Hắn là người tốt (7): Bạt tai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay Ngu Thịnh Niên đều không đến, Lâu Thư Nguyệt đếm ngân phiếu và bạc vụn của chính mình, Cửu Thu nói: "Tiểu thư... Người nọ có lẽ chỉ là tâm huyết dâng trào, hiện tại chỉ sợ..."

Hiện tại chỉ sợ đã vứt tiểu thư nhà nàng ra sau đầu...

Lâu Thư Nguyệt rũ mi, lấy một tấm ngân phiếu ra nhét vào trong tay áo, không có tiếp câu nói của nàng.

Lâu phủ chỉ có hai chủ nhân, cũng chỉ có một chiếc xe ngựa, Lâu Thư Nguyệt báo với Lâu phu nhân một tiếng liền ra cửa.

Xe ngựa dừng lại ở đầu đường, Lâu Thư Nguyệt đã có một thời gian không đi dạo phố, nơi này là đường phố sáu năm trước, nàng dựa theo ký ức đi tới một cửa hàng tơ lụa.

Lục Trúc và Cửu Thu dùng ánh mắt giao lưu, không bao lâu sau Lâu Thư Nguyệt đã chọn xong nguyên liệu, Cửu Thu liền tiến lên trả tiền.

"An đại phu nhân, đã lâu không thấy ngài tới tiểu điếm, nơi này của chúng ta mới ra một cây diệp thanh cẩm, ngài tới nhìn một cái..."

Lâu Thư Nguyệt dừng bước chân, rũ mắt đi ra phía bên ngoài.

"Không phải, là tiểu thúc nhà ta xảy ra chuyện, hiện tại người còn đang nằm trên giường, bà mẫu (*) ta các ngươi cũng biết, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, hai ngày trước ta đã tới..."

(*) bà mẫu: mẹ chồng

An Vũ Nghiệp đã xảy ra chuyện?

Lâu Thư Nguyệt không thể khống chế mà giương lên khóe môi, sau khi lên xe ngựa lại bình tĩnh trở lại.

Hắn xui xẻo là chuyện của hắn, nàng còn chưa động thủ đâu.

Bạch Văn Ngọc thật sự tò mò: "Ngươi và An tam kia rốt cuộc có thù oán gì vậy?"

Đến mức ra tay tàn nhẫn như vậy?

Ngu Thịnh Niên dặn dò người đi ra ngoài, tựa lưng vào ghế ngồi: "Đã nói là sinh tử chi thù, không chết không ngừng."

Hắn còn tuổi trẻ khí thịnh như vậy, nói là sinh tử chi thù, Bạch Văn Ngọc căn bản không tin: "Không phải là hắn nói xấu sau lưng ngươi bị ngươi nghe được chứ?"

Ngu Thịnh Niên mở nắp ly trà, từng đợt hơi nóng phiêu đãng trong không khí, hắn vuốt ve miệng ly, hạ kết luận: "Đương nhiên, hắn chỉ có chết, ta mới có thể dừng lại, căn bản không tồn tại tình huống khác."

Bạch Văn Ngọc dở khóc dở cười: "Người ta đang có tiền đồ quang minh lộng lẫy như vậy, ngươi có cái gì? Sao lại không có tình huống khác?"

Ngu Thịnh Niên giơ tay vẫy vẫy cổ tay, xương cốt phát ra tiếng vang răng rắc: "Một quyền của ta có thể đánh ba người như hắn, có tiền đồ cũng phải có mệnh tới hưởng mới được."

Đây là tình thế muốn kéo dài một thời gian, Bạch Văn Ngọc châm trà cho chính mình: "Muốn ta hỗ trợ kết thúc sao?"

Kết thúc thì thật sự không cần, Ngu Thịnh Niên trầm ngâm một lát, nói: "Ta muốn mua trang sức, ngươi có phương pháp sao?"

Bạch Văn Ngọc: "..."

Lâu phu nhân nghe nói An tam thiếu gia xảy ra chuyện, tâm tư lập tức linh hoạt, không biết là bị bệnh hay là làm sao, nếu là bị bệnh, bà mang theo Nhữ Nhi cùng đến An phủ để Nhữ Nhi biểu hiện thật tốt một lần, An lão phu nhân nhìn thấy được, An tam thiếu gia kia cũng để ở trong lòng, như vậy tính ra hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với ngày xưa bà cố gắng tiếp cận phó ước gặp mặt.

Bà hạ quyết tâm, viết thiệp mời đưa qua.

Ngày thứ hai Lâu phu nhân dậy rất sớm, hôm qua Lâu Thư Nguyệt đi ra ngoài một chuyến cũng mệt nhọc nên ngủ dậy muộn một chút.

Bà không đợi được Lâu Thư Nguyệt đến liền tự mình đi gọi nàng.

Vừa đi được nửa đường liền gặp sát tinh (*).

(*) sát tinh ý là người mang đến xui xẻo

Ngu Thịnh Niên không hề hoang mang, nở một nụ cười thật tươi: "Xin chào Lâu phu nhân, ngài là muốn đi tìm lệnh ái sao? Đúng lúc ta cũng thế, chỉ là không biết đường, Lâu phu nhân có thể dẫn đường cho ta không?"

Lâu phu nhân tức giận đến phát run, hộ viện trong phủ đều đang làm cái gì không biết!

Một người sống sờ sờ như vậy đi vào phủ mà không một ai biết!

Ngu Thịnh Niên thở dài một tiếng: "Ta chính là trộm tiến vào, phu nhân ngài đừng để lộ ra, nếu không thể người ta biết thì thật không tốt? Ngài nói có phải hay không?"

Lại là uy hiếp... Lại là uy hiếp... Lâu phu nhân cắn răng: "Con ta và ngươi rõ ràng chưa từng gặp mặt, ngươi tự ý xông vào nhà dân còn nói lý chắc! Hôm nay nếu ta báo quan, ngươi cũng chỉ có thể chờ bị bắt!"

Ngu Thịnh Niên chẳng hề để ý, hắn buông tay, cười nói: "Phu nhân nói gì vậy, như thế này đâu có thể gọi là tự ý xông vào nhà dân? Ta rõ ràng là tới gặp lén bảo bối tâm can của ta, sao ngài có thể để con rể của ngài bị đưa vào đại lao chứ? Có thể thấy được là đang hù họa ta."

Ngươi này căn bản chính là không biết xấu hổ, Lâu phu nhân tức giận đến choáng váng, nếu thật bị hắn nói ra bên ngoài như vậy, nữ nhi của bà làm sao còn giữ được trong sạch?!

Ngu Thịnh Niên còn tìm đường chết, đi đến bên người Lâu phu nhân: "Phu nhân, đi thôi, ngài và ta cùng đường, chúng ta có thể tâm sự để hiểu biết hơn, ngài nói có phải hay không?"

"Chát——"

Tay Lâu phu nhân đều đau đến có chút tê dại, Ngu Thịnh Niên lại giống như không cảm giác được gì, chỉ cười lạnh: "Phu nhân làm gì vậy?"

Cuối cùng cũng Lâu phu nhân nhớ tới công tích của người này trong quá khứ.

Lâu gia bọn họ là tạo nghiệt gì mà lại trêu chọc phải một tên Hỗn Thế Ma Vương như vậy.

Ngu Thịnh Niên đi rất dứt khoát nhưng trong lòng Lâu phu nhân không nhịn được phát lạnh.

Nhất định hắn sẽ lại đến, hộ viện đầy phủ cũng không phòng được hắn, vậy sau này hắn còn sẽ tới chỗ nào? Lại sẽ làm cái gì?

Không ai biết được.

Năm nay An tam thiếu gia vừa mới cập quan, An lão phu nhân cũng không gấp bàn hôn sự cho hắn.

Không chỉ không vội, khuê tú muốn kết thân với nhà hắn cũng không phải số ít.

Không biết chừng ngày mai tên hỗn trướng kia sẽ lại đến, trong lòng Lâu phu nhân rối loạn, làm sao bây giờ? Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?

Đúng... Đúng... Trước đưa Nhữ Nhi ra ngoài đi... Tránh một chút, rốt cuộc hắn vẫn là thiếu niên, không gặp được Nhữ Nhi có lẽ qua một thời gian nữa sẽ quên mất... Đến lúc đó lại đón Nhữ Nhi trở về...

Lâu Thư Nguyệt vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Lục Trúc đang thu thập tay nải, nàng còn có chút phản ứng không kịp: "Lục Trúc?"

Lục Trúc buông đồ vật trong tay, đỡ nàng ngồi dậy: "Tiểu thư, phu nhân nói bệnh của ngài mãi vẫn chưa khỏi, ở thôn trang không có việc vặt gì, phong cảnh cũng đẹp, ngài qua đó nói không chừng sẽ khỏe nhanh hơn chút, sáng sớm liền phân phó nô tỳ thu thập đồ vật cho ngài, chờ ngài tỉnh lại dùng đồ ăn sáng xong liền khởi hành."

Kỳ lạ, hôm qua nàng mới ra cửa, sao nương nàng lại đột nhiên muốn nàng đi thôn trang? Nói đi lại bao lâu mới có thể trở về?

Lâu Thư Nguyệt nghĩ đến đây, dừng lại.

"Mài mực."

Cửu Thu vừa tiến vào đã bị nhét cho một phong thư, Lâu Thư Nguyệt chỉnh lại cổ áo, dặn dò nói: "Lục Trúc theo ta đi thôn trang là được, ngươi ở lại trong phủ, nếu thấy hắn thì đưa thư cho hắn."

Nhỡ đâu nàng vừa đi mười ngày nửa tháng, hắn đến lại không tìm được nàng, tức giận lên liền đập phá nhà nàng thì làm sao bây giờ?

Vẫn là thông báo một tiếng đi.

Cửu Thu chỉ cảm thấy trên tay chính mình là một củ khoai lang phỏng tay, thậm chí có một cái chớp mắt nàng muốn giấu tiểu thư nhà nàng lén vứt bỏ nó.

Bạch Văn Ngọc cười đến không kịp thở, cười không ngừng ho khan, một lúc sau mới ngừng lại, mở miệng còn mang theo ý cười: "Là ai không quy củ như vậy? Không biết đánh người không được đánh mặt sao? Ngươi này... Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Một nửa khuôn mặt của Ngu Thịnh Niên vẫn tuấn tú như cũ nhưng nửa khuôn mặt bên kia lại hơi hơi sưng lên, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Hắn gõ gõ cái bàn: "Cười cái gì, mẹ vợ thưởng, ngươi có sao?"

Bạch Văn Ngọc mở quạt che đi nửa khuôn mặt, cây quạt rung rung, cuối cùng cả khuôn mặt đều được che sau cây quạt, tiếng cười lại được phát ra.

Ngu Thịnh Niên: "..."

Ngu Thịnh Niên: "Buồn cười đến vậy sao?"

Bạch Văn Ngọc khụ một tiếng, ngẩng mặt giảng đạo lý: "Vì sao ta phải được mẹ vợ thưởng cho một cái tát? Ta lại không vội cưới người về nhà."

Nhắc tới chuyện này, Ngu Thịnh Niên bực bội hừ một tiếng: "Ngươi nói đúng, chỉ có ta gấp."

Bạch Văn Ngọc thật sự không hiểu, buồn bực nói: "Ngươi mới mười bảy, rốt cuộc ngươi gấp cái gì?"

Ngu Thịnh Niên khẽ giật khóe miệng, vẫn còn hơi đau, hắn hít sâu một hơi làm Bạch Văn Ngọc lại bắt đầu cười.

"Nàng cập kê, ta không thể không vội."

Hóa ra là như thế này, Bạch Văn Ngọc hiểu ra, đề nghị nói: "Nếu không nói trước cho nương ngươi, để bà đi thu phục..."

Hắn nhìn nửa khuôn mặt Ngu Thịnh Niên đã hoàn toàn sưng lên, không nhịn được run giọng nói: "Để bà ấy thu phục mẹ vợ ngươi không trị được không phải là được rồi?"

Cái bàn cũng hơi run lên, Ngu Thịnh Niên dựa về phía sau, bất mãn nói: "Đủ rồi, dây dưa mãi không xong, ngươi không câm miệng cũng đừng trách ta trở mặt."

Vừa nói hết lời lại phiền muộn nói: "Ta đã nói với nương hôm qua nhưng hôm nay ta vẫn không nhịn được muốn đi xem nàng, bị nương nàng bắt gặp."

Bạch Văn Ngọc chưa từng thích nữ tử nào, không hiểu sao hắn lại có thể xúc động như vậy: "Những chuyện nên biết ngươi đều đã biết liền không thể nhẫn một chút sao, chờ ngươi cưới được người về nhà, mỗi ngày đều nhìn, ta cũng không tin ngươi không thấy phiền."

Ngu Thịnh Niên liếc mắt nhìn hắn một cái, tay trái nâng lên đặt tới trên ngực, than thở: "Ngươi không hiểu, nơi này của ta đều là nàng, một ngày không thấy như cách ba thu, lúc trước ta nhẫn nhịn lâu lắm, nước đầy sẽ tràn, hiện tại biến thành như vậy là cục diện không thể không chế cũng là chuyện bình thường."

Bạch Văn Ngọc: "..."

Ngu Thịnh Niên như vậy thật sự làm người không nỡ nhìn thẳng, Bạch Văn Ngọc lấy cây quạt che lại đôi mắt: "Thu liễm một chút đi, nơi này cũng không có người bị tình cảm chân thành của ngươi làm cho cảm động, ngươi còn không khôi phục bình thường, ta thật sự phải đi, không thể nhìn nổi."

Ngu Thịnh Niên còn không ngừng lại, nói tiếp: "Hiện tại ta liền hận không thể mỗi ngày đều nhìn thấy nàng, tốt nhất đưa người đến trước mặt ta, một tấc cũng không rời, sao có thể thấy phiền chứ?"

Bạch Văn Ngọc: "..."

Có người trong lòng liền ghê gớm?!

Bạch Văn Ngọc nhẫn nhịn một lát, quyết định thương tổn hắn: "Ngươi nói ngươi thâm tình như vậy, Lâu tiểu thư kia lại đối với ngươi như thế nào? Ngươi làm thế nào được đến sự đồng ý của nàng ấy? Sẽ không phải là hù dọa người ta chứ? Cũng đúng, người ta là tiểu nữ hài vừa mới cập kê, gặp phải người như ngươi vậy, đương nhiên chỉ phải rưng rưng nén giận, lá mặt lá trái (*) với ngươi."

(*) lá mặt lá trái: Thành ngữ này được dùng để chỉ lòng dạ đổi thay tráo trở của con người

Hắn thêm mắm thêm muối như vậy một hồi còn cảm thấy không đủ: "Có khi hiện tại người ta nhân lúc ngươi không chú ý liền trốn đi ra ngoài, đến lúc đó làm ngươi không gặp được, cuối cùng chỉ còn một mảnh trống rỗng, cái gì cũng không có."

Bạch Văn Ngọc nói xong, qua một lát lại không nghe thấy Ngu Thịnh Niên phản bác hắn, bỏ cây quạt xuống dưới, lại thấy hắn im lặng liền lập tức nghĩ thông suốt: "Ta liền nói... Ngươi suốt ngày gây chuyện thị phi, làm gì có thời gian bồi dưỡng tình cảm với vị tiểu thư kia? Vậy mà thật sự bị ta đoán trúng?"

"...Ta còn không kịp hù dọa nàng, nàng liền nói được."

"Ta nói muốn mang nàng đi gặp bằng hữu, nàng cũng nói được."

Ngu Thịnh Niên mở to mắt, vô tội mà khó hiểu: "Nàng chưa từng từ chối ta."

Bạch Văn Ngọc: "..."

Bạch Văn Ngọc: "Lần sau lão tử lại nghe ngươi nói mấy thứ vô nghĩa này lão tử chính là chó!"

Ngu Thịnh Niên lười biếng cười nói: "Đừng, Bạch công tử ngọc thụ lâm phong ôn tồn lễ độ sao có thể mở miệng lại là một tiếng "lão tử" chứ? Cũng không sợ bị người ta nghe thấy."

Bạch Văn Ngọc bi phẫn mà đá bàn, sau đó dùng một chân nhảy xuống cầu thàng, cổ còn cứng hơn so với tấm ván gỗ.

Ngu Thịnh Niên đặt chén trà của Bạch Văn Ngọc qua một bên, lại một lần nữa thả lá trà vào, bắt đầu pha trà.

Rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì?

Vì sao lại đáp ứng hắn?

Cho dù là sợ hắn ác ý nói dây dưa không rõ cũng không nên đáp ứng nhanh như vậy.

Chẳng lẽ...

"Bởi vì ngươi là người tốt."

Ngu Thịnh Niên bất đắc dĩ, sẽ không phải thật sự bởi vì hắn giúp nàng chế trụ xe ngựa mất khống chế chứ?

Sớm biết rằng như vậy là có thể làm nàng...

Ngu Thịnh Niên lạnh mặt nhìn trà sắp bị nấu quá lâu, hận ý đối với An Vũ Nghiệp lại cuồn cuộn không ngừng.

Không có sớm biết rằng.

An Vũ Nghiệp đáng chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro