Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ lại là gấu trúc con. Gấu con nhìn Cố Dữ Miên, đôi mắt tròn xoe cực kỳ sáng ngời. Sau khi bị Cố Dữ Miên ôm về sau, cái đầu nhỏ của nó thậm chí còn tự giác vùi vào trong ngực cậu, tựa hồ rất thích cậu.

Cố Dữ Miên trong lòng mềm nhũn, cẩn thận giúp nó lấy vỏ trứng xuống, gấu con lông xù nằm ở trong ngực cậu ngáy ngủ.

Báo tuyết nhỏ: "......"

Báo tuyết nhỏ ngồi ngay ngắn trên vai Cố Dữ Miên sắc mặt có chút đen lại.

Đầu tròn, béo, nhìn có vẻ ngốc. Cái con vật ngu ngốc này có cái gì đáng để Cố Dữ Miên quan tâm?

Nó đầu tiên nhảy khỏi vai Cố Dữ Miên, đi tới đi lui trên bàn trước mặt Cố Dữ Miên, duỗi thân hình uyển chuyển tao nhã, cố gắng thu hút sự chú ý.

Lúc này Cố Dữ Miên không hề để ý, dùng khăn mềm giúp gấu trúc lau người lông của nó chảy ra một ít chất nhầy.

Báo tuyết nhỏ kìm nén lửa giận, hạ mình vươn móng vuốt ấn vào lòng bàn tay của con người, điều này cũng có nghĩa là Cố Dữ Miên may mắn được quyền hôn miếng đệm của nó.

Cố Dữ Miên không hôn một cái, rất nhanh lực chú ý của cậu lại bị con gấu trúc trong ngực hấp dẫn đi mất.

Báo tuyết nhỏ: "............"

Chịu không nổi nữa.

Nó chen vào trong ngực Cố Dữ Miên, duỗi ra móng vuốt, dùng sức đẩy con thú kia, muốn đẩy ra.

Gấu trúc con ngơ ngác nhìn báo tuyết nhỏ, sau đó chen qua một bên nhường chỗ cho nó, hai chân trước còn gắt gao nắm chặt tay trái Cố Dữ Miên.

Báo tuyết nhỏ nheo mắt lại, lộ ra móng vuốt sắc bén, sắp xảy ra bắt nạt học đường.

May mắn thay, ý định đó nhanh chóng bị Cố Dữ Miên bóp chết.

"Đoàn Đoàn, em không thể bắt nạt nhóc ấy" Cố Dữ Miên ôm không được hai nhóc con mới lớn, đành phải ngồi dưới đất, xoa xoa đầu báo tuyết nhỏ: "Em là anh trai đúng không?"

Cố Dữ Miên giờ phút này không nói nên lời, đã nắm vững kỹ năng của giáo viên mẫu giáo, hai bên ba phải. Cậu cầm chân gấu trúc con, vẫy tay với báo tuyết nhỏ: "Bé con, đây là anh Đoàn Đoàn, chào anh một cái đi, chờ đến khi tìm được cha mẹ, nhất định phải hòa thuận với anh."

Mới nãy kiểm tra Cố Dữ Miên đã xác định được giới tính.

Gấu trúc con rất có năng lực hiểu biết, sau khi Cố Dữ Miên buông tay ra sau, thân thiện chậm rãi quơ quơ móng vuốt của mình với báo tuyết nhỏ. Cố Dữ Miên không nhịn được cười sờ đầu.

"Đoàn Đoàn cũng nên hòa thuận cùng em trai đi." Cố Dữ Miên xoa móng chân báo tuyết nhỏ: "Được chứ?"

Báo tuyết nhỏ nghe tin tìm được cha mẹ, tâm tình cũng bình tĩnh rất nhiều. Nó ném cho gấu trúc con một cái nhìn từ trên cao.

Cha mẹ nó đã chết từ lâu, con người này là của nó, muốn ở bên nó cả đời, tên ngốc này có làm được không?

Nó bình tĩnh lại một chút, chậm rãi vẫy tay với gấu trúc con. Móng vuốt sắc nhọn dị thường không hề thu lại, cộng với đôi mắt xanh xám u ám lạnh lùng, giống như khiêu khích và đe dọa hơn là chào hỏi.

Gấu trúc con: "..."

Nhịn không được hướng vào trong ngực Cố Dữ Miên càng thêm run rẩy.

Một giờ sau.

Cũng may Tinh Vương một ngày mở cửa 24 giờ, Cố Dữ Miện mua mấy thành phần sữa bột, dựa theo tỷ lệ pha trộn của đời trước, cho gấu trúc con ăn.

Làm xong tất cả những việc này cũng hơn mười một giờ, hiện tại đã quá muộn, gấu trúc con và báo tuyết nhỏ đều cần nghỉ ngơi.

Tại sao gấu trúc con lại chui ra từ trong trứng? Cha mẹ của nó ở đâu?

Cố Dữ Miên tới nơi này rất ít ra ngoài, cũng rất ít xem Weibo, áp phích quảng cáo Nhị Thập Tứ Nồi được dán khắp toàn bộ tinh cầu, cậu một lần cũng không nhìn thấy, trước đây cậu cũng đã tìm kiếm gấu trúc trên Tinh Võng, nhưng vào thời điểm đó, lại hiện lên 'chúng không tồn tại' hoặc 'bạn không có quyền truy cập', cậu nghĩ rằng gấu trúc đã tuyệt chủng.

Hóa ra không phải vậy.

Bây giờ nghĩ lại, chắc là trình độ nhân quyền quá thấp, nhiều thông tin không truy vấn được, tự động bị chặn. Mặc dù con người hiện nay trên danh nghĩa là những công dân bình đẳng như mọi sinh vật, nhưng trên thực tế, ở nhiều nơi, họ đã bị đối xử bất công một cách lặng lẽ.

Lần đầu tiên nhìn thấy gấu trúc con, cậu cũng đã nghĩ đến khả năng nó có thể thuộc về Đại Nồi và những gấu trúc khác... nhưng hy vọng quá mong manh nên cậu quyết định tạm thời không nuôi hy vọng, kẻo bị thất vọng gấp đôi trong tương lai.

Cố Dữ Miên hiện tại cũng mê mang các loại tình huống, quyết định trước đem bọn nhỏ đi ngủ, ngày mai lại nói chuyện.

Gấu trúc con cực kỳ bám người, từ khi nó nở ra đã không muốn rời khỏi Cố Dữ Miên một giây, Cố Dữ Miên chỉ có thể ngủ cùng nó.

Bây giờ báo tuyết nhỏ không vui nữa.

Nó đã từng làm bộ làm tịch tách ra ngủ riêng vói Cố Dữ Miên, sau đó nửa đêm lặng lẽ leo lên giường, nhưng bây giờ nó lại tức giận trực tiếp chen vào giữa Cố Dữ Miên và gấu trúc con, sức lực của gấu trúc con không đủ lớn, tủi thân mà khóc.

Cố Dữ Miên sắp ngủ, nhưng là trong lúc mê mang, vẫn là ôm lấy hai nhóc con, lẩm bẩm nói: "Đừng bắt nạt bé con, đi ngủ đi, ngày mai tỉnh lại. . . "

Nói xong, liền ngủ thiếp đi.

Hương sữa ấm áp vẫn còn phảng phất trong không khí, màn đêm dịu dàng, hai đứa bé lông bông được ôm vào trong ngực, đây đã là khoảnh khắc thư thái và hạnh phúc nhất mà Cố Dữ Miên có thể nghĩ tới.

Căn phòng im lặng.

Gấu trúc con còn chưa cai sữa, cái gì trên đời cũng mờ mịt, người duy nhất nó quen thuộc là Cố Dữ Miên. Nó không nhịn được lần nữa nhào vào trong ngực Cố Dữ Miên, trong cổ họng phát ra tiếng 'a' mỏng manh.

Giây tiếp theo.

Một đôi bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng nắm lấy gáy gấu trúc con và ném nó xuống chân giường một cách thô bạo.

"Đồ ngu ngốc."

Đây là lỗ hổng lớn của viên nang cứu hộ hình quả trứng, sau khi thuốc đưa trở lại giai đoạn thú con, tri thức và trí nhớ sẽ trở lại trạng thái non nớt — đương nhiên, đây không phải là vĩnh viễn, vẫn sẽ quay trở lại, phải mất vài phút để trở lại trạng thái ban đầu, đối với một số người, phải mất hàng chục năm.

Đương nhiên, cái này không thể thực hiện được trường sinh bất tử, ví dụ như hai mươi tuổi trở về thời thơ ấu, ba mươi năm sau trở lại nguyên trạng, trạng thái sinh lý sẽ trực tiếp kéo đến năm mươi tuổi.

Gấu trúc con hiện tại thực sự là một thứ ngu ngốc.

Gấu trúc con ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, sau khi xác định hơi thở là của anh Đoàn Đoàn trước đó, nó chớp mắt một cái, chậm rãi bò từ chân giường đến chỗ Cố Dữ Miên.

Lại bị ném đi một cách lạnh lùng.

Mà phía trước dựng lên một cái kết giới trong suốt, nó chỗ nào cũng có thể leo lên, ngoại trừ không thể đi tới bên cạnh Cố Dữ Miên.

Gấu trúc con hoàn toàn choáng váng, một lúc sau, nó há miệng ra, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh uỷ khuất đau khổ.

Cố Dữ Miên đang ngủ say, theo bản năng muốn đi giúp gấu trúc con đang khóc khịt mũi, nhưng khi cậu đưa tay ra, lại đụng phải bộ ngực và cơ bụng săn chắc, cậu ngẩn người —— sau đó, tay của cậu bị một bàn tay khác nắm lấy.

Cố Dữ Miên mơ mơ màng màng hỏi: "Bé con?"

Con ngươi của người kia hơi cứng đờ, cắn lòng bàn tay cậu, tựa hồ là phát tiết tức giận.

Cố Dữ Miên lúc này đã có chút muốn tỉnh lại, nhưng không biết vì sao, tựa hồ có cái gì đè nặng ở mí mắt, làm cho cậu cảm thấy rất mệt mỏi, không cách nào tỉnh lại. Cậu theo bản năng phán đoán, nhẹ giọng dỗ dành: "Đoàn Đoàn... Ngoan."

Hơi thở cùng cảm giác xác thực là báo tuyết nhỏ, nhưng cảm giác lại rất khác biệt, Cố Dữ Miên thật không có gì đầu óc, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn hôn mu bàn tay như thường lệ, ôm lấy ông cố nhỏ tiếp tục ngủ.

Gấu trúc con ủy khuất bất lực, chuyển đến chỗ gần Cố Dữ Miên nhất, ngăn cách bởi một tấm chắn trong suốt. Sự chú ý đã bị chuyển hướng, đôi mắt tròn xoe của nó vô cùng tò mò nhìn hai người họ.

Gần nhau quá.

Sóc Hàn mím môi nhìn chằm chằm vào người thanh niên trước mặt, hắn muốn đưa tay ra để giúp cậu gạt đi những lọn tóc rơi trên trán, nhưng trong lúc vô ý chạm vào mắt Cố Dữ Miên, hàng mi như cánh bướm khẽ lay động trong lòng bàn tay, hắn như bị bỏng rút tay lại.

Ánh trăng xuyên qua màn sa trắng trải trên sàn nhà.

Mỗi một hơi thở đều có một chút khó khắn thở ra.

Hắn nhìn chằm chằm Cố Dữ Miên, con ngươi màu xám lam dần dần lộ ra một ít thần sắc mê mang. Hắn vươn tay, ngón trỏ từ giữa lông mày của Cố Dữ Miên lướt đến đuôi mắt, là hình dáng đôi môi xinh đẹp thích hợp để hôn ——

"......"

Quang não chợt loé sáng nhanh chóng. Sắc mặt của Sóc Hàn tối sầm lại, hắn nhìn chằm chằm quang não. Lần trước cũng vậy, hắn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem có nên nghiền nát thứ ngu ngốc chỉ biết gây rắc rối này hay không.

Cuối cùng hắn vẫn từ bỏ, rời khỏi phòng ngủ với quang não trong tay. Khi hắn rời đi, thuận tay túm lấy gáy gấu trúc, gấu trúc con hoảng sợ vẫy bốn móng trong không khí bị Sóc Hàn ném lên ghế sô pha trong phòng khách.

"Ngươi tốt nhất là việc gấp." Hắn đứng ở trên ban công kết nối với quang não liên lạc, thản nhiên nói: "Ba mươi giây."

Khoảng cách xa như vậy, Đại công tước Finnick cảm thấy toát mồ hôi lạnh, cơ hồ sắp mất bình tĩnh, có cảm giác tuỳ thời sẽ rơi đầu. Đại công tước tăng tốc độ nói và giải thích nhanh chóng rõ ràng nhất có thể:

"Bệ hạ, chúng tôi đã xác minh chuyện cabin cứu hộ hình quả trứng. Nó thuộc về gia đình của gấu trúc Nồi. Kết quả phán đoán là không có mối đe dọa nào tạm thời. Thông tin sẽ được gửi đến bộ não quang học của ngài."

"Hơn nữa, vấn đề của Công tước Rick đã được xử lý xong, chúng tôi về tinh cầu Thủ Đô trong vài ngày nữa. Ngài dự định khi nào sẽ về ——"

Trở về, tiếp tục làm hoàng đế?

Là bởi vì trước đó loạn trong giặc ngoài, Sóc Hàn không rõ nguyên nhân hiện tượng phản tổ, trạng thái cũng không ổn định, nhưng hiện tại hắn đã ổn định, việc loạn trong giặc ngoài đã được giải quyết, nếu hoàng đế coi đây là một kỳ nghỉ, có vẻ như thời gian đã đủ dài.

Đại công tước Finnick sợ hãi chờ đợi, không biết hoàng đế có thái độ gì với thanh niên nhân loại đó?

Nếu chỉ được sử dụng như một món đồ chơi, tìm cớ mang về cung xem ra cũng không thành vấn đề, nhưng hoàng đế tựa hồ cũng không có ý định này.

Một lúc sau, Finnick mới nghe được quang não bên kia truyền đến giọng nói nhàn nhạt:

"Ta sẽ suy nghĩ về điều đó."

Sau đó, liên lạc bị cắt đứt.

Ngày hôm sau.

Cố Dữ Miên ký một cái hợp đồng khác, bởi vì cậu đạt được hạng mục vị trí tân binh, khi cậu tỉnh lại, báo tuyết nhỏ cùng gấu trúc con còn đang ngủ say, Cố Dữ Miên một mình ra ngoài. May mắn thay, trong nhà có hệ thống thông minh có các chức năng chăm sóc trẻ em, cậu sẽ đi và trở về nhanh chóng, sẽ không gặp nguy hiểm.

Lần này khi cậu đến tòa nhà Tinh Không, người tiếp cậu vẫn là Keri, nhưng thái độ của những nhân viên khác thì khác hẳn.

Vừa bước vào cửa đã thấy rất nhiều nhân viên tò mò chỉ trỏ vào mình.

"Là con người kia sao? Hahaha, lần trước cậu ta đến, cậu còn kêu ca ghét như vậy."

"Lúc đó cũng không hiểu..."

"Đúng rồi, người đã trở nên nổi tiếng trong vòng một tuần và vượt qua vòng vây, vượt qua cả Yên Quyển. Lần này tới ký hợp đồng?"

"Cậu ấy quả thực nhìn rất đặc biệt.....làm mèo thích, muốn ngậm cậu ấy về chảu lông cho tui."

"Tôi sẽ xin chữ ký. Đồ ăn cậu ấy nấu ngon và bất khả chiến bại."

"......"

"Cậu Cố." Keri ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng cười nói: "Hỗ trợ hạng mục phúc lợi đều ghi ở chỗ này, mời cậu xem qua."

Có rất nhiều streamer đang tranh giành vị trí này, lợi ích đương nhiên rất phong phú.

Không cần phải nói, tiền thưởng, còn có một loạt phần thưởng và quảng cáo. Cố Dữ Miên ban đầu đã ký hợp đồng thấp nhất loại E. Nó đã được nâng cấp lên loại B, tất cả các lợi ích đã được cải thiện rất nhiều.

"Ngoài ra, một tháng sau, tinh cầu Thủ Đô sẽ tổ chức một cuộc thi tân binh nữa, những người mới bắt đầu từ khắp nơi trên thế giới sẽ đến. Cậu có muốn tham gia không. ..cậu Cố nghĩ xem?"

Đây cũng là ưu tiên hàng đầu của hạn ngạch hỗ trợ người mới. Giống như Yên Quyển, những người không quá thiếu tiền và có hợp đồng tốt, họ đã đến tham gia cuộc thi ngay từ đầu.

Đi đến tinh cầu Thủ Đô tiếp tục tham gia cuộc thi dành cho người mới, sau vòng sơ khảo, nếu đủ may mắn để vượt qua trận chung kết hoặc thậm chí giành được quán quân, thì việc trực tiếp gia nhập hàng ngũ streamer tuyến đầu sẽ không thành vấn đề.

Tinh cầu Tucker thực sự quá xa xôi. Mặc dù có nhiều người xem, nhưng so với toàn bộ tinh tế có thể nói chỉ là một sợi lông. Cố Dữ Miên hiện tại phổ biến trung bình là một trong những người giỏi nhất trong tinh cầu Tucker , nó có thể được coi là tuyến ba trong tinh cầu Thủ Đô.

"Tuy nhiên, nếu như đi tinh cầu Thủ Đô, có một khoảng thời gian không thể phát sóng trực tiếp ở tinh cầu Tucker, độ hot sẽ bị giảm đi." Có một phần mềm vượt tường lửa trên tinh cầu Thủ Đô có thể truy cập vào mạng tinh cầu Tucker. Ở một nơi nhỏ như tinh cầu Tucker, ngay cả khi ai đó phát triển phần mềm vượt tường lửa, thì mức độ phổ biến cũng không cao.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều người do dự.

Ngoài dự kiến của Keri, Cố Dữ Miên không chút suy nghĩ gật đầu nói: "Có thể."

"Bé nhà tôi... Chà, dù sao, tôi có thể rời đi sau hai ngày."

—— Phát sóng trực tiếp ngày hôm qua cũng khiến Cố Dữ Miên suy nghĩ rất nhiều.

Cậu muốn cùng báo tuyết nhỏ lớn lên, nhưng ở thời đại tinh tế, con người không có năng lực thức tỉnh tuổi thọ nên chỉ có khoảng một trăm năm, mà ngay cả động vật không thức tỉnh năng lực có đại khái hai trăm năm.

Bái tuyết nhỏ của cậu cho tới bây giờ không nói được, mấy chục năm nữa khi cậu qua đời, nó sẽ sống như thế nào?

Cần phải sớm chuẩn bị.

Ngoài ra, Cố Dữ Miên sáng nay thức dậy tìm thấy một bộ não quang trên người gấu trúc con. Nhưng quang não là cấu trúc của quang não trưởng thành, không thể dùng dấu vân tay của gấu trúc con để mở khóa, logo phía sau quang não là do tinh cầu Thủ Đô làm.

Điều này cho thấy gấu trúc con không phải là một đứa trẻ vô gia cư, nó có một ngôi nhà, có thể là ở tinh cầu Thủ Đô.

Tinh tế quá lớn, tinh cầu Tucker không thể kết nối với mạng lưới tinh cầu Thủ Đô, nếu luôn ở trên tinh cầu Tucker, gấu trúc con có thể sẽ không bao giờ tìm thấy gia đình của mình... Cho dù là vì nó, Cố Dữ Miên cũng sẽ đến tinh cầu Thủ Đô —— Đương nhiên, cậu vẫn chưa mang gấu trúc con đến đồn cảnh sát địa phương để trình báo, cậu định hôm nay hoặc ngày mai sẽ đến đó, nếu có thể tìm được gia đình của nó ở tinh cầu Tucker thì tốt quá.

"Được." Keri không khỏi kinh ngạc, thân là dân ở tinh cầu Tucker, chẳng sợ Cố Dữ Miên vượt qua vòng sơ khảo, đối với bọn họ cũng coi như là vinh dự: "Vậy tôi giúp cậu thu xếp thủ tục."

Không có người cảm thấy Cố Dữ Miên có thể tiến vào trận chung kết.

Nhưng Keli tin rằng nếu Cố Dữ Miên đi, cậu sẽ đi xa hơn tất cả những người khác trên tinh cầu Tucker.

Khi Cố Dữ Miên trở về nhà, báo tuyết nhỏ và gấu trúc con đều tỉnh dậy.

Báo tuyết nhỏ vừa đẩy gấu trúc từ ghế sofa xuống đất, ngồi trên ghế sofa liếm móng vuốt của nó một cách duyên dáng. Gấu trúc con ngơ ngác ngồi ở trên thảm mềm, nhìn thấy Cố Dữ Miên trở lại, nó lập tức hế không phiền muộn, vui vẻ bò đến bên cạnh cậu.

Cố Dữ Miên: "...Tuyết Đoàn!"

Cậu nghĩ bọn nó sẽ thân thiện ở chung, gấu trúc con cũng rất thân thiện, nhưng tiểu báo tuyết hiển nhiên không nghĩ như vậy. Cố Dữ Miên không khỏi thở dài, ôm gấu trúc con lên, nghĩ lại, cậu cố hết sức ôm báo tuyết nhỏ mà không phân biệt đối xử.

"Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến tinh cầu Thủ Đô, hôm nay chúng ta bắt đầu thu dọn đồ đạc đi."

Tuy rằng trong nhà có hai nhóc con rất có thể không có đứa nào hiểu được cậu nói cái gì, không cách nào đáp lại cậu, nhưng Cố Dữ Miên vẫn là trước cùng bọn nó thương lượng và giảng dạy.

Thu dọn hành lý không nhiều lắm.

Ở chỗ này đã lâu, trồng bạc hà cũng không lấy được, Cố Dữ Miên chỉ mang theo một ít hạt giống, còn lại những thứ khác, đều là cho báo tuyết nhỏ, dùng sinh hoạt, có thể mua ở tinh cầu Thủ Đô.

Nhưng muốn nói lời tạm biệt với những fans ở tinh cầu Tucker nói với mọi người về việc cậu sẽ đến tinh cầu Thủ Đô trong một khoảng thời gian, Cố Dữ Miên quyết định tổ chức một cuộc rút thăm may mắn khác.

"Đúng rồi, phải đặt tên cho bứ con." Cố Dữ Miên xoa đầu gấu trúc con: "Em muốn gọi là gì?"

"......."

Gấu trúc con ngơ ngác chớp chớp mắt.

"Không bằng kêu Bánh Trôi đi." Khi Cố Dữ Miên nuôi Nhị Nồi Tam Nồi, thỉnh thoảng các quan chức cơ quan sẽ quay một số video nhỏ và tải chúng lên mạng, mọi người thường nói đùa rằng Nhị Nồi Tam Nồi giống như 'bánh trôi hạt mè'.

Cái tên ngu ngốc như nó vậy.

Báo tuyết nhỏ hả hê khi người gặp hoạ liếc nhìn gấu trúc con.

"Nha." Gấu trúc con rất thích, nó nắm tay Cố Dữ Miên, ôm vào trong ngực, phát ra một tiếng kêu mềm mại trong cổ họng.

Cố Dữ Miên trong lòng lại lần nữa tan chảy, cậu tận lực khắc chế ý nghĩ muốn hôn lên trán của nó.

Báo tuyết nhỏ: "........"

Nó không thường xuyên lướt mạng, nếu không thì hẳn có thể miêu tả chính xác tâm trạng bây giờ của nó lúc này.

Giống như nhìn bạn trai bị trà xanh bạch liên hoa làm cho lóa mắt.

Lửa giận và ghen tị cùng nhau bùng cháy.

Cùng lúc đó, tinh cầu Thủ Đô.

Người quản lý của Nhị Thập Tứ Nồi đang phát điên, cậu ta vừa xin nghỉ phép và không đi cùng Nhị Thập Tứ Nồi để phỏng vấn, khi định thần lại, người đã không thấy đâu?

"Sao cô có thể đảm nhiệm được vị trí trợ lý vậy?" Người quản lý tức giận đến suýt chút nữa mất trí, "Dùng phi thuyền đi tới tinh cầu Tucker, cô không cùng cậu ấy sao? Để cậu ấy một mình lái?"

Nếu để fans Nhị Thập Tứ Nồi biết, không biết sẽ hỗn loạn như nào, hot nhất trong toàn bộ tinh tế không chỉ tuỳ tiện nói. Cả ngày nay hắn không liên lạc được với Nhị Thập Tứ Nồi, cũng không thể liên lạc được gì, hiện tại chỉ có thể giấu với bên ngoài, cũng không biết có thể giấu được bao lâu.

"Tại vì tôi chưa xin được visa." Tiểu Đoá sắp khóc, vì thân phận đặc biệt nên cô được miễn visa ở tất cả các tinh cầu, hơn nữa tinh cầu Tucker quá hẻo lánh nên cô chưa từng xin visa trước đây.

Tuy rằng hiện tại toàn bộ tinh cầu đã thống nhất, nhưng vì thuận tiện quản lý hệ thống thị thực vẫn là lưu lại. Bọn họ đều là công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể buôn lậu để vào được, hơn nữa Nhị Thập Tú Nồi lúc đó vội vàng rời đi, ba phi thuyền ngẫu nhiên chọn một trong số đó rồi lái đi.

"Quên đi." Người đại diện nói với một cơn đau đầu như búa bổ: "Đặt vé cho tôi đến tinh cầu Tucker."

Tiểu Đoá do dự: "Cái kia, anh đã xin visa chưa?"

Người đại diện: "......"

_____________________________________

Bắt đầu những chuỗi ngày có ý định quánh Nhị Thập Tứ Nồi của anh giai nào đó tên Sóc Hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro