Chương 7: Cuộc chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hổ con tỏ ra khó chịu, rõ ràng là không hoàn toàn hài lòng....cậu nhìn ông thầy của mình bước ra khỏi căn hộ của mình và sự im lặng bắt đầu xuất hiện.

Điều kỳ lạ là khi Atsushi cố đứng dậy được, thứ duy nhất cậu nghĩ đến là việc anh Dazai sẽ không cho cậu chạm vào mình, ý nghĩ đó làm cậu khó chịu. Atsushi biết trời đã muộn nhưng cậu vẫn muốn có một câu trả lời.

Atsushi quyết định đi vòng quanh căn hộ của Dazai và gõ cửa, lúc hắn mở cửa thì đã khá muộn.

Rõ ràng là hắn đã ngủ một lúc sau khi quay lại.

"Atsushi-kun?!" Hắn thắc mắc tại sao cậu lại ở đây.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của Dazai, quần áo của hắn đã bị hổ con nắm lấy và kéo vào một nụ hôn, tất nhiên đó chỉ là một nụ hôn nhỏ và không ấn tượng lắm. "Em muốn nói chúc ngủ ngon....hay gì đó..." Thiếu niên lùi lại một bước rõ ràng là xấu hổ khi gãi gãi sau đầu.

Rõ ràng là cậu đang lo lắng, nhưng Dazai mỉm cười và nghiêng đầu. "Tối nay hãy ngủ trên giường của anh đi, trời hơi lạnh và anh có thể sưởi ấm cơ thể cậu đấy."

Atsushi đi theo và đồng ý leo lên giường với đàn anh, lúc đầu họ nằm quay mặt vào nhau.

"Chỉ để ghi lại trong tương lai thôi Atsushi-kun, mối quan hệ của chúng ta hoàn toàn chuyên nghiệp, không có cơ hội nào để chúng ta trở thành bạn bè nữa....mặc dù chúng ta đang tham gia vào các hoạt động tình dục và anh đang dạy cậu những điều mới, điều quan trọng là cậu cũng đừng quá gắn bó với anh. Dù sao thì...anh không có cảm giác gì với cậu theo nghĩa đó cả."

Dù Atsushi biết điều đó, nhưng việc nhắc lại dường như khiến cậu tổn thương, có lẽ đã quá muộn….sau tất cả, anh Dazai đã chào đón cậu với vòng tay rộng mở vào lúc cậu cảm thấy dễ bị tổn thương nhất.

Điều này sau khi nói ra, đàn anh nhanh chóng quay lại đối mặt với Atsushi, vùi cả khuôn mặt của hắn vào gáy cậu và vòng tay ôm lấy cơ thể cậu.

Buổi sáng sớm hôm sau.

Và cũng như mọi ngày, cả hai cùng đến Trụ sở Thám tử để làm việc.

Họ ngồi xuống để đảm bảo tiếp tục công việc, có một cuộc gọi đến, người ta nói rằng một số rắc rối đã xảy ra bên ngoài một cửa hàng nhỏ ở góc phố. Atsushi không ngần ngại nhận công việc này.

Đi dọc con đường và đến cửa hàng nói trên, cậu đã phát hiện ra một điều. Cửa hàng đã bị đột nhập và rõ ràng là đang trong tình trạng tồi tệ. Atsushi đi vào trong và đi thẳng đến chỗ người quản lý để hỏi họ những câu hỏi và báo cáo sự việc vào sổ tay của mình.

Họ mô tả một người đàn ông, người mà Atsushi đã biết đến, cậu cắn chặt môi và gật đầu như thể chưa bao giờ nghe nói về gã ta.

May mắn thay không có ai bị thương, điều này được cho là không có lý do gì để thành viên Mafia đột nhập vào cửa hàng ngay từ đầu vì có vẻ như gã ta không lấy đi bất cứ thứ gì.

"Có...trông anh ta có vẻ đau khổ phải không?" Atsushi hỏi đặt đầu bút lên khóe miệng.

"Không...không thưa ngài. Tôi không nghĩ vậy...tôi đã nghe những câu chuyện về việc người đàn ông đó giết người một cách dã man mà không hề do dự, vì vậy tôi đoán anh ta đã thay lòng đổi dạ...nhưng ngoài ra thì tôi không để ý bất kỳ loại biểu cảm nào trên mặt anh ta."

Atsushi trấn an họ…và nói chuyện với họ một lúc trước khi hứa sẽ bắt người đàn ông đã làm chuyện này với cửa hàng.

Sau đó cậu rời đi, thở dài nặng nề. Cậu đặt tay lên ngực, tim đập thình thịch...

Atsushi bắt đầu bước đi, rời khỏi Trụ sở, cậu cảm thấy như thể mình có thể cảm nhận được sự hiện diện của ai đó...nhưng không để ý nhiều thay vào đó cậu nhìn xuống sàn và bước đi nhanh hơn.

Sau đó, cậu va phải một người có chiều cao ngang tầm mình. "Tôi xin lỗi!" Cậu nhanh chóng xin lỗi nhưng khi mở mắt ra cậu nhận ra đó không phải ai khác mà chính là Akutagawa Ryunosuke.

Gã ho khi ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát. (🎶ánh mắt ta chạm nhau, chỉ muốn nắm tay nhau thật lâu~🎶)

Nhưng Atsushi không mất nhiều thời gian để quay lại và bắt đầu rời xa gã, cuộc đi bộ chuyển thành chạy và trước khi kịp nhận ra thì cậu đã hụt hơi rồi...

Cậu chậm lại một chút nhưng nhanh chóng lại nhanh hơn khi cậu nhận ra Akutagawa đang đi về phía mình. Cậu im lặng nhưng chắc chắn sẽ đi theo gã.

Lần này chân cậu bắt đầu chậm lại mà không có nhiều lựa chọn vì cậu thực sự cần lấy lại hơi thở. Atsushi biết mình đang bị theo dõi, điều này được mong đợi sau khi họ bắt gặp ánh mắt của nhau... "Chết tiệt, mình phải nói gì với anh ta đây? Có vẻ như mình đang theo dõi anh ta hay gì đó."

Atsushi bước tiếp và cảm thấy mình khó thở, đáng tiếc là bây giờ cậu không thể phủ nhận sự thật rằng chính mình cũng cảm thấy đặc biệt lo lắng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cậu luồn ngón tay vào mái tóc bạc của mình, duỗi thẳng lưng, cố gắng dừng lại và ổn định hơi thở trong giây lát, những bước chân xa nhưng không đủ xa của Akutagawa dường như đang tiến lại gần anh hơn trong giây lát.

Nakajima Atsushi tập trung đủ sức lực để nhấc đôi chân nặng nề của mình lên trước mặt người kia, mỗi lần như vậy đầu cậu lại nặng trĩu và u ám hơn như thể cậu bắt đầu cảm thấy xấu hổ, như thể Akutagawa biết hết mọi thứ trong đầu cậu.

Cậu sợ quay lại nhìn về phía sau và bị chào đón bởi cái nhìn chằm chằm và nụ cười nhếch mép đầy quỷ dị của Akutagawa, điều này phần nào gây khó chịu khi chứng kiến ​​​​một khuôn mặt chán nản và lãnh đạm như vậy nhưng...kích thích?

Kích thích?? Cậu sốc khi ý nghĩ đó thoáng qua trong đầu, mặt Atsushi đỏ bừng khi có một bóng người đen thui đột ngột dừng lại bên cạnh mình. Trước khi kịp nhìn lên thì cậu đã bị ghim vào tường.

Mùi nồng nặc và cảm giác như điện đang tấn công Atsushi trong từng hơi thở khiến người ta quá rõ ràng ngay cả trước khi cậu nhìn xuống và chạm mắt với Akutagawa...gã luôn cao hơn cậu một chút nhưng để thay đổi, cậu đang nhìn xuống gã khi Rashomon đang giữ cậu ở trên.

Atsushi không cần phải chống trả, cậu nghiến răng nghiến lợi, vừa định nói thì Akutagawa đã thả cậu ngã xuống sàn.

"Theo dõi tại hạ sẽ không đưa ngươi đến đâu cả, điều duy nhất nó giúp ngươi đạt được là cái chết dưới tay tại hạ. Ngươi đang cố gắng khiêu khích tại hạ à?" Đôi mắt của Akutagawa trông sắc bén khi gã để cho thân hình mảnh khảnh của mình từ từ bước tới gần kẻ thù.

"Tôi...tôi không có theo dõi, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua thôi! Tôi thề đấy." Thiếu niên tóc trắng đưa tay xoa xoa cổ, ngồi dạng chân ra và ho...

"Bây giờ hãy nói cho tại hạ biết, Jinko đã đạt được tiến bộ gì khi theo dõi tại hạ? Việc đó là do mệnh lệnh hay ngươi tự nguyện thực hiện?"

"Tôi được yêu cầu điều tra cửa hàng ở góc phố, anh đã đột nhập...tôi tưởng anh sẽ ở gần đây...nhưng tình cờ tôi lại va vào anh."

“Điều gì khiến ngươi nghĩ tại hạ sẽ tin ngươi?”

“Tôi đoán là tôi không thể khiến anh tin tôi được.” Atsushi cười gãi tóc. “Tôi nên—ACK!” Cậu bị tóm lấy cổ, những ngón tay của gã đàn ông vòng quanh cổ cậu.

Lạnh lùng...nhưng lại rất mạnh mẽ...cậu nghĩ, nuốt khan, mắt họ khóa chặt khi bàn tay gã siết chặt hơn. Mình nên làm gì?

Trước khi Atsushi có cơ hội nói bất cứ điều gì, cậu đã bị kéo ra khỏi bức tường và gã lại nhấn đầu cậu đập vào nó một lần nữa. Cậu rên rỉ vì sốc khi bị đập vào đầu và nó dường như khiến cậu choáng váng.

“Mau nói cho tại hạ biết động cơ thực sự của ngươi?” Gã thì thầm bước lại gần kẻ thù của mình. "Ngươi thực sự muốn gì ở tại hạ Jinko?" Gã thì thầm khiến Atsushi nhìn chằm chằm vào gã, mắt người hổ nhìn xuống môi trước khi nhìn lên mắt gã. Cậu đưa tay vuốt ve cánh tay của Akutagawa khi chuẩn bị nói.

"Akutagawa...đừng làm tổn thương tôi." Cậu khóc khi mắt cậu bắt đầu ngấn nước. Nói xong gã thả cậu xuống!
(thấy zợ khóc là phải xuống nước làm hòa thoi chứ hong tối bị ẻm đá ra gầm cầu ngủ thì chếc🥹)

Atsushi lại ngồi dạng chân ra một lần nữa. Cậu thở hổn hển và rên rỉ theo từng hơi thở khi mặt cậu bắt đầu đỏ bừng.

Akutagawa đút tay vào túi rồi quay đi.

"Khoan đã!"

"Cái gì??" Gã quay đầu lại.

"Anh thấy tôi thế nào?" Cậu thiếu niên tóc bạc thở hổn hển. Mình đang nói cái gì vậy?? Sao lại đi hỏi anh ta câu đó chứ?? Điên mất.

"Đối với tại hạ, ngươi chỉ là rác rưởi, chẳng là gì ngoài một vật cản trên con đường thực hiện nhiệm vụ của tại hạ." Gã nói, quay đầu lại đối mặt với cậu nhóc trẻ hơn một chút, với vẻ sốc, người hổ có vẻ quẫn trí như sắp khóc.

"Anh còn muốn gì bây giờ?"

"Không có gì." Gã gượng cười.

"Tại sao anh lại kích động như vậy?"

"Hả??" Gã khép chân nhanh nhất có thể, trước khi quay đầu về phía tên nhóc trước mặt. "Tại hạ không có! Tại sao ngươi lại nghĩ tại hạ kích động chứ??"

"Chỉ là tò mò thôi..."

"Tại hạ nên đi thôi..." Akutagawa vừa nói vừa băn khoăn đi về phía xa. Để Atsushi ngồi một mình cố gắng tìm hiểu chuyện quái gì đang xảy ra với cơ thể mình.

—còn tiếp—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro