Hắn là người tốt (8): Thôn trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Vũ Nghiệp hôn mê hồi lâu, lại sốt cao mấy ngày, An lão phu nhân luôn ở bên cạnh hắn, bên mái tóc đều hiện ra màu bạc.

"Nước..."

An Vũ Nghiệp miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy màn trên đỉnh đầu, nghe thấy mẫu thân đang gạt lệ quan tâm hắn, ngươi mơ màng hồ đồ lại ngất đi.

Ngu Thịnh Niên đợi mấy ngày, đoán bệnh cảm lạnh của Lâu Thư Nguyệt hẳn là đã khỏi hẳn, lại nhảy tường Lâu gia lần nữa.

Nàng không ở hoa viên, Ngu Thịnh Niên suy đoàn nàng có thể ở trong khuê phòng, do dự một lát vẫn nhấc chân đi.

Những lời nói với Bạch Văn Ngọc ngày ấy đa số đều là nói thật.

Hắn đích xác muốn gặp nàng.

Muốn thời thời khắc khắc đều nhìn thấy nàng.

Lúc trước là cố nén, nhẫn nhịn đến cuối cùng nàng thành phu nhân của người khác.

Bao nhiêu lần đêm khuya mộng tỉnh, hối hận chính mình quá mức sợ sệt, sợ tận mắt nhìn thấy nàng lộ ra biểu tình khinh miệt với chính mình cho nên chậm chạp không dám bước ra một bước kia.

Chẳng qua là quá yêu mà sợ hãi.

Cửu Thu đang chỉ huy tiểu nha hoàn phơi chăn, vừa quay đầu liền nhìn thấy trên đầu tường có người, sợ tới mức suýt chút nữa kêu ra tiếng.

Ngu Thịnh Niên nghe tiếng bước chân dần biến mất, cửa viện bị đóng lại, nhảy tường.

Trong viện vô cùng yên tĩnh, Ngu Thịnh Niên cảm thấy kỳ quái.

Nàng không cần nha hoàn hầu hạ sao?

Sao lại không có người đi lại?

Cửu Thu cầm bức thư, nghĩ đến ánh mắt tín nhiệm trước khi đi của tiểu thư nhà mình, mở cửa.

Ngu Thịnh Niên tự nhiên mà ngồi xuống cạnh bàn, tự nhiên giống như là đang ở trong viện ở nhà mình.

Cửu Thu không dám ngẩng đầu, dùng đôi tay trình phong thư lên: "Đây là tiểu thư nhà ta lưu lại cho ngài."

Ngu Thịnh Niên nhìn nét chữ quyên tú "Ngu thế tử thân khải" trên mặt, dùng ngón tay mơn trớn từng nét, tay phải mở ra phong thư.

Hóa ra nàng không ở nhà, khó trách tiểu nha hoàn đều không ở trong viện.

Ngu Thịnh Niên cất lại tờ giấy viết thư hơi mỏng vào trong phong thư, lại thu phong thư vào trong tay áo, nhìn về phía tiểu nha hoàn lưu lại thư cho hắn.

"Là tòa thôn trang nào? Ở nơi nào trong đó?"

Cửu Thu ngã ngồi trên mặt đất, dùng tay bưng kín mặt.

Làm sao bây giờ?

Vị gia này thoạt nhìn hình như là nghiêm túc.

Tiểu thư nhà nàng thật sự muốn đỉnh ra hôn sự với người như vậy sao?

Ở thôn trang thực sự thanh tịnh hơn rất nhiều, nơi ở lớn hơn Lâu phủ, người cũng ít hơn Lâu phủ, nơi nàng ở chính là sân viện tốt nhất thôn trang, cách bọn họ rất xa, ngày thường chỉ vào lúc sáng sớm mới có thể mơ hồ nghe được tiếng gà gáy, qua buổi sáng bận rộn nhất, Lâu Thư Nguyệt đứng ở dưới hành lang, cơ bản liền không nghe được những âm thanh khác.

Người ở thôn trang đều biết tiểu thư trong phủ muốn tới dưỡng bệnh, phòng ở được thu thập thỏa đáng, có lẽ có nữ hài trẻ tuổi đề nghị, dưới mái hiên còn treo một cái chuông gió, khi có gió thu thổi qua sẽ vang lên âm thanh tinh tế lại thuần khiết.

Không quá ồn ào, lại có một phen ý nhị khác.

Lục Trúc mang ghế đến, Lâu Thư Nguyệt ôm lò sưởi tay ngồi xuống, nói chuyện phiếm với Lục Trúc: "Cái chuông gió này thực không tồi, chờ về nhà chúng ta cũng treo một cái đi."

Lục Trúc luôn luôn nghe theo Lâu Thư Nguyệt, bất luận thị phi đúng sai, tự nhiên phụ họa nói: "Nô tỳ cũng cảm thấy cái chuông gió này rất tốt, tiểu thư ngài có lạnh hay không?"

Lâu Thư Nguyệt mặc đủ ấm, trên tay còn có sò lưởi tay, cũng không cảm thấy lạnh.

Chủ tớ hai người cứ nhợt nhạt nói chuyện về việc nhà như vậy, sắc trời rất nhanh đã tối xuống.

Khói bếp lượn lờ dưới ánh trăng mông lung, Lâu Thư Nguyệt dùng bữa xong, thúc giục Lục Trúc: "Ngươi cũng đi ăn đi, ta ở chỗ này ngắm trăng trong chốc lát, không cần hầu hạ."

Hai người cùng đi ra cửa phòng, Lục Trúc đi sang nhà kế bên, Lâu Thư Nguyệt vẫn đứng ở chỗ nàng đứng ban ngày, ánh trăng ẩn ẩn rơi xuống, chiếu sáng cảnh vật trong viện.

Thanh âm quần áo ngược gió vang lên, Lâu Thư Nguyệt có phát hiện, cũng đoán được sẽ là ai.

Ngu Thịnh Niên sai người về nhà báo tối nay hắn sẽ không về, đuổi trước khi cửa thành đóng lại liền ra khỏi thành.

Vẫn là trèo tường như cũ, nhưng hắn không quá quen thuộc nơi này, sờ soạng nhảy qua ba cái sân đều không phải.

Ngu Thịnh Niên mò đến cái sân thứ tư, nhẹ nhàng đứng ở đầu tường, còn chưa kịp thăm dò tiếp liền thấy được người trong lòng đang đứng ngắm trăng.

Lâu Thư Nguyệt chỉ nhìn thoáng qua lúc hắn nhảy xuống đất, sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Ngu Thịnh Niên đến gần, ánh trăng dừng ở đầu vai hắn, chảy trên mái tóc của hắn.

Lâu Thư Nguyệt nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, xoay người lại.

Ngu Thịnh Niên dựa vào trên cây cột, nương theo ánh nến dưới hiên cẩn thận nhìn nàng một lần, thấy sắc mặt nàng không còn trắng bệch, không có thần sắc có bệnh mới yên tâm.

"Không phải nói sắp khỏe sao? Sao đột nhiên lại ra ngoài dưỡng bệnh?"

Vốn hắn thực sự cho rằng bệnh của nàng lại nặng lên, trong lòng lo lắng, lúc này mới làm tốt chuẩn bị đêm không về ngủ để tiến đến, hiện tại nhìn thấy biết không phải chuyện này lại càng thêm suy tư, suy nghĩ cẩn thận là chuyện như thế nào.

Hẳn là ngày ấy hắn đã thật sự dọa sợ Lâu phu nhân cho nên bà mới sốt ruột đưa nữ nhi tới thôn trang, sợ hắn làm hỏng thanh danh của nàng.

Lâu Thư Nguyệt vuốt lại sợi tóc, hàng mi dài chớp động, "Đại để vẫn là mẫu thân lo lắng cho ta nên mới làm như thế."

Ngu Thịnh Niên nhìn mái hiên không thêm tạo hình này, nhìn ván cửa giản dị lại thô ráp này, sự bất mãn đối với nơi này đạt tới đỉnh điểm: "Nơi này ở hai ngày thì cũng thôi, sao có thể thường xuyên ở đây được? Sắp bắt đầu mùa đông nhỡ lại làm nàng cảm lạnh thì làm sao bây giờ? Mẫu thân nàng không đau lòng nàng chút nào sao?"

Lâu Thư Nguyệt biết hắn sống trong nhung lụa, bởi vậy cũng không phản bác lời nói ghét bỏ của hắn, chỉ trả lời vấn đề thứ hai của hắn: "Nơi này có than sưởi, đốt lên rất ấm áp, sẽ không làm ta cảm thấy lạnh."

Ngu Thịnh Niên biết nơi này nhất định có than, nhưng mà "Vậy than là loại than gì? Thiêu cháy có khói hay không? Mùi có nồng hay không? Mẫu thân nàng cũng không chuẩn bị thứ khác cho nàng sao?"

Lâu Thư Nguyệt cười nhạt, đôi mắt cong lên dịu dàng, nàng giương mắt, nói giọng nhẹ nhàng: "Đa tạ thế tử quan tâm."

Lúc này Ngu Thịnh Niên mới hoàn hồn, ý thức được lời nói vừa rồi của chính mình quan tâm nàng quá mức, nàng cảm giác được thiện ý của hắn cho nên mới trả lời như vậy.

Hắn có chút không được tự nhiên.

Đời trước hắn nhát gan, một đời này cũng vậy.

Hắn không dám làm nàng biết tâm ý của hắn.

Từ lúc bắt đầu, hắn liền ngụy trang chính mình cầu thú giống như trò đùa, thoạt nhìn giống như chỉ là hắn đột nhiên nghĩ ra, cho nên giống như muốn cưới nàng.

Suy cho cùng là hắn không thẳng thắn trước, Bạch Văn Ngọc cũng cho là như vậy.

Vốn hắn tính toán cứ kéo dài như vậy tới khi nương hắn thu phục được Lâu phu nhân, trao đổi thiếp canh, chờ đến lúc đó hẳn là nàng cũng có thể nhận mệnh tiếp thu hôn sự này.

Sau khi Ngu Thịnh Niên ý thức được hắn xem nhẹ Lâu Thư Nguyệt trả lời "được", không kiên nhẫn dời tầm mắt: "Bằng hữu của ta mấy ngày nữa sẽ trở lại, chừng nào nàng mới có thể trở về?"
Lâu Thư Nguyệt còn chưa nói chuyện, tiếng bước chân liền vang lên.

Nửa cái chân của Lúc Trúc còn ở trong cửa, nàng thật sự sắp hỏng mất.

Hoài An Hầu thế tử này sao giống như cái bóng vậy, tiểu thư nhà nàng đi đến nơi nào cũng thấy hắn ở đó.

Ngu Thịnh Niên nghĩ nghĩ, tiến lên dùng tay kéo Lâu Thư Nguyệt ôm ở trước người, kéo người vào trong phòng.

Lục Trúc:!!!!!

Cửa bị đóng lại, Lục Trúc căn bản không dám dùng sức gõ cửa, đêm khuya tĩnh lặng như thế này, tiếng con trùng kêu cũng còn có thể nghe được, mấy đại nương ở thông trang lại miệng rộng, nếu có động tĩnh gì, ngày hôm sau toàn bộ mọi người trong thôn trang đều sẽ biết.

Lâu Thư Nguyệt bị hắn giật mạnh tay, lò sưởi trên tay lăn một chút, tay phải suýt chút nữa không giữ được lò sưởi.

Lần đầu tiên Ngu Thịnh Niên thân mật với nàng như vậy, cảm giác ấm áp và mềm mại làm tâm thần hắn rung động, suýt chút nữa thất thần.

Dù trong mộng như thế nào, suy cho cùng cũng là biểu hiện giả dối, trên mặt hắn không tự giác hiện lên thần sắc căng thẳng, cố gắng khống chế chính mình không cần nắm chặt.

Nắm chặt, lại luyến tiếc buông ra.

Lâu Thư Nguyệt chưa bao giờ nắm tay nam tử như vậy.

Nàng rũ mắt xuống, tùy ý hắn nghênh ngang vào nhà.

Khi đi tới nội thất, Ngu Thịnh Niên mới buông tay nàng, oán giận nói: "Sao nha hoàn của nàng lại thế này? Thấy ta giống như thấy quỷ vậy, ta còn chưa làm cái gì đâu."

Tay trái Lâu Thư Nguyệt rũ xuống, ẩn ở trong tay áo choàng to rộng, không nói một lời.

Nàng cảm thấy bị mạo phạm sao?

Ngu Thịnh Niên cuộn tay lại, đánh giá khắp nơi một lần: "Nơi này cũng có thể để người ở?"

Lâu Thư Nguyệt lẳng lặng ngồi xuống, sau khi Ngu Thịnh Niên bắt bẻ một lượt, tầm mắt lại quay về trên đỉnh đầu nàng, dựa vào cạnh bàn: "Sao không nói lời nào?"

Tức giận?

Ngu Thịnh Niên có hơi hối hận, tay nàng hợp lại ở trong áo choàng, hắn lỗ mãng vươn tay cũng không sờ đến cổ tay của nàng, mà chạm vào tay nàng, người liền có chút không biết phản ứng thế nào.

Cứ như vậy bỏ lỡ thời gian tốt nhất.

Lâu Thư Nguyệt buông lò sưởi tay, tay vẫn luôn ôm lò sưởi là ấm áp, đầu ngón tay vẫn còn nóng ấm.

Dù vậy cũng không nóng bằng tay hắn.

Hai tay giao nắm, vẫn là đầu ngón tay trái càng nóng hơn chút.

Lâu Thư Nguyệt nâng mắt, nhẹ nhàng gọi: "Thế tử."

Ngu Thịnh Niên rũ mắt, nhìn về phía nàng, khóe môi Lâu Thư Nguyệt từ từ cong lên thành nụ cười: "Thật ra còn có nguyên nhân khác."

Cái gì?

Lâu Thư Nguyệt lại rũ mắt, nhìn từ góc độ của Ngu Thịnh Niên chỉ có thể thấy tóc mái hơi mỏng của nàng, cái trán trơn bóng như ẩn như hiện, ánh trăng rơi xuống cánh mũi nhỏ xinh chiếu ra ánh sáng kỳ ảo.

"Không có ai từng khen tướng mạo của thế tử sao?"
Ngu Thịnh Niên sửng sốt, càng thêm hồ đồ.

Nàng có ý gì?

Lâu Thư Nguyệt cứ cười nhìn hắn như vậy, Ngu Thịnh Niên từ từ nhận ra ý của nàng trong câu này.

Ý nàng là tướng mạo của hắn đẹp sao?

Tướng mạo đẹp, cho nên thế nào?

Lâu Thư Nguyệt lại nói sang chuyện khác: "Đã không còn sớm, nếu thế tử phải về thành chỉ sợ không vào được."

Ngu Thịnh Niên lấy ghế ngồi xuống, lười nhác rót một chén trà: "Không vào được thì không vào được, ta ngủ ở nơi này của nàng cũng giống nhau."

Hắn hài hước cười nói: "Còn chưa biết tên họ của nương tử."

Bộ dáng này của hắn rất giống tay ăn chơi trác táng đùa giỡn phụ nữ nhà lành, Lâu Thư Nguyệt sờ đến lò sưởi tay lần nữa, làm ấm tay, "Thế tử không khỏi quá mức mạo phạm."

Ngu Thịnh Niên không biết sao bỗng nhiên cảm thấy hơi lạnh, hắn khụ một tiếng, cuối cùng tìm lại cảm giác không biết xấu hổ hồn nhiên thiên thành mới vừa rồi: "Ta đã nói qua với mẫu thân đêm nay không về."

Hóa ra là như thế này.

Hoa nến bạo vang, trên cửa sổ chiếu ra hai bóng người ngồi đối diện, Lục Trúc ngồi ở dưới bậc thang nâng mặt cẩn thận nhìn chằm chằm, sợ tiểu thư nhà mình bị người khinh bạc.

Trong phòng đốt than, không nhiều lắm nhưng trên người Lâu Thư Nguyệt còn có áo choàng dày, cứ mặc như vậy lại có hơi nóng.

Nàng cúi đầu cởi nút buộc, Ngu Thịnh Niên đột nhiên có chút đứng ngồi không yên, hắn nhìn ngón tay nhỏ trắng của nàng kéo ra nút buộc, không biết sao lại có chút hoảng loạn.

Lục Trúc lập tức đứng lên, sao tiểu thư nhà nàng còn bắt đầu cởi áo?!

Chẳng lẽ tên thế tử cầm thú kia bức bách tiểu thư nhà nàng?!

"Xung quanh nơi này mấy chục dặm cũng không có khách điếm, thế tử không quay về vậy ban đêm muốn nghỉ ở nơi nào?"

"Tiểu thư! Không còn sớm, có phải ngài nên đi nghỉ không?!"

Ngu Thịnh Niên bị phòng bị như vậy, nghĩ đến vừa rồi mới rùng mình một cái, không nói lời gì không quy củ nữa, trả lời thành thật: "Không có khách điếm, còn có thôn xóm, ta tùy tiện gõ cửa một nhà là có thể đặt chân."

Vừa rồi hắn còn ghét bỏ nơi này của nàng bố trí hoàn cảnh quá kém, đến phiên hắn, ngay cả thôn xóm cũng có thể ở một đêm.

Lâu Thư Nguyệt mở cửa, Lục Trúc thấy quần áo nàng còn chỉnh tề, chỉ có áo choàng được cởi ra, vừa muốn thở phào nhẹ nhõm lại nghe được Lâu Thư Nguyệt phân phó: "Tây sương phòng, ngươi đi thu thập một chút."

Lục Trúc:???

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lâu Thư Nguyệt: Tư thái đùa giỡn người của hắn thành thạo như thế, không biết trước đây đã từng đùa giỡn bao nhiêu người, tức giận.

Ngu Thịnh Niên: Sao đột nhiên thấy hơi lạnh (nghi hoặc.jpg)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro