CHƯƠNG 53: CHÍNH LÀ TÊN NGỐC ĐÓ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 1: RUNG ĐỘNG THANH XUÂN.

CHƯƠNG 53: CHÍNH LÀ TÊN NGỐC ĐÓ!

Trăng mọc lên đến nơi cao nhất, cảnh đêm ở Thiên Tân rất đẹp đáng để đi thưởng ngoạn.

Bên trong ghế tình nhân, chỉ có Kim Lộ Lộ và Cố Hải.

Kim Lộ Lộ kéo cánh tay Cố Hải, chỉ chỉ cậu nhìn lên bầu trời phía Đông, “Anh xem, ánh trăng tối nay thật tròn.”

Đối với Cố Hải mà nói, ánh trăng rằm mãi mãi không bao giờ tròn.

Trong tim cậu, mãi mãi đều có một lỗ hổng, mỗi khi tới ngày hội đoàn viên, đều là ngày khó chịu nhất của cậu. Vốn dĩ là cậu muốn tiếo tục ở nhà Bạch Lạc Nhân ăn cơm ké, nhưng hôm qua Khương Viên xuất hiện, khiến cậu từ bỏ ý định này, cậu phát hiện những lúc tâm trạng bản thân tồi tệ, người cậu không muốn nhìn thấy nhất chính là Bạch Lạc Nhân.

Có lẽ trong khoảng thời gian vui vẻ có chút náo nhiệt này, Cố Hải khó có thể tưởng tượng bản thân để mặc sa sầm đi vào nhà họ Bạch được.

Bỏ đi, coi như chịu đựng hai ngày vậy!

Buổi tối hơn mười một giờ, người đi dạo trên đường phố lác đác, đa phần đều là mấy cặp tình nhân, thật không dễ dàng gì đợi đến kỳ nghỉ này, bỏ qua mấy việc chán ghét để hưởng thụ. Kim Lộ Lộ kéo Cố Hải đi vào từng cái từng cái cửa tiệm, không biết mệt mõi mà hỏi giá cả với nhân viên cửa hàng, cầm hai món đồ lên so sánh với nhau, thỉnh thoảng quay sang Cố Hải trưng cầu ý kiến, Cố Hải cũng chỉ toàn nói là được.

“Phía trước có cửa hàng áo lót, cùng em vào xem thử đi.”

Miệng Cố Hải đang ngậm điếu thuốc, nghe thấy lời này liền hung hăng hút một hơi thuốc, đem khói thuốc mù mịt phả vào mặt Kim Lộ Lộ.

“Em còn cần mặc áo lót sao, chỗ nào cũng đều bằng phẳng...”

Kim Lộ Lộ hung hăng nện vào ngực Cố Hải mấy cái, tức giận nói: “Anh xấu xa thật!!”

Cố Hải chỉ cười không nói.

Kim Lộ Lộ nhìn thấy làn khói xung quanh mặt Cố Hải như thật như ảo, đột nhiên có chút si mê, trong một lúc không biết phải nói gì, trong tim cảm thấy chua chua ngọt ngọt, có một loại cảm động không thể gọi tên, chỉ bởi vì người này là thuộc về mình.

Kim Lộ Lộ đi vào, Cố Hải đứng một mình ở bên ngoài hút thuốc.

Bên cạnh cửa hàng áo lót là một tiệm bán điểm tâm ngọt, lúc này đang buôn bán náo nhiệt, mỗi người bước ra đều xách theo hộp bánh Trung thu bao bọc đẹp đẽ, bên trong tủ kính trưng bày đủ loại bánh Trung thu, có năm nhân bánh Trung thu: lạp xưởng, đậu xanh, mứt táo, trái cây...còn có lòng đỏ trứng hạt sen.

Cố Hải bóp tắt đầu thuốc, trầm mặc nhìn vào trong tủ kính trưng bày bánh Trung thu đang vơi đi từng chút một.

...

Trước khi tắt đèn đi ngủ, Bạch Hán Kỳ đi vào phòng của Bạch Lạc Nhân.

“Hôm nay Đại Hải sao không thấy tới?”

Bạch Lạc Nhân đem chăn kéo tới kéo lui, vẻ mặt lãnh đạm, không quan tâm.

“Con làm sao biết được chứ? Không tới càng tốt, cậu ta ở đây con vốn dĩ ngủ không ngon.”

Bạch Hán Kỳ ngồi xuống bên cạnh giường chăm chú nhìn Bạch Lạc Nhân, “Vậy con cũng không hỏi sao? Ba thấy con đem xe của cậu ta đạp về đây, cậu ta không phải xảy ra chuyện gì chứ?”

“Cậu ta đường đường là một đứa con trai có thể xảy ra việc gì chứ?”

“Nhưng ba nói con biết, Đại Hải đứa trẻ này cũng không tồi, đừng có mà xem thường người ta. Cậu ta tự nguyện ở đây ăn cơm, là ở đây đó, là đã thật tâm xem con như anh em, con đừng có xua đuổi người ta ra ngoài như vậy!”

“Con lúc nào xua đuổi cậu ta?” Bạch Lạc Nhân nhăn chân mày lại, vẻ mặt không còn bình tĩnh, “Là cậu ta không nói tiếng nào đã bỏ đi, con ở lớp học đợi cậu ta nửa ngày, cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu, có ý tốt mang cặp sách cậu ta cầm về, xe cũng đạp về luôn, hóa ra lại thành là con không phải sao?”

Bạch Hán Kỳ thấy con trai bảo bối của mình nóng nảy, giọng nói lập tức từ dạy bảo biến thành dỗ dành.

“Được được được, là ba nói sai rồi, con mau mau ngủ đi, không dễ gì mới được nghỉ lễ, ngày mai không cần dạy sớm...”

Bạch Hán Kỳ tắt đèn cho Bạch Lạc Nhân, yên lặng đóng cửa lại.

Xung quanh là một vùng mờ tối, lại là đêm trăng sáng, nhưng trong lòng Bạch Lạc Nhân lại cảm thấy u ám.

Buồn bực không biết tại sao!

Trước khi kỳ nghĩ chưa tới thì còn phấn khởi mong đợi, còn bây giờ hoàn toàn hỗn loạn, đầu giống như bị một sợi dây thừng quấn loạn cả lên,theo yết hầu kéo dài xuống dưới, làm cho cả ngực đều khó chịu.

Đêm nay, Bạch Lạc Nhân ngủ không hề ngon giấc.

Bên cạnh không có người, khoảng trống cũng không rộng rãi bao nhiêu, lúc trở mình vẫn thấy vướng tay vướng chân, thỉnh thoảng mấy lần đem cánh tay vươn qua, rất nhanh liền thu tay lại, đợi đến lúc ý thức được bên cạnh không có người, trời đã sáng.

Sáng sớm, thím Trâu xách một giỏ rau qua.

“Hôm nay chúng ta ăn một bữa thật ngon đi, Đại Hải đâu? Mau kêu cậu ấy tới đây! Cậu ấy không phải muốn giúp thím một tay sao? Hôm nay có thể nhờ cậu ấy giúp rồi.”

Bạch Lạc Nhân đầu tóc bù xù, cáu bẩn đi tới, ủ rủ đáp một câu.

“Cậu ta không ở đây ạ.”

Nói xong, xách ly đánh răng đi tới vòi nước.

Trời mùa thu, nước đã rất lạnh, lúc súc miệng răng đông cứng lại đau buốt.

Thím Trâu ở một bên lặt rau, “Con nói xem đứa trẻ này sao lại không tới chứ? Thím mua nhiều đồ ăn như vậy, lần trước cậu ấy nói với thím là cậu ấy thích ăn món gà chiên cắt hạt lựu mà, thím đặc biệt vì cậu ấy làm thịt cả một con gà!”

Buổi tối, Cố Hải nằm mơ một giấc mơ dài.

Đầu tiên là nằm mơ thấy mẹ mình, ngồi bên cạnh hồ sen đen áo len cho cậu, cuối cùng chỉ còn thiếu viền áo, áo len đột nhiên rơi vào hồ. Cố Hải bỗng nhiên nhảy xuống hồ, muốn đem chiếc áo len chưa đan xong vớt lên, kết quả chân chìm vào trong bùn, rất lạnh! Lạnh cắt da cắt thịt! Cố Hải muốn leo cũng không leo được, muốn kêu cũng kêu không ra tiếng.

Sau đó Bạch Lạc Nhân không biết từ đâu xuất hiện, ở một bên hướng tới Cố Hải hét: cậu nắm lấy tay tôi này, cậu nắm lấy tay tôi này...cứ chậm rì rì như vậy, kéo tới lên bờ.

Lúc tỉnh dậy, Kim Lộ Lộ đang gọi điện thoại.

Cố Hải phát hiện, tay cậu và Kim Lộ Lộ đang nắm lấy nhau.

“Ba, hôm nay con không về nhà, con việc cần làm, được rồi, thật sự có việc, tết Trung thu lần trước, ba không phải cũng ở bên ngoài đi công tác sao? Chấp nhận cho ba đi công tác, sao lại không chấp nhận cho con “đào ngũ” chứ? Không có mà...Con không có tới mấy chổ chơi đùa đó...”

Đợi Kim Lộ Lộ gọi điện thoại xong, Cố Hải đã xuống giường.

“Anh dậy rồi?” Kim Lộ Lộ cười nhìn sang phía Cố Hải, “Ba em mới gọi em về nhà, em không đồng ý.”

“Em về nhà đi, anh sẵn tiện đi thăm dì của anh.”

“Không được!” Kim Lộ Lộ lập tức đứng dậy kháng nghị, “Tụi mình đã nói là hôm nay cùng nhau đón lễ mà, anh lại muốn bỏ chạy sao?! Em nói cho anh biết, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đem hai chúng ta tách ra, em chỉ là muốn ở bên anh thôi.”

Buổi trưa hai người cùng nhau ăn cơm, buổi chiều đi xem phim.

Lúc hết phim, Cố Hải nói muốn đi nhà vệ sinh.

Đợi hơn mười phút, cũng không thấy Cố Hải đi ra. Kim Lộ Lộ có chút sốt ruột, thiếu chút nữa là xông vào nhà vệ sinh nam tìm người. Sau đó điện thoại vang lên, là một số điện thoại lạ.

“Lộ Lộ, em bắt xe về nhà đi! Anh phải về Bắc Kinh rồi.”

“Anh...anh đùa với em sao!” Kim Lộ Lộ ở trong rạp chiếu phim vắng vẻ phẫn nộ hét một tiếng, “Anh không phải người!”

“Anh phải về thăm mẹ anh, anh không muốn để bà ấy một mình.”

Kim Lộ Lộ giằng co mấy giây, cuối cùng bất lực rũ tay xuống.

...

Bạch Lạc Nhân gắp vào chén của bà nội Bạch một miếng thịt cuộn, “Bà nội, ăn miếng này đi ạ.”

Bà nội Bạch cắn một miếng, mấy cái răng còn lại cẩn thận, nghiêm túc nhai, nước tương theo kẽ răng đọng ở bên khóe miệng, Bạch Lạc Nhân lấy khăn tay ra lau miệng cho bà nội Bạch.

“@$%@%#@...đâu?”

Bà nội Bạch nói một tràng ô ô, Bạch Lạc Nhân sững sờ một chữ cũng nghe không hiểu.

“Mẹ, mẹ nuốt hết cơm trong miệng trước rồi hãy nói chuyện, vốn dĩ đã nói khó nghe rồi...” Bạch Hán Kỳ than phiền một câu.

Bà nội Bạch liếc Bạch Hán Kỳ một cái, nhai nhai đồ ăn trong miệng rồi nuốt xuống, sau đó vẻ mặt gấp gáp quay sang Bạch Hán Kỳ hỏi: “Tiểu Dương* đâu? Tiểu Dương đâu?” (Dương trong đại dương)

“Dê nhỏ*?” Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn, “Bà nội, nhà chúng ta bao nhiêu năm rồi không có nuôi dê mà?!” (chữ dương tiểu Bạch dùng là chữ dương trong con dê)

“Không phải...” Bà nội Bạch nóng nảy đến nỗi miệng nói cũng không lưu loát, “Là...là...nước...nước lũ...”

Bạch Hán Kỳ đưa một ly nước sang cho bà nội Bạch, “Mẹ, hay là mẹ muốn uống nước phải không?”

Bà nội Bạch lắc đầu, nóng nảy đến độ khóe mắt cũng đều nhăn lại.

“Là ai đó...Đại cái...Đại nước...”

Bạch Lạc Nhân nghe hiểu rồi, “Bà nội, bà nói Cố Hải phải không?”

“Đắc...Đắc...” Bà nội Bạch không ngừng gật đầu.

Đôi đũa của Bạch Lạc Nhân đâm đâm trong chén, trong lòng hừ lạnh một tiếng, không phải là ăn cơm ké sao? Không phải là một ngày không đến thôi sao? Sao lại đến mức ai cũng nhớ nhung cậu ta chứ?

Hơn tám giờ, ánh trăng đang tròn, Bạch Lạc Nhân xách một hộp bánh Trung thu, gõ lên cái vòng lớn trên cánh cửa cũ ở sân bên cạnh hai tiếng.

Ông lão thở phì phò đi ra mở cửa, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, trong mắt hiện lên nét cười.

“Ông cậu, con mang một ít bánh Trung thu tới cho ông cậu đây.”

Ông lão cao hứng không biết biểu đạt thế nào cho tốt, “Vẫn là Nhân tử của chúng ta biết thương người! Biết tới đây thăm ông cậu, mau mau mau, vào nhà ngồi một chút.”

“Cũng trễ như vầy rồi, con không ngồi được ạ, con còn phải mang trả xe cho bạn học ạ.”

“Trả xe nào?”

“Chính là chiếc xe đạp này ạ, ông cậu quên rồi sao? Bạn con lần trước từ trong sân nhà ông cậu đẩy ra mà.”

Ông lão nhìn chăm chú chiếc xe đạp này một lúc, đột nhiên nhớ ra, chỉ tay vào xe đạp lớn tiếng nói: “Chính là cái tên ngốc đó phải không?”

“...”

Bạch Lạc Nhân ngây ngẩn hồi lâu, giọng nói không biết là nói giỡn hay là căm tức nói ra.

“Vâng, chính là tên ngốc đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro