Chương 7: Tuyết Nữ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân viên công tác do dự.

Lâm Tinh Hà dứt khoát bỏ một liều thuốc mạnh, nước mắt cô rơi như mưa, nói: "... Chị nói cho tôi biết vợ anh ấy ở chỗ nào đi, tôi cam đoan chỉ nhìn ở xa xa thôi, tuyệt đối không quấy rầy, tôi nhìn một chút sẽ hết hi vọng. Anh ấy có vợ lại lừa gạt tôi độc thân, lừa gạt tình cảm của tôi, loại đàn ông rác rưởi như thế không đáng lãng phí tình cảm của tôi, tôi chỉ nhìn một chút, nhìn từ xa xa thôi, nhìn xong tôi sẽ hết hi vọng."

Cô khóc rất thảm thương.

Nhân viên công tác cũng là phụ nữ, phụ nữ dễ đồng cảm nhất, thấy Lâm Tinh Hà cũng chỉ là cô gái trẻ, lại bị lừa gạt tình cảm, không khỏi mềm lòng, cho Lâm Tinh Hà một địa chỉ, thấp giọng nói: "Chị Mộng là người đáng thương, cô nhìn ở xa là được, đừng quấy rầy chị ấy."

Lâm Tinh Hà có địa chỉ, lập tức rời trung tâm cứu viện.

Phía dưới núi tuyết chính là trấn nhỏ, không có nhà cao tầng chọc trời, nhà cửa đều tự xây, tầng lầu cũng không cao, phần lớn là hai tầng. Trên đường phố cũng rất quạnh quẽ, gần như không gặp được người nào, nhà nhà đều đóng chặt cửa, rèm cửa sổ cũng kéo rất dày.

Chỉ có rất ít cửa hàng mở cửa, xuyên qua rèm che dày, bên trong lờ mờ có thể thấy được có một hai bóng người, tất cả đều là nữ giới.

Cửa mỗi một nhà mỗi một hộ đều dán thần cửa.

Bình thường phần lớn thần cửa đều là Thần Đồ, Uất Luỹ, Trương Phi, Quan Vũ vân vân, dù không tốt cũng là giấy nền đỏ, mà thần cửa ở trấn nhỏ này lại đều là tờ giấy màu trắng, bên trên vẽ người phụ nữ mặc váy giao lĩnh màu đỏ, tóc đen rủ xuống đến bên chân, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay nhưng không có ngũ quan.

Nhà nhà như thế.

Vào hai giờ náo nhiệt nhất buổi chiều, Lâm Tinh Hà nổi da gà khắp người.

Rất nhanh cô tìm được nhà của chị Mộng, giống mọi nhà ở trấn nhỏ, đều đóng chặt cửa.

Cô thử gõ cửa một cái.

Trong nhà không có ai để ý cửa.

Lâm Tinh Hà hơi trầm ngâm.

... Chắc chắn trong nhà có người, nếu không nhân viên công tác trung tâm cứu viện sẽ không trực tiếp nói địa chỉ cho cô, mà nói chị Mộng không có nhà.

Lâm Tinh Hà lại gõ cửa lần nữa: "Có người không? Có người không? Có người không? Tôi tới trả tiền."

Lời còn chưa dứt, trong nhà cốt cuộc có động tĩnh, cửa sổ bên phải cửa bị đẩy ra một nửa, một cái đầu nhô ra, cảnh giác nhìn cô: "Cô là ai? Trả tiền gì?"

Là người phụ nữ khoảng ba bốn mươi tuổi, thoạt nhìn chắc là chị Mộng.

Lâm Tinh Hà nói: "Chắc hẳn chị chính là chị Mộng nhỉ, mấy năm trước chồng chị cho em mượn ít tiền, lúc ấy tình trạng kinh tế em không tốt, mãi không trả được. Năm nay điều kiện kinh tế tốt một chút, tiền cũng tích lũy đủ..." Cô vỗ vỗ ba lô của mình, "Nợ tiền người ta, tâm lý cứ khó chịu, ban đầu  nghĩ trực tiếp trả, nhưng không liên lạc không được anh ấy, nhớ tới lúc trước anh ấy từng nhắc địa chỉ với em nên tìm tới. Chị yên tâm, em tính cả tiền lãi mấy năm này."

Cô nói, hắt hơi một cái.

"... Bên ngoài lạnh thế nhỉ, có thể để em vào uống chén trà nóng không? Trả tiền uống trà xong em sẽ đi, tuyệt đối không quấy rầy."

May mắn Lâm Tinh Hà có khuôn mặt ngoan ngoãn vô hại, nói chuyện lại rất chân thành, chị Mộng nhìn cô vài lần rồi cho cô vào.

Lâm Tinh Hà đi vào lập tức im lặng dò xét bốn phía.

Quả nhiên, ảo cảnh Tiểu Tuyết Cơ chế tạo lấy từ cảnh thực, chính là trong nhà người chết. Nơi anh ta treo cổ trùng hợp là đầu hành lang phía trước.

Bên dưới thi thể nam là một vũng máu, cũng không có tấm thảm hiện tại.

Trông tấm thảm rất mới, không giống sử dụng đã lâu.

Trên mặt tường cũng sạch sẽ tinh tươm, không hề có vết máu, còn có mùi sơn rất nhạt.

Lâm Tinh Hà dò xét xong, hỏi chị Mộng: "Nhà chị mới trang trí à? Mùi sơn hơi nặng."

"Đồ dùng lâu khó tránh khỏi cũ kỹ, thời gian trước mới sơn lại tường một lần." Chị Mộng bưng một cốc nước nóng đến, ngồi xuống ghế sofa. Sắc mặt chị tiều tụy, lúc này không che nổi quầng thâm, sau khi ngồi xuống, ngón tay luôn siết thật chặt góc áo, thoạt nhìn rất bất an.

Lâm Tinh Hà hỏi: "Chồng chị có ở nhà không? Em muốn tự mình trả và nói tiếng cám ơn anh ấy."

"Không có nhà, anh ấy ra khỏi nhà rồi, cô nợ chồng tôi bao nhiêu tiền?"

Lâm Tinh Hà nói: "Mấy năm trước anh ấy cho em mượn năm nghìn tệ, hiện tại em trả cả gốc lẫn lãi cho anh chị sáu nghìn..." Cô kéo ba lô ra, làm tư thế lấy tiền, đang định móc ra, mũi nhíu một cái, nói: "Chị Mộng, hình như em ngửi thấy mùi máu tươi, có vẻ từ cái thảm bên kia..."

Sắc mặt chị Mộng khẩn trương, nói: "Không có, tôi vừa quét nhà mà."

Lâm Tinh Hà nói: "A, có lẽ là lỗ mũi của em có vấn đề. Đúng rồi, thần cửa ở trấn nhỏ các chị dán ai thế? Là Tuyết Nữ sao? Em nghe nói trên trấn nhỏ các chị có truyền thuyết Tuyết Nữ... Mấy năm trước em cũng nghe anh nhà nhắc đến, nói Tuyết Nữ..."

Chị Mộng luôn bất an bỗng nhiên đứng lên, giọng nói cũng biến thành bén nhọn: "Không có Tuyết Nữ, người bên ngoài các người đừng nghe gió là gió, nghe mưa là mưa, tôi không cần tiền, cô mau chóng rời đi đi."

Lâm Tinh Hà lấy được tin tức, cũng không nán lại thêm, thuận theo rời nhà chị Mộng.

Lâm Tinh Hà đi chuyến này thu hoạch không ít, chứng minh một chuyện.

Ảo cảnh Tiểu Tuyết Cơ chế tạo có thật.

Mà trong ảo cảnh Tiểu Tuyết Cơ chế tạo, chồng chị Mộng đã chết.

Nhưng bất luận là nhân viên công tác trong trung tâm cứu viện hay chị Mộng, đều không nhắc đến chuyện tử vong, ngược lạ che giấu sự thật này.

... Tại sao vậy?

Lúc Lâm Tinh Hà đi về trung tâm cứu viện, sắc trời đã gần tối.

Thời gian bắt đầu lên đèn, toàn bộ trấn nhỏ ngược lại càng quạnh quẽ hoang vu, nhà nhà không bật đèn, chỉ có đèn đường lần lượt sáng lên chiếu sáng toàn bộ trấn nhỏ.

Mà dưới đèn đường vàng mờ ảo, thần cửa người phụ nữ váy đỏ ở mỗi nhà càng khiếp người.

Rõ ràng không có ngũ quan, thế nhưng mỗi một người phụ nữ váy đỏ đều giống như có mắt, luôn theo sát cô, như có gai ở sau lưng.

Lúc Lâm Tinh Hà trở lại trung tâm cứu viện, cuối cùng gặp được bốn thí sinh còn lại.

Bọn họ bị đông cứng không có chút huyết sắc nào, toàn thân run rẩy, núp cạnh máy sưởi uống nước ấm, mấy người trông rã rời lại tiều tụy, khuôn mặt cô gái trong góc hẻo lánh còn bị trầy da.

Đám Sài Vĩnh nhìn thấy Lâm Tinh Hà cũng rất ngạc nhiên, nhất là nhìn thấy Lâm Tinh Hà đầy sức sống, lưng đeo ba lô, mặc áo lông mỏng, tinh thần cực kỳ phấn chấn như vừa ăn cơm, vẻ mặt bốn thí sinh cực kỳ đặc sắc.

"Cô không đi từ trên núi tuyết xuống?"

Người nói câu này là Sài Vĩnh.

Anh ta mang theo ba người vướng víu xuống núi, một đường mò mẫm lăn lộn, nhiều lần suýt đạp hụt mất mạng, có thể an toàn xuống núi đồng thời tìm được trung tâm cứu viện, ngay lúc anh ta đắc ý dào dạt thì gặp Lâm Tinh Hà bình yên vô sự, tâm trạng vi diệu khỏi bàn.

Hết lần này tới lần khác Lâm Tinh Hà còn nói: "Xuống chứ, tôi gặp người đội cứu viện, ngồi trực thăng xuống. Đúng rồi, chỗ này còn cung cấp cơm hộp miễn phí nữa, ngay nhà bếp bên kia kìa."

Vừa so sánh, nội tâm đắc ý của Sài Vĩnh nháy mắt biến mất.

Nhân viên trung tâm cứu viện đến, hỏi Lâm Tinh Hà: "Đây là đám bạn mất tích của cô hả?"

Lâm Tinh Hà nói: "Dạ, đúng vậy."

Nhân viên công tác nói: "Có thể đi từ trên tuyết sơn xuống không dễ dàng, chỗ chúng tôi còn dư phòng, vừa vặn có thể để các người nghỉ ngơi một đêm. Hiện tại là mùa ế hàng ở trấn nhỏ chúng tôi, khách sạn đều không mở cửa, trên cơ bản đều không nhận người, ngày mai nếu các người không tìm được khách sạn nghỉ chân, cũng có thể tiếp tục ở lại chỗ chúng tôi, " dừng lại, cô ấy bỗng nhiên mỉm cười: "Có lẽ lần này cũng sẽ không có những người khác tới đâu, để trống cũng phí."

Sau đó nhân viên công tác đưa chìa khóa cho bọn họ.

Mỗi người một phòng.

Nhân viên công tác rời đi, Sài Vĩnh đánh giá Lâm Tinh Hà.

Bề ngoài của Lâm Tinh Hà rất dễ lừa người khác, nhìn như cô gái ngốc nghếch không rành thế sự. Sài Vĩnh lập tức phân chia Lâm Tinh Hà và Đường Tâm thành cùng một loại người, tự nhiên muốn khống chế quyền nói chuyện, nói: "Trường thi tân sinh không có cơ chế đào thải, chúng ta không phải kẻ địch, chúng ta là quan hệ hợp tác cùng có lợi. Đề kiểm tra là giết chết Tuyết Nữ, chỉ có năm người chúng ta đồng tâm hiệp lực, nghe tôi chỉ huy mới có khả năng sống tiếp. Trước kia tôi là người thích dã ngoại, tham gia rất nhiều cuộc thi sinh tồn ngoài trời, còn tay không giết một con hổ, tôi nói tôi giữ vai trò vũ lực trên trường thi này, có ai nghi có vấn không ?"

"Không có không có, chúng em đều nghe anh Sài."

"Đúng vậy, anh Sài giữ vai trò vũ lực trường thi chúng ta!"

Phương Tử Duyệt và Lý Thành Ngôn phụ họa.

Đường Tâm không lên tiếng, mãi đến khi Phương Tử Duyệt trừng cô ấy, cô ấy mới nhỏ giọng nói: "... Đúng vậy."

Sài Vĩnh thỏa mãn nói: "Chỉ cần cô nghe tôi, tôi cam đoan cô có thể sống sót. Trên trường thi này, không phải may mắn là có thể sống sót. Dã thú tôi giết còn nhiều hơn cô từng ăn. Cô gái, nghe tôi, chuẩn không sai đâu."

Lâm Tinh Hà chậm rãi nói: "Mặc dù trường thi không có cơ chế đào thải, nhưng biểu hiện xuất sắc có thể thêm điểm, nói như vậy, chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh, tôi xin nhận ý tốt của anh."

Lâm Tinh Hà vẫy tay với bọn họ.

"Tạm biệt, tôi đi về nghỉ trước."

Sài Vĩnh cười khẩy một tiếng: "Không biết tốt xấu, thật sự cho rằng có thể xem may mắn như cơm ăn, thật sự coi mình có bao nhiêu năng lực."

Phương Tử Duyệt phụ họa: "Anh Sài đừng chấp nhặt với cô ta, đợi cô ta gặp Tuyết Nữ sẽ xin anh Sài giúp đỡ thôi, đến lúc đó chúng ta đòi cô ta một số điểm tích lũy lớn, không phải cô ta còn có một cây chổi ma pháp sao? Chúng ta lấy luôn."

Ánh mắt Đường Tâm lấp lóe, dõi theo bóng lưng Lâm Tinh Hà.

Sài Vĩnh phát hiện, mắng Đường Tâm một trận: "Nhìn cái rắm, không có tôi cô có thể an toàn xuống núi không? Gái điếm vong ân phụ nghĩa. Cô đi theo cô ta đi, tôi xem cô có thể sống qua đêm nay không."

Đường Tâm sợ hãi rụt rè nói: "Xin... xin lỗi."

Sài Vĩnh lại mắng mỏ.

Phương Tử Duyệt và Lý Thành Ngôn khuyên can một hồi, Sài Vĩnh mới coi như thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro