Hắn là người tốt (9): Túi tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu phu nhân đi An gia hai lần, một lần không ngồi bao lâu đã bị mời về, một lần khác là con dâu thứ hai của An gia tiếp đãi bà.

"Hôm nay cũng không phát hiện người khả nghi nào sao?"

Hộ viện đã bị quản gia giáo huấn, nghiêm túc hơn rất nhiều, nghe được liền trả lời: "Thưa phu nhân, không có."

Lâu phu nhân yên tâm trở về phòng, nhớ tới Nhị phu nhân An gia kia lại trầm mặc xuống.

Ban đầu bà nghĩ thật tốt nhưng hiện thực lại đánh cho bà một gậy. An nhị phu nhân kia đối với bà còn có thể khắc nghiệt, vô lễ như vây, tương lai nếu Nhữ Nhi thật sự gả qua, đối đãi với em dâu không biết còn đến mức như thế nào.

Ở thời đại này, phân gia là chuyện rất lớn, tương lai nếu Nhữ Nhi không hài lòng cũng chỉ có thể ở dưới một mái hiên với An Nhị phu nhân kia, nghe lời nói khắc nghiệt của nàng ta, chịu đựng nàng ta trào phúng, khinh thường.

Lâu phu nhân có chút khó chịu, bà nhắm mắt lại vẫn là tâm phiền ý loạn, trong phủ lại là một ngày không có khói bếp.

Sau khi Lâu Thư Nguyệt ở thôn trang mười ngày, Lâu phu nhân cũng không đành lòng nhìn nữ nhi chịu khổ, xe ngựa dừng ở trước cửa Lâu phủ vào lúc sắc trời ấm áp.

Trong lúc Lục Trúc sai ngươi dọn đồ vật vào trong phòng, trên mặt đất liền rơi xuống từng đợt tuyết trắng mỏng manh.

Trận tuyết này thật ôn nhu, không lớn, rơi xuống cũng là nhẹ nhàng bay bay, dần dần trải lên mặt đất một tầng màu trắng, sắc trắng dần dần hiện lên khắp nơi, vốn nỗi lòng Lâu phu nhân nóng nảy cũng giống như bị trận tuyết này vuốt phẳng.

Lâu Thư Nguyệt rất ít khi thấy mẫu thân chính mình có thời khắc bình thản lại yên lặng như vậy, nàng đạp lên trên nền tuyết, guốc gỗ cẩn thận cọ qua tuyết, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Sắc trời trong sáng, Lâu Thư Nguyệt ngồi ở trên giường, bắt đầu xỏ kim. Vải dệt màu tối trong tay còn chưa vuốt phẳng, Lục Trúc do dự, muốn nói lại thôi.

Không danh không phận, làm quần áo quá không biết liêm sỉ, bởi vậy Lâu Thư Nguyệt chỉ lấy một mảnh vải nhỏ, chờ đến khi ánh đèn rực rỡ khắp nơi, một cái túi tiền cũng đã được làm xong.

Tay phải An Vũ Nghiệp gãy xương, bị đại phu bó lại, đừng nói động vào bút mực, ngay cả chiếc đũa cũng không cầm được.

Từ lúc hắn vỡ lòng cũng đã không cần người đút cơm, hiện nay lại bị ép khuất nhục hé miệng để nha hoàn đút cho từng thìa cơm.

Vết thương trên mặt đã gần như lảnh hẳn, chỉ là tay còn chưa tốt lên, cho dù đến Hàn Lâm Viện cũng không có tác dụng gì.

An lão phu nhân đến thăm An Vũ Nghiệp như bình thường, thấy hắn đã khôi phục bộ dạng tuấn tú ngày xưa, thoạt nhìn lại có diện mạo chi lan ngọc thụ ngày xưa, lúc này mới đi viết thiệp.

Bà ta đã tra xét qua, một ngày đó tên Hỗn Thế Ma Vương Hoài An Hầu gia kia cũng ở gần đó.

Tam nhi tử nhà bà giúp mọi người làm việc tốt khắp nơi, có thể kết thù oán gì? Nói không chừng chính là Hoài An Hầu thế tử cả ngày gây chuyện kia làm.

Hầu phu nhân không biết chính mình sắp nhận được thiệp, bà đặt bút, viết hai chữ lại cảm thấy không hài lòng.

Dù sao cũng là lần đầu tiên viết thiệp mời cho thông gia, thật sự là không có kinh nghiệm.

Tìm từ cũng không biết viết như thế nào.

Thôi, vẫn là không viết, nhi tử của bà đều đã làm rõ tâm ý, bà lại đưa thiếp mời thì Lâu phu nhân kia chắc chắn sẽ không tới.

Hầu phu nhân lại lấy một tờ giấy khác đặt lên bàn, dưới ngòi bút rơi xuống tên của một người khác.

Ngu Thịnh Niên đợi không đến một khắc (*), cửa đã bị gõ vang.

(*) một khắc: mười lăm phút

Ngày ấy trước khi hắn đi đã hẹn với Lâu Thư Nguyệt sẽ gặp gỡ ở trà lâu này, phòng này hắn còn chưa mang Bạch Văn Ngọc tới, tiểu nhị vừa mới mang than đến, người tới chỉ có thể là nàng.

Quả nhiên là Lâu Thư Nguyệt.

Ngu Thịnh Niên bỏ thêm than, khảy khảy, trong phòng dần dần ấm áp lên.

Lâu Thư Nguyệt giống như căn bản không sợ hắn làm cái gì, ngay cả nha hoàn cũng không mang theo một người.

Ngu Thịnh Niên lại bắt đầu cảm thấy nhọc lòng: "Nha hoàn của nàng đâu?"

Lâu Thư Nguyệt ngồi ấm người một lát mới cởi áo choàng xuống, treo ở một bên. Nàng không nhanh không chậm ngồi xuống, bạch ngọc trụy lắc lư như giọt nước.

"Thế tử tìm các nàng có việc?"

Ngu Thịnh Niên thò người qua, trong khoảnh khắc liền chỉ cách Lâu Thư Nguyệt không quá một thước.

Lâu Thư Nguyệt cũng không tránh, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

Ngu Thịnh Niên vẫn là bại trận như cũ, hắn ngồi trở lại, phủ nhận: "Không có việc gì."

Lâu Thư Nguyệt biết hắn là lo lắng cho nàng, cong khóe miệng cười nhạt.

Nàng đã nói mà, vị thế tử này là người tốt.

Trước khi Lâu Thư Nguyệt đến, Ngu Thịnh Niên đã nghĩ tới rất nhiều đề tài, hiện tại thấy người lại không khỏi hỏi vấn đề lần trước: "Nàng hẳn là biết ta tên là gì đi? Luôn nghe nàng gọi thế tử, nghe thật phiền."

Lâu Thư Nguyệt ôm lò sưởi tay, hàng mi dài khẽ run: "Tên húy của thế tử, sao ta biết được?"

Cũng đúng, tuy rằng danh tiếng của hắn rất lớn nhưng nàng và hắn cũng thật sự không thân, nàng lại quy củ như vậy, không biết cũng bình thường.

Ngu Thịnh Niên hắng giọng, tự giới thiệu: "Ta họ Ngu, Ngu trong Ngu mỹ nhân, tên Thịnh Niên, thịnh trong vạn vật chi thịnh, niên trong tuổi tác chi niên."

Ngu Thịnh Niên.

Lâu Thư Nguyệt niệm trong lòng một lần, không chú ý tới Ngu Thịnh Niên từ từ thả lỏng thần thái.

Quá khẩn trương... Ngu Thịnh Niên buông tay đang nắm lấy quần áo, nhướng mày: "Lễ thượng vãng lai, ta cũng nên biết tên húy của nàng."

Lâu Thư Nguyệt nghe vậy kinh ngạc: "Thế tử... Bây giờ còn chưa phải thời điểm vấn danh (*) đi?"

(*) vấn danh là một trong sáu lễ khi cưới hỏi thời xưa (bao gồm nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tài, thỉnh kỳ, thân nghinh)

Dò hỏi tên húy của nữ tử là một phân đoạn trong lục lễ, thanh âm của Ngu Thịnh Niên nặng hơn một chút: "Ta hiện tại liền phải biết!"

Lâu Thư Nguyệt hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Lâu Thư Nguyệt."

Ngu Thịnh Niên suy đoán: "Thục trong hiền thục?"

Đầu Lâu Thư Nguyệt cúi càng thấp: "Thư tịch chi thư, mười lăm chi nguyệt."

Ngu Thịnh Niên còn đang dư vị cái tên này ở trong lòng, thấy nàng cúi đầu thấp đến mức có thể chạm đến mặt bàn, tự nhiên thấy hơi buồn cười: "Xấu hổ cái gì? Ta muốn cưới nàng, hỏi một câu làm sao vậy? Chẳng lẽ sau này ta cũng chỉ gọi nàng là Lâu tiểu thư? Quá khách khí đi?"

Lâu Thư Nguyệt cũng giống như nữ tử trong "Nữ đức", "Nữ giới", kính cẩn ngẩng đầu lên, quả nhiên mặt nàng ửng đỏ, mắt như nước hồ thu.

Trong lòng Ngu Thịnh Niên lặng ngắt, ngay sau đó liền kịch liệt nhảy lên.

Hắn uống vào một ngụm trà lạnh, muốn lấy thứ này bình ổn trái tim đang đập bang bang.

Nhưng mà tốn công vô ích.

Hắn chưa bao giờ gặp qua nàng có thần thái như vậy.

Lúc trước mỗi một lần gặp mặt, tuy rằng bình đạm như nước nhưng ở trong lòng hắn cũng đã đủ trân quý.

Hóa ra chỉ cần hắn bước ra một bước kia, nàng liền sẽ lộ ra bộ dáng như vậy với chính mình.

Không chỉ như vậy.

Chỉ cần thuận lơi... Chỉ cần thuận lợi... Bọn họ sẽ chân chính ... Kết thành phu thê.

Ngu Thịnh Niên mặt vô biểu tình, cũng không nói gì, Lâu Thư Nguyệt ngồi đối diện với hắn cũng không nhìn thấy sau cổ hắn đã hồng thấu.

Nàng bắt đầu thực sự tự hỏi, vì cái gì hắn sẽ muốn thú nàng.

Cho dù là nhất thời hứng khởi cũng nên có nguyên do.

Nếu đối với người như nàng là hoàn toàn thờ ơ, lại vì sao sẽ dây dưa lâu như vậy?

Lâu Thư Nguyệt dần dần khôi phục bình thường, Ngu Thịnh Niên lại còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, vô pháp tự kiềm chế.

"Thế tử?"

Ngu Thịnh Niên bỗng nhiên hoàn hồn, Lâu Thư Nguyệt cười càng phai nhạt.

Hắn thất thần, suy nghĩ cái gì?

Ngu Thịnh Niên đối diện với đôi mắt đơn thuần dò hỏi của nàng, có hơi xấu hổ, nói sang chuyện khác giống như lạy ông tôi ở bụi này: "Khụ...Cái kia... Ta đây về sau gọi nàng là Nguyệt Nhi?"

Hắn nói xong một câu, người cũng không thấy quẫn bách như trước, tiếp theo được một tấc lại tiến một thước: "Vậy nhũ danh của nàng là gì?"

Lâu Thư Nguyệt khó có thể mở miệng, thấy nàng khó xử như vậy, Ngu Thịnh Niên cũng không truy hỏi nữa, ngang ngược vô lý nói yêu cầu: "Về sau nàng không được phép kêu ta là thế tử, nàng kêu ta Thịnh Niên đi."

Ngu Thịnh Niên biết chính mình phóng túng nhưng hắn không khống chế được chính mình.

Hắn đã nếm tới ngon ngọt, sau có thể chịu quay đầu lại.

Lâu Thư Nguyệt không gọi ra, Ngu Thịnh Niên có hơi mất mát nhưng cuối cũng cũng không tiếp tục yêu cầu.

Suy cho cùng thật sự quá thân mật, nàng không chịu cũng là đúng tình hợp lý.

Ngu Thịnh Niên kết thúc đề tài này, bắt đầu hỏi một ít việc nhà, Lâu Thư Nguyệt đáp, Ngu Thịnh Niên nhanh chóng phát hiện ra nàng thất thần.

Ngu Thịnh Niên rót cho nàng ly trà, "Nàng làm sao vậy?"

Lâu Thư Nguyệt không động vào ly trà kia, tay nàng vẫn ở dưới bàn, trên mặt không biết làm sao lại từ từ đỏ lên giống như thẹn thùng lại mờ mịt.

Ngu Thịnh Niên không khỏi ngồi xuống bên cạnh nàng, vừa muốn hỏi lại một câu lại nhìn thấy tay nàng ấn ở trên tay áo, bên trong hình như có thứ gì đó.

Lâu Thư Nguyệt thấy bị hắn phát hiện, mặt càng hồng hơn, dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, chậm rì rì với tay vào ống tay áo, lấy ra một thứ.

Là túi tiền.

Rất mới, màu sắc cũng không tươi sáng, cũng không giống như đồ của nữ nhi.

Ngu Thịnh Niên cho rằng túi tiền này có vấn đề gì, cũng không dò hỏi nàng, lo chính mình lấy túi tiền đặt ở trên tay nhìn nhìn: "Không có đồ vật gì sao? Túi tiền này làm sao vậy?"

Hắn kéo dây rút ở phía trên, tay dài không chút để ý.

"Đưa cho ngươi."

Cái gì?

Lâu Thư Nguyệt dường như dùng hết tất cả dũng khí nàng có, ngước mắt nhìn hắn: "Ngươi nói chúng ta là... Ta cảm thấy ta hẳn là vì ngươi làm vài thứ."

Ngón cái của Ngu Thịnh Niên còn chống ở trên vải gấm, giờ khắc này động cũng không dám động, cứng đờ như một cái rối gỗ.

Đây là nàng làm?

Đưa cho hắn?

Đúng rồi... Sau khi nam nữ đính hôn, đúng là có thể đưa chút đồ vật tư mật như vậy.

Nhưng mà bọn họ còn chưa đính hôn, chỉ bởi vì hắn nói, nàng cứ thuận theo mà làm cái đồ vật nhỏ như vậy.

Mới vừa rồi ngượng ngùng, rõ ràng nàng cũng cảm thấy đưa ra quá thẹn thùng đi?

Ngu Thịnh Niên nắm nhẹ túi tiền ở trong tay, lật tay lại, tay áo rơi xuống che lấp tất cả.

Còn may là hắn.

An Vũ Nghiệp đáng chết không biết có chuyển biến tốt đẹp hay không, nếu tốt lên, hắn lại phải động thủ một lần nữa.

Hắn như vậy cũng không lộ ra biểu hiện gì thích thú, Lâu Thư Nguyệt lại biểu hiện bình tĩnh, trong lòng tính toán tiếp theo đổi một màu sắc khác thử một lần.

Lâu phu nhân nghe được là thiệp mời của Ninh Quốc công phủ, nhất thời lại cho rằng chính mình nghe nhầm.

Lâu gia nhà bà còn kém Ninh Quốc công phủ đại để là mười mấy cái An gia.

An Nhị phu nhân khắc nghiệt vô lễ còn rõ ràng ở trước mắt, Lâu phu nhân từ từ khép lại thiệp, suy nghĩ kích động.

Hầu phu nhân thu được hồi âm, đang định đi chọn một chút y phục muốn mặc lúc đó, ma ma liền đi vào: "Phu nhân, An lão phu nhân ở ngoài cửa."

Lúc này mới đến?

Hầu phu nhân làm như không có gì mở tủ quần áo, ngón tay xẹt qua một tầng lại một tầng quần áo, không chút để ý: "Đang đợi?"

Ma ma gục đầu xuống; "Vâng, không chửi đổng."

Nhi tử đều bị đánh thành như vậy, vẫn còn giữ vỏ bọc giáo dưỡng.

Hầu phu nhân hừ một tiếng, lấy ra một kiện xiêm y tố nhã nhìn nhìn: "Ta còn ngủ đâu, để bà ta chờ đi."

Ma ma tập mãi thành thói quen, đi ra cửa lại điều chỉnh biểu tỉnh, người gác cổng mở cửa, An lão phu nhân nhấc lên mí mắt, đang định nhấc chân, ma ma liền đi ra, đầy mặt áy náy: "Lão phu nhân... Ngài tới thật sự không khéo, phu nhân nhà ta mới nghỉ ngơi nửa canh giờ trước."

Ma ma hành lễ, dò hỏi: "Ngài xem ngài là đợi phu nhân nhà ta tỉnh lại, hay là...Ngày khác lại đến?"

An lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy đưa thiếp mời quá mức mềm yếu, giống như không dám theo chân Hầu phủ bọn họ làm ầm ĩ, thiệp viết xong liền đốt đi, hôm nay cố ý ăn mặc lão khí một chút, chính là muốn áp đảo khí thế của Hoài An Hầu phu nhân.

Bà ta suy nghĩ rất nhiều lời nói chỉ trích, ngay cả trừng trị Hoài An Hầu thế tử như thế nào cũng đã nghĩ đến, trăm triệu không nghĩ tới, thế nhưng bà ta ngay cả cửa Hoài An Hầu phủ cũng chưa thể đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro