Chương 2: Nghiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: riri_1127

Chương 2: Nghiện

Tề Kiêu cong khóe môi, bỗng nhiên đứng dậy để lại cho cô một bóng lưng, cô không biết anh có thể cứu cô hay không, về phần cứu này cũng chỉ giới hạn là rời khỏi Địch Tạp.

Rời hang quỷ này lại tiến vào hang quỷ khác mà thôi.

"Liêu gia, chính là cô ấy." Anh ngồi trở lại vị trí vừa rồi, vẫn nói chuyện với ngữ điệu không đếm xỉa gì với Liêu gia như cũ, tính tình này của anh Liêu gia đã quen, cũng thuận theo.

Ai bảo Tề Kiêu là người có tài nhất của của ông ta.

Liêu gia không mở miệng, vì người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ bình thường, nếu là một người phụ nữ bình thường, đừng nói một, cả một xe đều đưa cho anh.

Đương nhiên Tề Kiêu cũng biết thân phận của người phụ nữ trước mặt, anh quay đầu nhìn về phía Liêu gia: "Hiếm khi có một người phụ nữ lọt vào mắt con, nếu ném vào trong ổ của Địch Tạp thì thật lãng phí."

Địch Tạp mắng: "Lão Tam, mày đừng cho là tao sợ mày, mày đã cướp đi bao nhiêu người từ trong tay tao rồi, người này có thân phận gì, đặc công quân đội, mày muốn? Mày muốn làm gì, nuôi để bị cắn trả sao?"

Cắn trả, tự hiểu là cái gì, ý chỉ là anh sẽ phản bội Liêu gia, nhưng anh cũng không nóng không vội vì căn bản không làm khó anh được, anh luôn có một thói quen coi thường Địch Tạp.

Tất cả mọi người tập mãi thành quen, ba người "Anh em", mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, từng người tranh nhau địa bàn, Liêu gia cũng kiềm chế ba bên, cần phải cân nhắc thế lực.

Nhất thời Liêu gia không đồng ý, Tề Kiêu quay đầu nhìn về phía Liêu gia, qua hồi lâu Liêu gia mới nở nụ cười với anh, "Thực sự coi trọng?"

Đầu ngón tay Tề Kiêu chạm nhẹ tay ghế, một chốc một lát tất cả mọi người đều đang đợi anh đáp lại, nhưng anh lại không nhanh không chậm, đột nhiên liếm môi và nhướng lông mày lên.

Liêu gia cười cười ha ha, "Coi chừng đấy, chạy mất thì ta có thể tìm con đòi người."

Lời này có ý gì Tề Kiêu đã rõ, Địch Tạp cũng rõ, Nam Nhứ có hiểu hay không không sao, nhưng cô biết mình đã tạm thời an toàn.

Liêu gia đứng dậy rời đi, Địch Tạp đuổi theo vẫn còn căm giận bất bình, lúc đi tới cửa Liêu gia đột nhiên thu hồi vẻ mặt hồ ly và nói với hắn ta, "Để mắt đến nó."

Tuy bình thường Địch Tạp ngốc nghếch nhưng phần lớn thời gian vẫn có đầu óc thông minh, hắn ta cười khà khà quay đầu lại lạnh nhạt liếc về phía nọ.

Người đàn ông với nụ cười khát máu âm hiểm trên khóe môi, càng cười càng lớn.

Liêu gia dốc sức liều mạng dùng Tề Kiêu, liều địa bàn, thống trị sòng bạc, nhưng khắp nơi đều đề phòng anh, dù sao bốn năm trước lai lịch của anh cũng không rõ ràng.

*** đọc tại Wattpad riri_1127 để ủng hộ mình nha

Tề Kiêu đi qua, dùng chân đá vào người đàn ông đang trấn áp Nam Nhứ, người nọ buông tay ra, Tề Kiêu từ trên cao nhìn xuống, "Đi theo tôi, thì chính là người của tôi."

Nam Nhứ còn sợ hãi, nỗi sợ hãi với kim độc vừa rồi cũng giảm đi một chút. Cô không nói chuyện, được thả ra thì liền đứng ngay dậy.

Thế đứng thẳng tắp, vẫn phòng bị nhìn tất cả mọi người ở đây.

Tề Kiêu nhìn ra sự đề phòng của cô: "Rút lại suy nghĩ của cô đi, dưới mắt tôi kẻ nào dám chạy thì muốn chết cũng khó đấy."

Nam Nhứ cảnh giác trong lòng nhưng thân thể cũng thả lỏng hết mức có thể, cô biết nếu có thể theo anh ra khỏi hang quỷ này thì cô vẫn còn cơ hội sống sót.

Địch Tạp từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt tươi cười xông về phía Tề Kiêu, "Lão Tam, không phải mày không có hứng thú với phụ nữ sao?"

Tề Kiêu không tiếp lời Địch Tạp mà tiến lên một bước, đưa tay nâng cằm người phụ nữ lên, chép miệng tặc lưỡi, "Tôi ưa thích cái miệng cay độc này đấy."

Nam Nhứ chán ghét bị người khác đối xử lỗ mãng như vậy, cô vùng vẫy nhưng lại bị Tề Kiêu dùng sức niết cằm càng đau hơn, cô ngừng giãy dụa và tự nhủ mình phải chịu đựng.

Nhịn một chút, còn có cơ hội sống.

Thấy cô không giãy dụa nữa Tề Kiêu mới buông ra, khóe môi nhếch lên cười cười, nghiêng người kề sát vào cô, anh rất cao, cao hơn cô một cái đầu, khi tới gần tỏa ra cảm giác áp bách bao phủ quanh thân. Cô biết Địch Tạp là tên điên, nhưng vị Kiêu gia trước mắt này càng nguy hiểm hơn.

Cô vô thức đưa tay ngăn anh tới gần, tay cô lập tức bị bàn tay thô ráp của anh nắm giữ, bàn tay quanh năm cầm súng đã hằn lên một lớp vết chai.

Thô bạo nắm cổ tay, siết chặt làm xương cốt cô đau nhức.

Cô vẫn đề phòng như trước, Tề Kiêu nheo mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô phát và ra tin tức nguy hiểm, mang hàm ý cảnh cáo bảo cô phải hiểu rõ tình cảnh của mình.

Nam Nhứ bị Tề Kiêu dẫn ra ngoài nhưng cũng không phải rời khỏi nơi này, mà là ở một sân nhỏ khác cách sân nhỏ này mấy trăm mét, sân có một tòa nhà hai tầng, sau lưng Nam Nhứ là vài tên lính vũ trang, cô đi chậm rãi, lưng còn bị vũ khí kề vào, chỉ có thể theo sát Tề Kiêu.

Vừa bước vào cửa, một cô gái trẻ đã chào hỏi: "Kiêu gia trở về rồi."

Tề Kiêu ném khẩu súng trên tay xuống bàn và ra lệnh: "Để phòng tôi cho cô ấy tắm rửa."

Anh nói xong, quét mắt về phía Nam Nhứ: "Tôi nói rồi, nếu giở trò quỷ thì chết mới là điều khó nhất."

Nam Nhứ không nói gì như cam chịu lời anh nói. Vừa muốn đi lên phía trước đột nhiên bị Tề Kiêu chặn lại, cô tránh lui về phía sau nhưng lòng bàn tay to lớn của anh đã bắt lấy bả vai cô, trực tiếp kéo người đến trước mặt, anh ấn chặt cô lại sau đó tay trượt từ vai cô xuống từng chút một, trượt đến lưng thì thân thể Nam Nhứ đã căng cứng, cô tự khuyên nhủ bản thân phải nhẫn nại.

Sau đó chỉ thấy Tề Kiêu lấy một con dao găm quân dụng từ trong túi bí mật của cô ra, vù một tiếng bay ra ngoài, nó găm thẳng tắp trên ván gỗ, dao phát tiếng vù vù dội lại.

Âm thanh đâm thẳng vào lòng người.

"Cô muốn ở đây với tôi hay là đến chỗ Địch Tạp, hay vẫn đang đợi cứu viện."

Đến hai chữ cuối cùng, Nam Nhứ đã có một chút cảm xúc chấn động.

Trên người có bao nhiêu vũ khí đều đã bị dỡ xuống, cô đi theo cô gái nhỏ lên lầu, cô gái nói tiếng Trung Quốc, "Chị đừng sợ, Kiêu gia không ra tay với người của mình đâu."

"Cô là người Châu Á?"

"Em là Ngọc Ân, chị là cô gái đầu tiên được Kiêu gia mang về."

Ngọc Ân nhìn cỡ hai mươi tuổi, trên mặt còn có vẻ non nớt, cô gái cười thật ngọt ngào, đôi gò má cao hơi hồng, hàm răng trắng cười rộ lên vẻ thanh thuần và trong sáng. Vì sao người như vậy lại vào hang quỷ, cũng không giống như bị ép buộc.

Đẩy cửa phòng ngủ hướng nam trên lầu hai ra, trong phòng rất đơn giản chỉ một cái giường lớn, bên cửa sổ có một giá rượu, trên giá rượu trưng bày các loại rượu, một buồng vệ sinh độc lập, ở đây đơn giản như một khách sạn vậy.

Ngọc Ân đẩy cửa phòng vệ sinh, sau đó nghe thấy tiếng nước, rất nhanh Ngọc Ân đã đi ra ngoài: "Chị tắm rửa đi."

"Tôi không tắm." Cô nói.

Ngọc Ân hơi khó xử: "Kiêu gia kêu chị đi tắm thì chị nên tắm sạch sẽ, anh ấy sẽ không thô bạo với chị, nhưng nếu Kiêu gia tức giận thì sẽ hung ác hơn cả Địch Tạp."

Nam Nhứ nhìn về phía Ngọc Ân, "Hung ác hơn Địch Tạp?"

Ngọc Ân gật đầu: "Em đã thấy anh ấy đánh gãy ba cái xương sườn của Ngõa Lạp chỉ bằng một quyền."

Nam Nhứ cảm giác Ngọc Ân cũng không có quá nhiều tâm kế, cũng không giống đang nói dối, cô có chút khó hiểu Tề Kiêu đang suy nghĩ gì, sao lại phái cô gái nhỏ tay trói gà không chặt đến trông chừng cô, hay là anh quá mức tự tin?

Ngọc Ân thấy cô như có điều suy nghĩ: "Có phải chị suy nghĩ cách chạy trốn không?"

Nam Nhứ cau mày, thận trọng nhìn chằm chằm Ngọc Ân, Ngọc Ân cũng không sợ cô: "Tất cả những người bị bắt đều sẽ có suy nghĩ như vậy."

Nói xong cô gái thở dài một hơi, "Em thấy chị mặc quân phục thì nhất định không phải người thường, nhưng dù có cường đại đến đâu cũng không cách nào chạy thoát." Cô gái chỉ chỉ ra bên ngoài, "Tại đây tuy là nơi của Kiêu gia nhưng bên ngoài tất cả đều là người của Liêu gia, còn có của Địch Tạp nữa."

"Ngược lại, cô dành lời khen ngợi cho anh ta nhiều đấy."

"Kiêu gia đã cứu em, nếu không thì em đã sớm chết tại ổ mại dâm của Địch Tạp rồi."

Rất nhanh nước đã được xả đầy, Ngọc Ân nói: "Cần em giúp cởi quần áo không?"

Nam Nhứ vội vàng lắc đầu, "Cô đi ra ngoài đi, tôi tự làm."

"Kiêu gia bảo em trông chừng, toàn bộ quá trình đều phải nhìn chị."

"Tôi không có thói quen cởi quần áo trước mặt người ngoài, cô đã khuyên bảo tôi không chạy trốn là được rồi. Hiện tại tính mạng của tôi đã an toàn, đương nhiên tôi sẽ không tìm đường chết. "

Ngọc Ân nghĩ nghĩ: "Vậy em đứng ở cửa ra vào."

Cô gái không rời đi nên Nam Nhứ đành phải đóng cửa lại, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn sân nhỏ bên ngoài, xa xa tất cả đều là người của bọn họ, Ngọc Ân nhắc nhở cô còn có một phần là người của Địch Tạp canh gác, cô cảm thấy trốn tránh tạm thời cũng không phải là biện pháp tốt nhất.

Trước tiên cô muốn biết rõ Tề Kiêu.

Một người trong cửa một người ngoài cửa, cô và Ngọc Ân nói chuyện về Tề Kiêu.

Tề Kiêu là đứa con nuôi thứ ba của Liêu gia, chủ yếu là kinh doanh sòng bạc, dưới trướng có mấy ngàn binh vũ trang, về phần khác thì Ngọc Ân cũng không hiểu rõ lắm, mà có lẽ biết Ngọc Ân cũng sẽ không nói cho cô nhiều.

"Đúng rồi, cô nói trước kia không có phụ nữ tới? Vậy anh ta không có phụ nữ?"

Tiếng cười khúc khích của Ngọc Ân truyền đến, sau đó nhỏ giọng nói vào ván cửa: "Nếu là trai trẻ thì có vài người đấy."

Nam Nhứ đang ngồi trên thành bồn tắm, hai tay siết chặt, khóe môi chợt nhếch lên lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.

Lúc này ngoài cửa có tiếng động, chợt nghe Ngọc Ân nói: "Kiêu gia."

Tề Kiêu nhìn cửa phòng tắm, Ngọc Ân nói, "Cô ấy còn đang tắm."

"Kiêu gia muốn vào cùng sao?"

Thanh âm của Tề Kiêu truyền đến, Nam Nhứ sợ anh thật sự đi vào nên vội vàng lên tiếng: "Sắp xong rồi."

Nam Nhứ làm ẩm tóc, rửa vệt dầu trên mặt, khôi phục diện mạo như cũ và đi ra khỏi phòng tắm.

Cửa mở, Ngọc Ân mỉm cười đóng cửa đi ra ngoài, cô đứng ở cửa nhìn Tề Kiêu hút thuốc bên cửa sổ, anh ngậm điếu thuốc, đang nhìn cái gì đó trong tay, nhưng đột nhiên sau đó lại bực bội đạp ghế một cái, phát ra tiếng K-Í-T..T...T bén nhọn chói tai.

Bước chân của Nam Nhứ bị ghim chặt ở đó không nhúc nhích, Tề Kiêu hút xong điếu thuốc rồi dập tắt, quay về phía cô, đưa tay ra siết lấy cơ thể cô, thân thể của Nam Nhứ phản ứng nhanh hơn não, cô vô thức phản kích, giơ cánh tay ngăn cản cơ thể anh lại gần, Tề Kiêu dùng một tay giữ lấy vai cô làm Nam Nhứ giãy giụa không ra. Cô xoay người nhảy lên không trung, từ thắt lưng rút ra một cây kim bạc, đâm thẳng vào vai Tề Kiêu.

"ĐM." Vai Tề Kiêu đau nhức, mắt anh đột nhiên hiện lên vẻ hung tợn.

Tề Kiêu đột ngột bước lên trước hai bước, trong giây lát đã nắm được cổ tay cầm kim của cô, chợt nghe Nam Nhứ kêu một tiếng, tay cô tê rần làm kim rơi xuống. Anh cúi người giữ lấy eo, trực tiếp ném người cô xuống đất.

"RẦM" một tiếng, phổi như muốn nổ tung, ngực nhất thời không thở nổi, cô nghiến răng hít một hơi thật chậm để bò dậy.

Khóe miệng Tề Kiêu nhếch lên một nụ cười, lưu manh ngoắc ngón tay với cô.

Nam Nhứ chiến đấu trong quân đội cũng không kém hơn đàn ông, nhưng khi đối mặt Tề Kiêu thì lại không có được lợi thế nào. Cô nắm chặt tay và xông tới.

Ngọc Ân ở ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, BINH BINH tiếng đánh nhau phải hơn mười phút sau mới dừng lại.

Nam Nhứ bị Tề Kiêu ném lên giường, anh có vẻ hứng thú muốn đối chiến với cô, không hề tức giận vì bị tấn công mà ngược lại khóe môi còn mang ý cười, đưa tay tay cởi cúc quần áo.

Nam Nhứ thở hổn hển, lùi lại để trốn tránh, đánh không lại mà chạy cũng chạy không xong, cô làm cho mình tỉnh táo lại: "Đợi một chút."

"Ông đây không có cái kiên nhẫn ấy." Tề Kiêu nói xong, người đã tới gần.

Lưng Nam Nhứ kề sát đầu giường, "Không phải anh không thích phụ nữ sao?"

Tề Kiêu nghe xong, nhíu mày.

Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng, như có chút xấu hổ: "Tôi, tôi cũng không thích đàn ông."

Tề Kiêu cởi đến cúc áo thứ tư, khóe môi hơi nhếch, anh tiến lại gần và dùng tay nâng cằm cô lên, "Vậy hôm nay tôi cho cô nếm thử hương vị của đàn ông."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro