Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu đủ cơm no.

Có vẻ như báo tuyết nhỏ thực sự thích ăn sukiyaki, một người một báo thế nhưng ăn một nồi lớn. Lúc này, Cố Dữ Miên không khỏi nghĩ đến quả trứng kia, khi nào thì nở? Có đói hay không?

Bất quá, cho dù nở, cũng không thể ăn sukiyaki, nhất định phải uống sữa. Cố Dữ Miên lắc đầu, đem ý nghĩ kỳ quái ném ra sau lưng.

Báo tuyết nhỏ liếc mắt liền nhìn cậu mất tập trung, không hài lòng duỗi ra đệm thịt nhỏ ấn lên mặt Cố Dữ Miên, Cố Dữ Miên liền ôm nó hôn một cái.

"Đúng rồi." Cố Dữ Miên rốt cục nhớ tới: "Tôi chuẩn bị tráng miệng ngọt sau bữa ăn."

【 Meow: Còn có món tráng miệng? Ngạc nhiên thật! 】

【 Vivian: Ở cùng Miên Miên thật sự rất sung sướng, cái gì cũng lo, mỗi bữa ăn sắp xếp theo thứ tự, bữa tối, đồ uống, món tráng miệng... 】

Món tráng miệng ở trong tủ lạnh, Cố Dữ Miên đi xuống phòng khách lầu hai lấy, khi đi qua quả trứng lớn màu trắng, bước chân dừng lại một chút, nhịn không được ngồi xổm xuống sờ sờ.

"Nào bé con, mau lớn lên đi." Cậu đối với quả trứng trắng luôn có một cảm giác gần gũi không thể giải thích được, rất kỳ quái, "Sinh ra sẽ mang em. . . . . .Được, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon và tìm bố mẹ. "

Cậu lần đầu tiên nhìn thấy báo tuyết nhỏ, cũng có loại thân mật này, nhưng là hai người có chút khác biệt, cho nên cậu không thể nói chi tiết.

Cùng nó nói chuyện một hồi, Cố Dữ Miên đột nhiên cảm thấy một chút ngớ ngẩn. Đây là đang làm gì vậy? Giáo dục trước khi sinh?

"Vậy thì anh đi lên trước, ngoan ngoãn nhé." Cậu buồn cười mà tạm biệt quả trứng.

Cố Dữ Miên không có chú ý tới chính là, ánh đèn mờ mịt yên tĩnh bao trùm toàn bộ phòng ngủ, gió thổi tung rèm cửa màu trắng, khi cậu quay người lại, quả trứng lớn màu trắng rung lắc lớn hơn.

"Đoàn Đoàn, để em đợi lâu rồi."

Trở lại hoa viên, báo tuyết nhỏ khẽ gật đầu với cậu. Cố Dữ Miên gãi cằm nó, đem nhóc con ôm vào trong ngực.

Cố Dữ Miên đem đĩa nhỏ đặt xuống, dưới ánh đèn, có thể nhìn thấy trên đĩa sứ có hai miếng phô mai trong suốt màu trắng sữa, bên trên rắc một lớp bột trà, còn có một quả việt quất nhỏ, trông như một tác phẩm nghệ thuật.

"Đây là thạch đậu hủ lụa vị phô mai đông lạnh" Cố Dữ Miên giải thích: "Đậu hủ lụa mềm hơn đậu hủ thông thường một chút, nó ăn rất hợp với pho mát."

Các sản phẩm từ đậu nành và phô mai về cơ bản là vô hại đối với mèo, đồng thời cũng là một trong số ít món tráng miệng mà chúng có thể ăn được.

Hầu hết người xem đều đã từng ăn đậu hủ, chiên, luộc hoặc chiên giòn, rất nhiều người chưa bao giờ nghĩ rằng đậu hủ có thể dùng làm món tráng miệng, chẳng phải sẽ không hợp sao?

Cố Dữ Miên cầm muỗng có hình khối lập phương, báo tuyết nhỏ lười biếng cuộn tròn trong ngực Cố Dữ Miên, từ trên tay Cố Dữ Miên cắn một miếng.

Sau vài giây, nó khẽ nheo mắt lại.

Phô mai mềm mại lướt trên đầu lưỡi, hương thơm béo ngậy của sữa lan tỏa ngay lập tức, vị thanh thanh nhẹ nhàng của đậu phụ lụa đông lạnh làm trung hòa vị béo ngậy của phô mai. Nó như tan chảy trong miệng, hương vị chảy từ đầu lưỡi đến cổ họng, miệng và răng tràn ngập vị sữa.

Kết thúc là hương vị chanh rất nhẹ có thể nếm được, hòa quyện với vị sữa của phô mai, giống như những người ghét chanh cũng sẽ không cảm thấy quá ghét.

【 Christina: Ngon quá, hóa ra đậu hủ như thế này vẫn có thể ăn được, ahhhhhh, tuyệt!! 】

【 Hữu Vân Đoá: Hương vị rất đặc biệt, phô mai mềm mịn, đậu hủ mềm dẻo, thêm một chút nước cốt chanh át bớt vị tanh của tàu hủ, mỏ phòng có tâm. 】

【 Meo: Thực sự rất ngon, mỗi món ăn Miên Miên nấu tôi đều thích! Chắc kiếp trước tôi cũng từng là một món ăn đi? 】

【 Phất Phát: Thật sự rất ngon! Đúng rồi, Miên Miên, lát nữa cậu có định hát không? Chờ mong cậu hát! 】

Món tráng miệng này rất tuyệt vời, tất cả các loại hiệu ứng đặc biệt của quà tặng đều bùng nổ cùng lúc.

Từ khi bắt đầu phát sóng, sự nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp của Cố Dữ Miên chỉ tăng lên, nó đã mở ra một đỉnh cao mới khi ăn sukiyaki.

Tại thời điểm này, lượng người xem vẫn đang tăng lên, giống như cùng kỳ ngày hôm qua, nó đã thành công leo lên top ba của danh sách hot trong ngày.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, ánh trăng chiếu xuống mặt đất, xa xa truyền đến tiếng sóng trầm thấp êm tai.

"Ừm, ca hát, ngày hôm qua tôi đã hứa với Đoàn Đoàn cùng mọi người." Cố Dữ Miên dụi đầu vào sau gáy của báo tuyết nhỏ, ôn nhu nói: "Em muốn nghe cái gì?"

Báo tuyết nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc rối rắm, suýt nữa khiến Cố Dữ Miên bật cười. Cậu vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm báo tuyết nhỏ, gáy cùng lưng, nhỏ giọng nói:

"Cái gì cũng được, em từ từ suy nghĩ, chỉ cần Đoàn Đoàn nhà ta vui vẻ là được."

Báo tuyết nhỏ bất giác nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay Cố Dữ Miên, nhắm mắt lại.

Nó thực sự khó lựa chọn.

—— Nó muốn nghe và muốn quá nhiều.

"Khó quyết định sao? Vậy để anh hát cho em nghe một bài đồng dao, được không?" Cố Dữ Miên nhẹ giọng nói: "Hy vọng Đoàn Đoàn nhà ta đêm nay có thể mơ đẹp."

Cậu hôn vành tai báo tuyết nhỏ:

"Không sao đâu, chỉ cần em thích, anh có thể hát cho em nghe mỗi ngày một bài. Ca hát thật lâu về sau, từ Đoàn Đoàn nhỏ thành Đoàn Đoàn lớn, trở nên cao lớn cường tráng, ôm không được..."

Báo tuyết nhỏ nhìn cậu với đôi mắt xanh xám hơi tối hơn, phản chiếu ánh trăng và bầu trời.

Con người của nó nói rằng muốn lớn lên cùng với nó.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là như vậy, nó vẫn như vậy cho đến tận bây giờ.

Theo lời của Cố Dữ Miên, hầu hết mọi người đều có thể có những suy nghĩ cụ thể trong não. Cố Dữ Miên là một người dễ dàng kết nối với tương lai, đi theo bên người, cuộc sống có trật tự, liếc mắt một cái nhìn đến thật lâu về sau.

Xuân, thu, đông, hạ, củi gạo dầu và muối

Nhưng vẫn mong chờ, mong đợi được cùng cậu đếm năm tháng bên nhau.

【 Meow: Tôi không muốn nghĩ về bất cứ điều gì nữa...... 】

【 Trong Nhà Có Quặng: Tôi thực sự thích cảm giác Miên Miên ôm báo tuyết nhỏ và thì thầm vào tai, như thể tôi cũng được cậu ấy khen ngợi được ôm trong lòng bàn tay hu hu hu 】

【 Lộc Lộc Có Thể: Bị đau hốc mắt không thể giải thích được, tôi bị sao vậy QAQ, tôi cũng muốn cùng Miên Miên đi dạo từ năm này qua năm khác. 】

Lượng người xem vẫn đang tăng, gần ba trăm ngàn, nhưng làn đạn lại giảm xuống.

Tất cả người xem đều im lặng, đắm chìm trong bầu không khí có một không hai này.

Sự hài lòng và thoải mái sau một bữa ăn no khiến người ta buồn ngủ, tiếng người xung quanh vô cùng dịu dàng, bức tranh phác họa quá đỗi khao khát. Đồng thời, bàn tay ấn nhẹ từ da và khớp làm giảm mọi khó chịu và đau đớn, và tấm vải tỏa ra ngọn lửa ấm áp trấn an.

Dải ngân hà lay động không ngừng, làn gió buổi tối nhẹ nhàng.

Muốn cùng nhau đi qua năm tháng, muốn thời gian dừng lại ở giây phút này mãi mãi, sống đêm xuân này không biết bao nhiêu lần, bên người thanh niên chỉ ở lại như thế này với những người xung quanh và không làm gì cả, không bao giờ là đủ.

Mà điều hấp dẫn hơn vẫn còn ở sau.

——Khi vạn vật yên tĩnh trong đêm xuân, có tiếng hát trong trẻo ngọt ngào.

"......"

Ba trăm ngàn người đồng thời trợn mắt ngoác mồm.

Báo tuyết nhỏ nép vào trong ngực Cố Dữ Miên, cái đuôi dài quấn quanh cổ tay, mở to đôi mắt xanh xám nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu.

Là nhạc A cappella*. Thanh âm Cố Dữ Miên lúc đầu bởi vì căng thẳng có chút ngưng trệ, sau đó dần dần trở nên uyển chuyển tự nhiên.

( A cappella: A cappella hay hát chay là phong cách hát không cần có nhạc đệm. A cappella thường được áp dụng trong hoạt động âm nhạc tôn giáo, nhất là ở phương Tây. )

Như tiếng suối trong veo sủi bọt, như ngọn gió thông đưa lá trong rừng, bài hát quấn lấy vô vàn âm thanh và màu sắc, tuôn chảy khắp mọi nẻo đường, khiến người ta liên tưởng đến một cơn mưa, một bầu trời xanh trên bầu trời, ve sầu hót đêm hè, chúc ngủ ngon.

Rõ ràng không có bất kỳ kỹ năng nào, nhưng Cố Dữ Miên khi hát lại có một sức hấp dẫn khó giải thích được. Làm người khác hòa mình vào nhịp điệu của cậu, cộng hưởng từng cảm xúc trong tiếng hát, lan tỏa từ màng nhĩ đến tận trái tim, cộng hưởng và cùng nhau rung động. Hôm qua chỉ nghe một đoạn ngắn thôi đã đủ kinh ngạc, huống hồ là cả bài hát vào lúc này.

Yên tĩnh hơn mười giây sau, làn đạn hoàn toàn nổ tung!

【 Vĩnh Viễn Ăn Không Mập: A a a a a a tui đã chết a a a a a a quá dễ nghe!!!! 】

【 Òm Ọp Òm Ọp: Đây là bài hát gì?! Lỗ tai tôi sắp rớt, cứu mạng hu hu hu! 】

【 Phất Phát: Tôi thực sự cản thấy Cố Dữ Miên là phần thưởng của chúa, cậu ấy có thể ra mắt!! Thực sự ORZ, hãy ra mắt sớm tôi sẽ tính toán vấn đề về album và tiền! 】

【 Hữu Vân Đoá: Thật khó để diễn tả cảm giác lúc này bằng lời. Dù thế nào đi nữa, tôi thực sự muốn cảm ơn chủ phòng đã mang đến đêm nay, mỗi phút đều rất đáng nhớ. Hoa hồng nở vào tháng 9, và pháo hoa là dành cho cậu! 】

【 Meow: Tất cả pháo hoa đều được tặng cho Miên Miên!! Bài hát nghe rất hay và đặc biệt, khiến cả trái tim mềm mại, cảm xúc không thể giải thích được! 】

Suốt từ tối đến giờ, độ hot phát sóng trực tiếp của Cố Dữ Miên tăng lên rất đều đặn.

Cho đến thời điểm này, bầu không khí được chờ đợi từ lâu đã hoàn toàn được đốt cháy bởi bài hát này!

Có lẽ nó không chỉ là một bài hát đơn thuần mà còn là bầu không khí và cảm xúc.

Đêm nay, từ nồi sukiyaki thơm ngon, rượu việt quất êm dịu, hương sữa béo ngậy của đậu hủ thạch phô mai phảng phất trong mũi, đến nhịp tim nhẹ nhàng đập bên tai, những lời thủ thỉ kiên nhẫn, nhẹ nhàng của cậu thanh niên, trong long màn đêm tĩnh mịch, từng chút một đẩy cảm xúc đến mức thỏa mãn trọn vẹn nhất.

Những năm tháng ổn định, tương lai đáng mong đợi. Mười người streamer mới tối nay đều được chỉ định các vị trí giới thiệu độc quyền, nhưng không ai trong số họ giống như Cố Dữ Miên.

Cho dù đó là người xem vốn có ác ý với con người, nghi ngờ về cách thức phát sóng trực tiếp của con người, hay chỉ đơn giản là bị thu hút bởi tiêu đề trang bìa và nội dung xem trước, tất cả họ, không có ngoại lệ, trong vòng một phút đều bị thu hút mà ở lại.

Số lượng người xem của Cố Dữ Miên chưa bao giờ giảm trên quy mô lớn, bởi vì hầu hết những người nhấp vào đều không muốn rời đi.

Tại thời điểm này, số lượng người xem đang tăng lên với tốc độ đáng kinh ngạc và vô số quà tặng đang đổ về, vượt qua vị trí thứ hai về mức độ phổ biến trong ngày và tiến sát vị trí đầu tiên ——

Đinh!

Lúc chín giờ buổi tối, âm thanh thông báo tin nhắn đã đến.

Phòng phát sóng trực tiếp của Cố Dữ Miên có hơn năm trăm ngàn người xem trực tuyến và cậu là một nhà vô địch xứng đáng của cuộc thi tân binh.

Xếp hạng phổ biến trong ngày, số một.

Tầng hai phòng ngủ.

Tiếng hát theo trong gió, bị chặn và lọc hết lớp này đến lớp khác của lớp rào chắn, và cuối cùng chỉ có một chút giai điệu và những đoạn rời rạc lọt vào tai.

Nhưng thế là đủ.

Quả trứng to màu trắng lúc đầu hơi lắc lư, sau đó lắc lư mạnh hơn, dần dần có tiếng lạch cạch phát ra từ bên trong.

Trên bề mặt vỏ trứng trắng tinh xuất hiện một vết nứt.

Vết nứt đó dần dần mở rộng, và sau đó, một vết nứt giống như mạng nhện nhanh chóng lan ra xung quanh!

—Rắc.

Trong một căn phòng tối om, trong một cái ổ mềm, phần trên của quả trứng lớn màu trắng đã hoàn toàn tan rã, một con non ngồi trơ trơ trong một nửa vỏ trứng, trên đầu đội một mảnh vỡ nhỏ của vỏ trứng, giống như một quý ông nhỏ đang mặc một chiếc áo choàng, nón mũ tròn.

Nó trông chừng hai tháng tuổi, bộ lông mềm mượt, đen trắng bao phủ khắp người, hai cái tai tròn xoe, một đôi mắt tròn ướt trong veo sáng ngời. Nó đầu tiên là ngơ ngác ngây thơ nhìn chung quanh, lộ ra móng vuốt mềm mại non nớt mà ấn vào vỏ trứng.

Quay trở lại giai đoạn con non, tất cả trí nhớ và kiến ​​thức cũng trống rỗng.

Nhưng trong phòng ngủ này hơi thở lại cho nó một loại cảm giác quen thuộc cùng an tâm, mặc dù biết mình ở trong hoàn cảnh xa lạ, nhưng cũng không có cảm giác sợ hãi.

Con non cắn vỏ trứng nơi nó đang ngồi, sau khi xác nhận rằng nó không thể tự trèo ra ngoài, nó chỉ ngồi và cuộn tròn trong nửa vỏ trứng, như thể nó đang ngồi trong một chiếc thuyền nhỏ.

Bởi vì Cố Dữ Miên nuôi báo tuyết nhỏ, cho nên tất cả trang thiết bị trong nhà đều rất thân thiện với động vật nhỏ cỡ này, sàn trải thảm mềm mại, không có góc bàn sắc nhọn, trong phòng luôn được duy trì ở mức nhiệt đôn thoải mái nhất.

Gấu trúc con lăn từ ghế sô pha xuống tấm thảm mềm mại. Nó rất mới lạ về mọi thứ, thích thú nhìn trái nhìn phải, rồi từ từ lăn ra bên ngoài, sau đó ——

Xuyên qua cánh cửa khép hờ, nó nghe thấy một âm thanh rõ ràng và trong trẻo, làm gấu trúc không thể giải thích được đến gần giọng nói thanh niên quen thuộc.

"Đoàn Đoàn, tối nay ngủ sớm đi, hai ngày nữa chúng ta phải thu dọn đồ đạc đi tới tinh cầu Thủ Đô ——"

"A......"

"Đây là con nhà ai?"

Cố Dữ Miên giật mình, cúi người, nhìn nhóc con hai tay ôm lấy vỏ trứng trong ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro