CHƯƠNG 54: CHỈ MUỐN Ở CÙNG CẬU.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 54: CHỈ MUỐN Ở CÙNG CẬU.

Buổi tối mười một giờ, Bạch Hán Kỳ tắm xong, trên vai vắt một cái khăn mặt nước rơi lách tách đi vào phòng Bạch Lạc Nhân.

“Lúc ngủ đừng quên phải khóa cửa sân đó.”

Bạch Lạc Nhân gật gật đầu, mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính.

Bạch Hán Kỳ quay về phòng mình, tay Bạch Lạc Nhân đột nhiên đập xuống bàn phím, ánh mắt tức giận nhìn màn hình, lại chết rồi! Hôm nay không biết ra sao, trơi trò chơi không phải chết thì là kẹt, không chơi nữa! Bạch Lạc Nhân đứng lên, dùng chân đá ghế ra,đứng dậy đi ra ngoài.

Ánh trăng thật đẹp biết bao nhiêu, vừa tròn vừa sáng, Bạch Lạc Nhân nhìn thấy có loại kích động muốn phun nước bọt lên đó.

Cha mày, ai cho mày hôm nay lại tròn như vậy?

Cửa lớn vẫn còn mở rộng, Bạch Lạc Nhân cầm cái ổ khóa cũ, thân khóa lạnh ngắt, khiến cho lòng bàn tay cũng lạnh ngắt theo.

Vừa mới đem cửa khép lại, thì bị một lực lớn đẩy mở ra.

“Đừng khóa cửa.”

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, khiến Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn tại chỗ hồi lâu.

Cố Hải không biết từ nơi nào trở lại, dáng vẻ phong trần mệt nhọc, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, hai lời cũng không thèm nói, đi qua ôm Bạch Lạc Nhân lại.

Bạch Lạc Nhân từ trên người Cố Hải ngửi thấy một mùi vị phong trần, tim cậu đập lên nhanh chóng và kịch liệt, kéo theo tim của Bạch Lạc Nhân cũng đập theo có chút không ổn định.

Ôm Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cảm thấy tim mình đều là mãn nguyện. Sau khi thăm phần mộ của mẹ cậu xong, tâm tình Cố Hải cực kỳ kiềm nén, thiếu chút nữa là nhảy xuống sông. Trên đường tới tìm Bạch Lạc Nhân, cậu đều là chạy băng băng tới, cứ sợ Bạch Lạc Nhân đã khóa cửa, sợ gặp không được Bạch Lạc Nhân. Vào ngay lúc này, duy chỉ có nơi này, duy chỉ có người này, mới có thể khiến cậu cảm thấy bản thân không còn tồn tại lẻ loi nữa.

Trầm mặc một hồi lâu sau đó, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng nói: “Tôi tưởng cậu chết ở ngoài rồi chứ!”

*Giống lời của mấy bà vợ ghen tuông ghê vậy hà híhí*

Cố Hải chậm rãi mở miệng, “Nghe cậu cay độc với tôi một câu, thật tốt.”

Trong lòng Bạch Lạc Nhân dồn nén nợ mới nợ cũ, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Cố Hải? Thấy cậu ta liều chết ôm mình, nghĩ rằng đẩy cũng đẩy không ra, không chút lưu tình đấm một cú bất ngờ vào điểm yếu của cậu ta, cứ thế mang Cố Hải đẩy ra xa một mét.

“Cút xa vào! Đừng ở ngoài vui chơi đủ rồi, quay về chỗ này phiền người khác ngủ!”

Cố Hải đau đớn đến nỗi thở không đều, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân muốn đóng cửa, kiên quyết đem mình chen vào hai cánh cửa, ánh mắt đen lay láy nhìn thẳng vào Bạch Lạc Nhân, “Tôi tối hôm nay nơi nào cũng không đi, chỉ ở lại đây thôi.”

“Cậu ở lại đây?” Bạch Lạc Nhân hừ lạnh môt tiếng, “Cậu đưa tiền đây, tôi có thể cân nhắc cho cậu ngủ ở chuồng heo.”

Cố Hải liền cảm thấy vui vẻ, ra sức chen vào bên trong, tay sờ sau gáy Bạch Lạc Nhân, giọng nói như dỗ dành con nít, “Được rồi, được rồi, đừng cáu kỉnh nữa, tôi sai rồi còn không được sao? Tôi không nên chưa nói cậu tiếng nào đã đi, khiến cậu nhớ tôi, đã trễ như vậy rồi mà chưa ngủ để đợi tôi.”

Bạch Lạc Nhân hất tay Cố Hải ra, liền khiến cho mấy cọng tóc của mình cũng bị rơi ra theo, “Cậu đừng có ở đây khiến người khác buồn nôn được không hả? Con mẹ nó ai đợi cậu chứ hả?!”

“Vậy sao cậu vẫn chưa khóa cửa? Tôi nhớ hai ngày trước tôi ở chổ cậu, chin giờ cậu đã khóa cửa rồi mà.”

Bạch Lạc Nhân bị kích động đến nỗi muốn bùng nỗ, chân giơ lên, Cố Hải không quan tâm liền đi lên trước, hung hăng đem Bạch Lạc Nhân ôm lại, ôm đến không còn một kẽ hở, không cho lưu lại một chút khoảng trống nào.

“Nhân tử, đừng gây nữa được không? Tôi mới từ mộ của mẹ tôi trở về, trong lòng rối bời, cậu để cho tôi ôm một lần thôi được không?”

Cơ thể Bạch Lạc Nhân chết cứng trong lời nói thì thầm đầy ôn nhu của Cố Hải, cuối cùng cũng từ từ thả lỏng ra.

Sau khi vào phòng, Cố Hải lấy ra một cái hộp đặt lên bàn.

“Mua bánh Trung thu cho cậu này.”

Bạch Lạc Nhân tuy rằng cho Cố Hải vào phòng, nhưng trên mặt vẫn phủ một lớp băng tuyết như trước.

“Cậu giữ lại tự mình ăn đi.”

Cố Hải mở hộp bánh Trung thu ra, lời nói như dụ dỗ quay qua Bạch Lạc Nhân nói: “Đặc biệt vì cậu mà đặt làm đấy, cậu thật sự không thử một miếng sao?”

“Thích làm cho ai thì làm cho người đó, tôi nói không ăn là...”

Bạch Lạc Nhân quay đầu sang, liền bị một cái bánh Trung thu đồ sộ làm cho nghẹn họng.

To như một cái bánh pizza vậy!

Bốn chữ trứng muối hạt sen được khắc trên mặt bánh, bánh Trung thu được làm chắc nịch và mịn màng, màu sắc hấp dẫn, trên nắp hộp đều có một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra.

“Tôi chạy tận mấy cửa hàng, mới có một cửa tiệm chịu làm theo yêu cầu, đừng coi thường bánh Trung thu này, nó có một trình độ kỹ thuật khó lắm đó! Theo lý mà nói, bánh Trung thu bốn trứng muối rất khó làm, lòng đỏ trứng cũng là một vấn đề khó rồi, điểm mấu chốt là nhân bánh lòng đỏ trứng rất khó kết dính, không cẩn thận là bị rớt ra liền. Tôi đặt làm cái bánh Trung thu này, bên trong có đủ 12 trứng muối, bảo đảm cho cậu ăn một lần là đủ.”

Cố Hải nói đến mức mặt mày hớn hở, Bạch Lạc Nhân nghe thấy trong lòng liền dâng lên chấn động.

“Cậu là đồ ngốc hả? Mua mấy cái thôi không được sao? Làm gì phải tốn sức mà đi mua một cái bánh to như vậy?”

“Như vậy không giống,” Cố Hải như cười như không nhìn sang Bạch Lạc Nhân, “Hai chúng ta sức ăn đều lớn, tôi lại muốn ăn cùng với cậu, như vậy là thích hợp nhất.”

Trên mặt Bạch Lạc Nhân là biểu cảm tỏ vẻ cười nhạo, nhưng mắt lại nhìn cái nĩa, Cố Hải từ sớm đã cắt bánh ra xong rồi xiên lại. May mắn là Cố Hải rất hiểu Bạch Lạc Nhân, không đợi cậu ấy chủ động mở miệng, đã đưa đến bên miệng cậu.

Bạch Lạc Nhân lưỡng lự một chút, song vẫn mở miệng ra.

Cắn một miếng, mềm mềm xốp xốp, lại có vị mằn mặn nhè nhẹ, giống như đang thưởng thức tâm tình của hai ngày qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro