mại được chải lên cũng hơi lắc lư theo.

Ngu Thịnh Niên chưa từng thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng lập tức có hơi ngứa ngáy.

Cố kỵ cái gì chứ? Trước nay Ngu thế tử mười bảy tuổi đều là không quan tâm, làm việc cũng không để ý đến hậu quả.

Vốn dĩ Cửu Thu cũng không dám gọi người, hiện tại tên đăng đồ tử này cách tiểu thư nhà nàng gần như vậy càng là cắn chặt răng.

Không thể gọi người tới, nếu không tiểu thư nhà nàng liền thật sự chỉ có thể gả cho hắn!

Ngu Thịnh Niên đột nhiên tiến lên, Lâu Thư Nguyệt cũng không phòng bị, bị hắn làm cho hoảng sợ.

Nàng ngẩng đầu thấy mặt hắn gần trong gang tấc, thậm chí nàng còn thấy rõ lông mi của hắn vừa thẳng vừa dài.

Hắn cũng không làm ra hành động khác người gì, Lâu Thư Nguyệt nhìn thẳng vào mắt hắn: "Ta không lừa ngươi, hộ viện không phải ta đề nghị."

Đương nhiên không phải nàng, là hắn.

Ngu Thịnh Niên giơ tay, dưới tầm mắt giết người của Cửu Thu rơi xuống trên búi tóc suy sụp của nàng, vuốt vuốt.

"Sao không chải tốt búi tóc?"

Lâu Thư Nguyệt lui một bước, tay hắn thất bại, hơi hơi cuộn lại hai lần lại thu về.

"Chải tốt sẽ không thể tùy ý nằm xuống."

Ngu Thịnh Niên chắp tay sau lưng, tùy ý dò hỏi: "Đã bệnh mấy ngày rồi? Sao còn chưa khỏe hẳn?"

Lời này nghe giống như quan tâm, Ngu Thịnh Niên bổ sung nói: "Ta còn muốn mang nàng đi gặp bằng hữu của ta một lần."

Bằng hữu của hắn, vậy không phải cũng là mấy tay ăn chơi không nên thân sao?

Cửu Thu nghĩ, trộm liếc mắt nhìn tiểu thư nhà mình một cái, lại thấy nàng mỉm cười, ngữ điệu cũng mềm nhẹ: "Được."

Cái gì mà "Được"???

Ngu Thịnh Niên thật sự rất khó yên tâm nàng.

Nàng thật sự là đơn thuần quá mức.

Hắn là cái dạng gì thanh danh chẳng lẽ nàng đều không nghe nói qua sao?

Nàng sẽ không sợ bằng hữu của hắn cũng giống như hắn sao?

Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, Ngu Thịnh Niên lo lắng, nghĩ đến đời trước càng thêm thương tiếc nàng.

Nàng tốt như vậy, lại ngây thơ như vậy, khó trách đời trước bị dụ dỗ gả cho tên súc sinh kia.

Ngu Thịnh Niên lại bỏ thêm lên đầu An Vũ Nghiệp một tội danh, kéo đề tài trở lại: "Chừng nào nàng mới có thể khỏe lại?"

Lúc Lâu Thư Nguyệt bắt đầu bị bệnh đã khá nặng, Lâu phu nhân lo lắng nàng, thuốc cũng sắc thuốc tốt, uống xong mấy ngày thuốc, người đã tốt lên rất nhiều.

Nàng cho hắn hồi đáp chuẩn xác: "Hẳn là ngày kia có thể ra cửa."

Từ lúc Ngu Thịnh Niên bắt đầu hiểu chuyện liền không từng sinh bệnh, lúc người khác nhắc đến lần gần nhất sinh bệnh đều nói bị cảm lạnh linh tinh, hắn chỉ có thể khô cằn nói lúc sáu tuổi bị bệnh thủy đậu, lần nào cũng có người nghĩ hắn cố ý nói dối.

Tuy là như vậy nhưng hắn cũng có nghe nói qua "Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ."

"Gần đây bằng hữu của ta không rảnh, nửa tháng sau ta sẽ mang nàng đi gặp, đến lúc đó không cho phép không đi."

Lâu Thư Nguyệt trả lời hắn: "Được."

Nàng cứ dễ dàng đáp ứng như vậy, không biết có phải Ngu Thịnh Niên bị ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy hình như nàng sẽ không từ chối người khác.

Cuối cùng Cửu Thu không nhịn được nói: "Thế tử còn có chuyện khác sao?"

Nàng thật sự quá sợ hãi, không biết chừng lúc nào hộ viện sẽ đi qua nơi này, những người đó lại không phải nô bộc nhà bọn họ, nói ra ngoài miệng cũng không có để ý, nhỡ đâu nói truyền ra ngoài vậy làm sao bây giờ?

Ngu Thịnh Niên hoàn hồn, Lâu Thư Nguyệt cũng nhìn hắn, giống như là dùng biểu tình của nàng thuật lại lời nói của nha hoàn.

Đây là muốn hắn rời đi?

Ngu Thịnh Niên sờ sờ chóp mũi, trước khi đi còn để lại một câu lời nói tàn nhẫn cuối cùng: "Cho dù ta có việc hay không có việc, ta muốn gặp nàng liền sẽ đến đây, nàng không cần cố ý đuổi ta đi, nếu không ta sẽ làm cái gì chính ta cũng không biết đâu."

Trong đầu Cửu Thu đã nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng tiểu thư nhà mình bị tra tấn, khẩn trương đến mức lòng bàn tay ra mồ hôi, Lâu Thư Nguyệt lại đi tiếp, đến khi trở lại trong viện của mình mới đột nhiên cười ra tiếng.

Nàng cười lắc đầu, mãi cho đến lúc uống thuốc, trên mặt vẫn muôn mang theo ý cười nhẹ nhàng, Cửu Thu cũng không nghĩ đến hình ảnh làm chính mình mất hết can đảm nữa, hầu hạ Lâu Thư Nguyệt uống thuốc xong.

Năm trước An Vũ Nghiệp xuân phong đắc ý, năm nay đã học được thu liễm nỗi lòng, hắn từ biệt đồng liêu ở Hàn Lâm viện, nghĩ đến người mới nhận thức thời gian trước lại không ngăn được cảm xúc phập phồng.

Khi còn nhỏ, hắn đã thích chơi cùng nam hài tử hơn nữ hài, tỷ muội trong tộc làm hắn cảm thấy vô cùng bực bội, lúc đó hắn còn không biết là vì sao.

Sau khi lớn lên đến tuổi tác hiểu những chuyện này, hắn mơ thấy không phải nữ nhân.

Là nam nhân.

Trong mộng được ái nhân vỗ về, cảm giác bị người lấp đầy quá sung sướng, hắn lấy lý do vì việc học quá vất vả không dám phân tâm để từ chối mẫu thân an bài nha hoàn, xoay người liền lăn giường cùng gã sai vặt của chính mình.

An Vũ Nghiệp nghĩ đến bả vai dày rộng, cánh tay hữu lực của nam nhân kia lại không nhịn được tâm tình lay động, trước mắt đột nhiên trở nên tối sầm xuống.

Nơi này là một con hẻm tối, trừ khi là lạc đường hoặc hẹn người khác gặp mặt ở chỗ này, nếu không sẽ không có người đi qua.

La lão đại thấy trên bao tải dần dần nhiễm màu hồng, làm người rời đi không tiếng động.

Ngu Thịnh Niên đang chọn túi thơm ở đầu hẻm, khóe mắt liếc thấy người bò đến đầu hẻm liền treo lên nụ cười, chậm rì rì đi qua: "Ai, đây là có chuyện gì? Có người gây chuyện ở chỗ này sao?"

Thanh âm của hắn không nhỏ, chung quanh rất nhanh đã có người vây xem chuyện tốt, chỉ trỏ nam nhân nửa người cẩm y nửa người bao tải kia.

"Chậc chậc chậc, máu đều kéo dài như vậy, sẽ không sắp chết chứ? Có người hảo tâm hay không? Kêu đại phu giúp hắn cũng được?"

An Vũ Nghiệp đau đớn tận phế phủ, vừa mở miệng bụng liền đau đến vặn vẹo, căn bản không nói nên lời.

"Đúng vậy... Hắn thật đáng thương... Đây là có chuyện gì?"

"Thấy bao tải không, ta đoán là kẻ thù tới trả thù, loại người phú quý giống như bọn họ, kẻ thù cũng nhiều giống như hàng xóm của chúng ta vậy, chậc."

...

Cuối cùng An Vũ Nghiệp cũng thoát ra khỏi bao tải, một khuôn mặt bị hủy hoàn toàn, mặt mũi bầm dập, vành mắt cũng là tím đen, há mồm giữa môi răng đều là máu đỏ.

Ngu Thịnh Niên âm thầm đi ra khỏi đám người, lui đến một đầu khác của con hẻm.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngu Thịnh Niên: Đây chỉ là bắt đầu. (mỉm cười)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro